N

ghe hạ nhân bẩm báo, nói Mặc Họa đi cả ngày trời không về, Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường. Nhưng Mặc Họa cũng chẳng phải là gì của nàng, thế nên nàng cũng chẳng muốn quản. Nàng uể oải về phòng, lại đi thu dọn một chút đồ đạc quan trọng, gấp gọn bản đồ bố binh, nhét vào trong lòng mình, nhân tiện kiểm kê lại tiền bạc gần đây của mình.

Sau khi kiểm kê, nàng cười cười tự đắc, cuộc sống này thật hạnh phúc, nói về chuyện vơ vét của cải dưới gầm trời này, Nam Cung Cẩm nàng tự nhận thứ hai thì còn có người nào dám nhận thứ nhất chứ, nàng quả thật là quá có thiên phú trong việc kiếm tiền! Nàng càng nghĩ càng dương dương tự đắc.

Nàng vừa đi tới hậu viện vừa cười rất thảnh thơi, Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Tử Mạch vừa mới ngủ dậy, Tiểu Kinh Lan thì còn đang vừa ngủ vừa thổi bong bóng, trông rất đáng yêu. Trông thấy Thượng Quan Nhược Tịch nàng liền nói: “Hai người tranh thủ thu dọn một chút đi, mấy ngày nữa chúng ta phải đi rồi. Không ở lại Tây Võ được nữa, có chuyện lớn rồi!”

Mộ Dung Thiên Thu đã không còn khoan dung được với nàng nên nàng cũng không còn có lý do gì để ở lại Tây Võ cả. Vì thế rời đi sớm mới là con đường đúng đắn.

“Cô yên tâm đi, lần trước nói chuyện là sắp đi nên chúng tôi đã thu dọn xong xuôi rồi. Đồ đạc đã xếp gọn ở đằng kia, chỉ chờ cô nói một tiếng là xong, nhưng chúng ta có nhiều người như thế này, lại còn có cả trẻ con, có thể đi được chứ?” Thượng Quan Nhược Tịch có chút lo lắng nói.

Nhưng vấn đề này thì Nam Cung Cẩm cũng không cần phải quan tâm, nàng biết là người nào đó đã sắp xếp xong xuôi kế hoạch rời khỏi Tây Võ này rồi, nếu chuyện này nàng cũng phải quan tâm thì còn cần hắn để làm gì? Hắn cũng sẽ không còn mặt mũi nào để suốt ngày quấn lấy nàng mà đòi rời khỏi đây nữa. “Chuyện này cô không cần lo, tất cả đã có ta!”

“Tết Nguyên Đán cũng sắp tới rồi, không biết chúng ta sẽ đón Tết ở đây hay ở Nam Nhạc! Nhưng cũng phải chuẩn bị thật tốt mới được!” Quân Tử Mạch cười nói chen vào, Tết Nguyên Đán là ngày lễ náo nhiệt nhất trong năm, năm ngoái ít người, chỉ có ba người các nàng nên có chút vắng vẻ. Năm nay đông người thế này sẽ vui lắm đây!

“Tết Nguyên Đán” thời cổ đại này không giống ở thời hiện đại, thời hiện đại thì dịp này vào ngày đầu tiên của năm theo lịch dương. Còn ở thời cổ đại thì là ngày mùng một tháng giêng âm lịch, chính là tết âm lịch ở hiện đại. Nhắc tới chuyện này, Nam Cung Cẩm cũng rất hào hứng: “Ừm, phải chuẩn bị cho thật tốt, thật cẩn thận, năm nay phải thật là sôi nổi, vui vẻ mới được!”

Nếu như nàng đoán không sai, Tết năm nay sẽ được đón ở Nam Nhạc. Dù sao thì nơi đó mới là địa bàn của hắn, cũng là nơi trở về của nàng.

Nam Cung Cẩm nói xong câu này, Quân Tử Mạch gật nhẹ đầu rồi tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, có vẻ như trong lòng có rất nhiều tâm sự.

“Sao thế Tử Mạch? Tiểu Công chúa của chúng ta đang khổ sở vì tình à?” Bên trong giọng điệu của Nam Cung Cẩm mang theo vẻ trêu chọc.

Ngay lập tức gương mặt xinh đẹp của Quân Tử Mạch đỏ bừng lên, đôi lông mày nhíu lại, giậm chân rất bất mãn với Nam Cung Cẩm rồi nói: “Tỷ nói bậy bạ cái gì đấy, ta khổ sở vì tình lúc nào, ta chỉ đang nghĩ tới một số chuyện mà thôi!”

“Ừm, muội chỉ đang nghĩ tới chuyện Mộ Dung Thiên Liệt đang ở đâu, Mộ Dung Thiên Thu truy lùng khắp thiên hạ để bắt hắn, không biết hắn có bị làm sao hay không! Có thể muội còn đang suy nghĩ xem liệu có phải là hắn và những người trong hoàng thất kia cùng nhau mưu đồ bí mật tạo phản không, nếu thật như thế thì quá là nguy hiểm! Ta nói có đúng không?” Tiểu nha đầu này có bao nhiêu tâm tư đều hiện rõ ràng trên mặt, khiến cho người ta không nhìn ra cũng khó.

Mỗi câu mỗi chữ nàng hỏi ra khiến cho Quân Tử Mạch hoàn toàn choáng váng! “Tỷ, tỷ là con giun trong bụng ta sao?

“Phi! Muội nên nói ta là tri kỷ của muội, cái gì mà con giun trong bụng, thật sự là buồn nôn muốn chết!” Nam Cung Cẩm có chút ghét bỏ nói, rồi sau đó ngay lúc đối phương đang dở khóc dở cười nàng lại tiếp tục nói: “Nói nghe xem, hai người đã phát triển tới mức độ nào rồi? Để xem ta có thể giúp muội được gì hay không?”

Phát triển đến mức độ nào à? Nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Quân Tử Mạch liền có chút buồn bã! “Không có chút phát triển nào, hôm đó hắn cứu ta, không nói một câu nào, đưa ta cho những cung nữ kia rồi xoay người rời đi. Ta chỉ nhìn thấy một bên mặt của hắn đã cảm thấy… đã cảm thấy…”

Càng nói, khuôn mặt nhỏ của nàng lại càng đỏ lên. Một cô nương thì không nên nói chuyện về một người đàn ông như vậy, nhưng có vẻ như do nàng đi theo Nam Cung Cẩm đã lâu nên hoàn toàn không để ý đến chuyện này. Nhưng khi nói đến đây, nàng vẫn rất ngại ngùng!

“Đã cảm thấy dáng dấp người đàn ông này thật sự là quá đẹp! Gương mặt kia có thể nói là quá hoàn mỹ, khiến muội cảm thấy vui vẻ thoải mái, tim đập rộn ràng, mặt đỏ tới tận mang tai. Thậm chí là lưng của hắn đẹp như một bức tranh từ trên trời rơi xuống, càng nhìn càng thấy hùng vĩ như cung điện của các vị thần trên trời, khiến cho muội cảm mến, trong lòng cũng sinh ra sự sùng bái vô tận, ta nói có đúng không?” Nàng không biết nói thế nào thì Nam Cung Cẩm liền nói giúp nàng.

Lần này Quân Tử Mạch càng sửng sốt hơn, ngay cả đỏ mặt cũng quên luôn! Tại sao người này có thể đoán được rõ ràng tâm tư của nàng như thế? Như thế này còn lợi hại hơn cả xem bói. Trông thấy ánh mắt trêu chọc của đối phương khi chờ câu tiếp theo của nàng thì nàng liền đỏ mặt cúi đầu xuống và nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ quá thông minh! Lúc đó muội cảm thấy hắn thật quá anh tuấn, tim muội đập nhanh vô cùng, chính muội cũng không biết diễn tả cảm giác đấy như thế nào, tỷ đã giúp ta diễn tả toàn bộ rồi. Nhưng mà ngày hôm sau, ta ra khỏi phủ, đi tới trước cửa vương phủ ngóng hắn nửa ngày, cuối cùng cũng trông thấy hắn.”

Trong khi nói, nàng cũng bất chợt sinh ra một chút buồn bã, giọng điệu cũng trùng xuống mấy phần: “Muội nói với hắn là muội tới để cảm tạ, hắn chỉ cười cười mà chẳng hề để ý, hắn nói hắn nhận ra muội là thiếp của tỷ nên mới giúp muội một lần. Nếu như muội muốn cảm tạ thì không cần cảm tạ hắn mà cứ về cảm tạ tỷ là được rồi!”

Nàng còn không nói tiếp là khi trông thấy hắn, các đường nét như đao khắc trên khuôn mặt hắn thật sự là đẹp đến hút hồn! Còn có khí chất cuồng ngạo và giọng nói tà tứ, khiến cho người ta cảm thấy có chút xấu xa nhưng điều càng khiến cho người ta tín phục nhiều hơn chính là khí chất vương giả trên người hắn! Lúc đó nàng cũng chỉ biết đỏ mặt, mất tự nhiên mà cúi đầu xuống nhìn giày thêu, không dám ngẩng đầu lên để liếc hắn một cái, nhưng mà mặc dù như thế nàng cũng không thể khống chế được trái tim đang đập rất mạnh của nàng. Trong khi đó ánh mắt người kia nhìn nàng như thể là đang nhìn một người qua đường, điều này khiến cho nàng rất hậm hực trong lòng.

Nam Cung Cẩm nghe nàng nói xong, khẽ nhíu mày một cái, quan sát tiểu nha đầu này từ trên xuống dưới một lúc sau đó lạnh lùng trêu chọc: “Cho nên gần đây trong lòng muội cũng không ít lần đố kỵ với ta đúng không?”

Câu này vừa nói ra, lập tức khiến Quân Tử Mạch giật thót mình, trong mắt còn mang theo chút bối rối và áy náy, nàng vội vàng giải thích: “Tỷ tỷ, quả thực ta có chút đố kỵ, nhưng chỉ là khó chịu trong lòng một chút thôi, tuyệt đối là không có ý đồ gì xấu xa! Tỷ tỷ phải tin tưởng ta!”

“Đương nhiên là ta biết muội không có ý đồ gì xấu xa, bởi vì muội còn chưa xấu đến thế, trong lòng muội hẳn còn đang cảm thấy kỳ quái vì không hiểu sao ta lại biết muội đố kỵ đúng không?” Ý cười trên mặt Nam Cung Cẩm đã được thu liễm hoàn toàn, nàng khẽ thở dài một hơi, số đào hoa quá cũng không phải là chuyện tốt, lúc nào cũng có thể chuốc lấy sự hiểu lầm, đố kỵ và trả thù.

Đây cũng chính là vấn đề Quân Tử Mạch muốn hỏi, nàng rất xấu hổ đỏ mặt rồi gật nhẹ đầu. Sau đó liền nghe thấy giọng Nam Cung Cẩm truyền tới: “Bởi vì với tính tình của muội, nếu không có chút đố kỵ nào thì khi nghe Mộ Dung Thiên Liệt nói như thế chắc chắn sẽ nhảy nhót hí hửng về tìm ta để nói lời cảm tạ, nhưng hôm đấy muội trở về lại không tìm ta, như vậy đã nói ra là trong lòng muội có khúc mắc đối với ta!”

Nam Cung Cẩm cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì hôm nay nàng nhàn rỗi không có chuyện gì nên nói chuyện với hai người này. Nếu không, cứ để mặc cho mọi chuyện phát triển tiếp thì chút khúc mắc trong lòng Quân Tử Mạch kia sớm muộn cũng sẽ có ngày bị biến chất, sự ghen ghét là thứ dễ khiến tính cách con người ta bị vặn vẹo nhất, càng là người đơn thuần, khi có dạng tình cảm như thế này thì đến lúc không thể chịu nổi nữa sẽ càng không thể khống chế được bản thân, cuối cùng sẽ gây ra chuyện gì đó không thể vãn hồi lại được.

Mà Thượng Quan Nhược Tịch nghe các nàng nói chuyện thì cảm thấy không thể tưởng tượng được. Nam Cung Cẩm chỉ nhờ vào mấy chi tiết đó thôi mà có thể đoán biết được Quân Tử Mạch đố kỵ sao? Đây là người không những thận trọng mà còn hiểu thấu lòng người đến nhường nào. Ở bên cạnh một người như thế nàng không biết nên cảm thấy kính trọng hay là sợ hãi.

“Xin lỗi tỷ tỷ, lúc ấy quả thực ta có đố kỵ một chút! Nhưng chủ yếu vẫn là vì tự ti, tỷ biết đấy, lúc trước ở Bắc Minh, ta là Công chúa cao quý, tỷ gặp xui xẻo, muội còn có thể ỷ vào sự sủng ái của hoàng huynh mà giúp tỷ một chút. Nhưng về sau đến Tây Võ, muội giống như tỷ lúc trước, không có thân phận địa vị gì, trở thành một người bình thường. Trong suốt một năm này, muội và Hoàng tẩu đều cùng nhau theo dõi chặng đường của tỷ, trong cả quá trình đã có biết bao nhiêu gian nan, vất vả, vậy mà mỗi một lần vấp ngã, tỷ đều chọn cách lấy hết dũng khí lại một lần nữa đứng lên bước tiếp. Chẳng những tỷ không bị đánh bại, mà càng bị áp chế thì lại càng bùng nổ mạnh, cho nên muội hiểu rất rõ ràng rằng muội không thể so sánh với người giống như tỷ. Mà Liệt Vương gia đã nhìn trúng tỷ thì làm sao có thể để ý tới muội nữa! Cho nên… Muội cũng chưa từng nghĩ sẽ đối phó tỷ hay là như thế nào.”

Quân Tử Mạch rất thành khẩn, đúng là nàng tự ti. Nếu như còn ở Bắc Minh, nếu như vị Hoàng huynh sủng ái nàng đến coi trời bằng vung ấy vẫn còn sống, thì nàng vẫn là một Công chúa vô cùng tôn quý, chắc chắn sẽ không cảm thấy mình không xứng với ai, nhưng hiện nay nàng không có thân phận, địa vị hay tài hoa gì cả, hay như một chút sự cứng cỏi của Cẩm tỷ tỷ nàng cũng không có. Người như nàng thì lấy cái gì để xứng với người như thế.

Nam Cung Cẩm nghe vậy, liền thở dài một hơi rồi vươn tay xoa đầu nàng nói: “Đừng nghĩ như thế, muội nên hiểu rằng, hai người yêu nhau thì chỉ có phù hợp hay không phù hợp chứ không có xứng hay không xứng. Mà muội phải nhớ kỹ, bởi vì muội là muội muội của Quân Lâm Uyên cho nên cả thiên hạ này không có ai là muội không xứng cả!”

Dưới góc nhìn của Nam Cung Cẩm thì được làm muội muội của người kia thực sự vô cùng vinh quang! Cho nên, không một ai mà Quân Tử Mạch không xứng cả.

Lời này rất kiên định và kiên quyết, khiến cho Quân Tử Mạch không nhịn được mà hỏi vấn đề đã vướng mắc thật lâu trong lòng nàng: “Thế, tỷ tỷ, tỷ đối xử tốt với chúng ta như thế này là vì Hoàng huynh sao?”

“Đương nhiên!” Nam Cung Cẩm trả lời không chút e dè, tuy lúc trước đây ở Bắc Minh Quân Tử Mạch đã giúp nàng một lần, nhưng với tính cách của nàng, cho dù là nhớ kỹ ân tình đấy, thì có cơ hội sẽ trả lại cho người ta. Chắc chắn sẽ không dùng cả tính mạng để hỗ trợ như bây giờ! Điều này vốn là sự thật, nên khi Quân Tử Mạch hỏi, nàng cũng nói thật luôn.

Quân Tử Mạch mỉm cười, hơi tự giễu: “Quả nhiên là như thế!”

“Nếu như không có Quân Lâm Uyên, ta sẽ coi muội là bạn, nhưng vì có hắn nên ta coi muội là muội muội. Rõ ràng chưa?” Nam Cung Cẩm không muốn vì một vấn đề như thế mà phá vỡ đi mối quan hệ của hai người. Nhưng thực ra còn có một chuyện nàng chưa nói, đó là Quân Tử Mạch quả thật rất giống Bách Lý Dung. Lúc trước vì nàng sơ sẩy nên Bách Lý Dung mới gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên bây giờ nàng bảo vệ mới nảy sinh cảm xúc muốn bảo vệ Quân Tử Mạch.

Nghe Nam Cung Cẩm nói thế, Quân Tử Mạch mới cảm thấy thoải mái, gật nhẹ đầu, nhưng vẫn lo đối phương hiểu lầm nàng nên tiếp tục giải thích: “Tỷ tỷ, hôm ấy muội chỉ không vui một lúc, sau đó cũng không có suy nghĩ nhiều. Mà những ngày sau muội cũng không còn gặp hắn nữa. Từ nay về sau, muội sẽ không nghĩ lung tung nữa!”

Từ khi hoàng huynh qua đời, không có ai đối xử với nàng tốt như Nam Cung Cẩm, sao nàng có thể không biết ơn mà còn đi đố kỵ người ta chứ?

“Ừm, thực ra ta cũng không có gì đáng để muội đố kỵ! Nếu muội thích Bách Lý Kinh Hồng thì ta sẽ muốn muội đố kỵ ta, đố kỵ thật nhiều vào, tốt nhất là đố kỵ tới chết luôn đi. Nhưng lại là Mộ Dung Thiên Liệt thì hoàn toàn không cần thiết, bởi vì ta với hắn không có khả năng yêu nhau, một chút khả năng cũng không có. Cho nên nếu có thời gian đố kỵ ta thì thà rằng muội đi nghĩ xem nên làm thế nào để giành được trái tim hắn đi, không chừng chuyện tốt sẽ xong luôn đấy!” Lời này của Nam Cung Cẩm rất chân thật và thẳng thắn.

Nghe thấy thế, Quân Tử Mạch vừa xấu hổ vừa buồn bực nhỏ giọng nói: “Biết rõ người đó là người thương của tỷ tỷ rồi, làm sao mà muội thích được chứ! Nếu muội mà có ý đồ như thế thì nên kéo ra ngoài mà giết đi mới đúng, tỷ tỷ đừng nói lung tung!”

Câu này khiến cho Nam Cung Cẩm rất vui vẻ, nói rõ là tiểu nha đầu này không coi nàng là người ngoài, nên đã biết là người của nàng thì sẽ không nghĩ đến nữa. Điều này cũng khiến cho hai người vừa không thoải mái vì chuyện của Lãnh Tử Hàn đó, giờ cũng bớt đi đôi chút.

“Ừm, không ngờ là tiểu Công chúa ngây thơ của chúng ta lại có thể nhận thức được như thế, thật đáng mừng!” Bản chất ngả ngớn của Nam Cung Cẩm lại bộc phát.

“Tỷ tỷ!” Quân Tử Mạch buồn bực xấu hổ không thôi, kêu lên một tiếng hờn dỗi thật lớn đánh thức cả Tiểu Kinh Lan dậy!

Trẻ con bị đánh thức thì đương nhiên sẽ ngoạc miệng ra khóc ầm lên, tiếng khóc oa oa nỉ non khiến cho người nghe thật đau lòng, Thượng Quan Nhược Tịch và Nam Cung Cẩm vội vàng dỗ dành, cũng không khỏi nhìn Quân Tử Mạch đầy oán trách: “Nha đầu này, sao hôm nay lại lỗ mãng như thế!”

Quân Tử Mạch cũng biết mình đuối lý nên đành ngậm miệng lại, không dám nói gì.

Tiểu Kinh Lan khóc một lúc, lại sụt sịt mũi mấy cái, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, Thượng Quan Nhược Tịch nhẹ nhàng vỗ về, dỗ dành thằng bé! Cuối cùng, nó mở to đôi mắt long lanh như nước hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có nhìn các nàng một lúc, tỏ vẻ phê bình, bất mãn, sau đó bàn chân nhỏ của nó đạp một cái, lật người sang một bên, nhắm mắt ngủ tiếp!

Cảnh tượng đấy khiến cho Nam Cung Cẩm dở khóc dở cười, nhỏ giọng mắng: “Thằng ranh con!”, rồi cầm theo cây quạt đi ra ngoài. Có điều, nói gì thì nói, nhìn thằng bé đáng yêu như vậy, nàng thực sự cũng cảm thấy muốn có con!

“Tướng gia, Tướng gia, không xong rồi, Công chúa Mặc Họa xảy ra chuyện rồi!” Hạ nhân vội vàng chạy vào bẩm báo với Nam Cung Cẩm.

Theo phản xạ, Nam Cung Cẩm rất muốn nói một câu: “Cô ta xảy ra chuyện thì đâu có liên quan tới ta”. Đúng là chuyện không liên quan đến nàng, nhất là trước đây cô ta còn cùng Phượng Ức Tuyết bắt Tử Mạch đi nữa, chuyện này khiến nàng rất tức giận, cho nên nàng không muốn quan tâm đến chuyện của cô ta. Nhưng dù gì thì hiện giờ cô ta cũng đang là phu nhân của nàng, nếu nói câu này ra thì mọi người sẽ nghĩ nàng vô tình vô nghĩa, bất lợi cho hình tượng vĩ đại, anh minh thần võ của nàng, cho nên nàng mới không nói ra!

Nàng giả vờ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi có một người chạy tới cửa phủ, hình như chính là thị tỳ của Công chúa Mặc Họa, nhưng chỉ còn thoi thóp. Cô ta nói là trên đường trở về Mặc gia, Công chúa Mặc Họa gặp phải phục kích của mấy trưởng lão Mặc gia, bây giờ đã bị khống chế lại rồi!” Tên hạ nhân bẩm báo chuyện này trong lòng cũng đang run sợ và không ngừng cảm thán, lá gan mấy người Mặc gia kia cũng thật lớn, chẳng lẽ không biết cô ta là Công chúa, còn là vợ của Tướng gia sao?

Muốn bắt là bắt như vậy, bọn họ không sợ bị binh mã Tây Võ tiêu diệt sao?

Nghe hắn nói nghiêm trọng như thế nhưng trong lòng Nam Cung Cẩm rất thờ ơ! Đây là việc nhà của Mặc gia, không có quan hệ gì với nàng. Ồ! Đúng, Mặc gia! Nếu như nhân cơ hội này khiến cho Mặc Họa thiếu nàng một lần ân tình thì về sau nàng có thể sử dụng Mặc gia hay không? Nghĩ như thế khiến cho ánh mắt Nam Cung Cẩm càng ngày càng sáng lên.

Nếu như có thể nhờ chuyện này mà đả động được Mặc gia, dù chỉ là bộ phận phụ trách cơ quan, đường ngầm thôi, cũng có thể trợ giúp cho Nam Nhạc rất nhiều rồi! Nghĩ xong, nàng vội nói: “Đưa thị tỳ kia tới chỗ bản quan!”

“Rõ!” Hạ nhân đáp lời rồi cùng vài người đi đỡ thị tỳ kia tới đây, cô ta đúng là chỉ còn thoi thóp thôi. Vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm, cô ta liền khóc lóc, kể lể: “Tướng gia, Tướng gia, ngài nhất định phải mau chóng cứu Công chúa mới được!”

“Ừm. Nhưng trước tiên ngươi nói cho ta biết, bọn họ đang ở nơi nào!” Tổng bộ của Mặc gia cho đến giờ cũng không có ai biết là ở đâu, cô ta không nói, Nam Cung Cẩm thực sự không biết nó ở đâu.

“Trong rừng cách thành Tây ba trăm dặm!” Thị tỳ kia cố gắng nói một hơi rồi hôn mê bất tỉnh.

Ánh mắt Nam Cung Cẩm loé lên một cái rồi ra lệnh cho đám hạ nhân mời đại phu đến khám bệnh cho cô ta. Nàng thu lại cây quạt trên tay rồi trở về phòng. Còn Bách Lý Kinh Hồng thì đang ngồi ở bàn nhàn nhã thưởng trà.

“Sao thế, hôm nay không phải xử lý chính sự à?” Nàng hiếm khi trông thấy có lúc hắn nhàn nhã như thế này.

Hắn ngước mắt lên, đôi mắt màu bạc mang theo một chút ý cười không rõ ràng, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sao vậy, có việc gì à?” Nghe tiếng bước chân này của nàng hắn đã biết là chắc chắn có việc gì rồi.

“Ừm!” Nam Cung Cẩm đáp lời, rồi đem chuyện liên quan đến Mặc Họa nói ra.

Nàng nói xong, Bách Lý Kinh Hồng cũng im lặng. Ngón tay như ngọc nhẹ nhàng mân mê chiếc chén, thật lâu không nói gì.

Nam Cung Cẩm nói: “Chàng cũng cảm thấy khả năng có bẫy ở đây à?” Chỗ cách thành Tây ba trăm dặm là rất gần với chỗ đóng quân của cấm quân, nàng mà đi tới đó, rất có thể sẽ có người viện cớ nói rằng nàng có ý đồ mưu phản. Chính vì thế nên nàng mới vào hỏi ý kiến của hắn.

Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với nàng.

Nam Cung Cẩm do dự trong chốc lát rồi cực kỳ kiên định nói: “Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con! Bất kể là có bẫy hay không, ta cũng sẽ thử đi một lần!”

“Ừm!” Hắn nhẹ nhàng đáp, cũng không can thiệp vào quyết định của nàng, rồi lại tiếp tục nói: “Nếu như đến đêm nàng vẫn chưa về, ta sẽ đi tìm nàng.”

Nếu như thật sự có bẫy, bọn họ lưu lại một người để tiếp ứng sẽ sáng suốt hơn rất nhiều so với việc đi cùng nhau. Nếu như có bẫy, Mặc Họa dẫn dụ nàng tới, hẳn là vì muốn khiến nàng đối đầu với cấm quân, mục đích là để nàng bị Mộ Dung Thiên Thu xử lý, chắc chắn cô ta sẽ không tự mình ra tay. Tính toán như vậy, nên nếu đến đêm mà nàng chưa về, Bách Lý Kinh Hồng cũng sẽ kịp thời cứu viện. Mà Nam Cung Cẩm nghĩ mãi không ra là Mặc Họa có lý do gì để hại nàng, lần trước cô ta và nàng đã nói rõ ràng với nhau như thế rồi.

Nghe hắn nói xong, Nam Cung Cẩm hiển nhiên cũng rất hài lòng với quyết định này của Bách Lý Kinh Hồng: “Chàng có biết ta thích nhất điểm gì của chàng không?”

“Ừm?” Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt không thay đổi nhưng ở đáy mắt lại mang theo nghi hoặc, rõ ràng là bị câu hỏi này của nàng khơi lên sự hào hứng.

Nam Cung Cẩm cười một tiếng: “Đó chính là cho dù ta có làm gì, cho dù là nguy hiểm, cho dù là chàng không tán thành thì chàng cũng không ngăn cản ta, chỉ cố gắng phối hợp để ta làm. Mà con người của ta, từ trước đến nay cũng không thích bị người khác can thiệp vào chuyện ta làm, cho dù là đối phương vì tốt cho ta, ta cũng không thích!”

Do đó đây chính là điểm xứng đôi nhất của hai người bọn họ. Xưa nay nàng chỉ thích tùy ý mà làm theo ý mình, vô cùng tùy hứng. Mà tính tình của hắn thì lạnh nhạt, cũng không thích áp đặt suy nghĩ của hắn để can thiệp vào hành động của nàng. Cho nên bọn họ rất ít mâu thuẫn.

“Nàng đi một mình à?” Đã tâng bốc hắn như thế rồi, dường như ý của nàng cũng là nàng muốn đi một mình, hắn cũng không tiện can thiệp gì nữa.

Nam Cung Cẩm gật đầu: “Tất nhiên là đi một mình, nhiều người sẽ dễ bị phát hiện, người Mặc gia cũng không phải kẻ ngu! Nếu đi cùng mấy người không hiểu về cơ quan thì sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho ta!”

Hắn cũng biết lời này của nàng có lý, nhưng vẫn có chút không yên lòng: “Hay là để Hủy đi cùng?” Giọng điệu này là thái độ thương lượng, quyền quyết định vẫn ở trên tay nàng.

“Thôi thôi! Đừng nói là ta không muốn bị vướng víu, mà chính tên Hủy kia, chỉ sợ vừa nghe thấy phải đi cùng ta thì đã khó chịu toàn thân rồi! Thôi, ta đi trước đây!” Nam Cung Cẩm nói xong, cũng không đợi hắn nói gì, quay người rời đi. Dù sao cũng còn có Thần Binh Bất Tử đi cùng, nàng sợ gì chứ!

Sau khi đi được vài bước, tiếng nói của hắn mới truyền tới: “Cẩn thận một chút!” Chỉ là mấy chữ rất thản nhiên nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy thư thái vô cùng.

“Yên tâm đi! Sẽ không để chàng phải thủ tiết vì ta đâu, ha ha…” Nam Cung Cẩm cười lớn rồi đi, để lại ai đó sa sầm mặt ngồi tại chỗ.

Thủ tiết ư? Cách nói này dùng được cho đàn ông sao? Hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play