Nam Cung Cẩm nhíu mày vén rèm xe lên, một nửa cổ trắng ngần bị lộ ra khiến nàng lạnh đến rùng mình.
Mặt Lãnh Tử Hàn rất nặng nề, nói: “Tiểu Cẩm, ta có chuyện muốn nói với nàng!”
Nam Cung Cẩm hơi dịch vào nhường chỗ cho hắn, ra hiệu cho hắn lên xe. Lãnh Tử Hàn cũng không khách sáo, sải bước nhảy lên xe. Xe ngựa lại tiếp tục chậm rãi chạy đi. “Tiểu Cẩm, ta muốn nói với nàng rằng, bất luận Hoàng huynh của ta muốn cái gì, thì tốt nhất nàng nên đưa cho hắn là hơn!”
“Hả?” Nam Cung Cẩm nhướng mày, ánh mắt đã bắt đầu trở nên không thân thiện nữa, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, giờ bắt đầu giúp đỡ Mộ Dung Thiên Thu rồi à?
Thấy ánh mắt Nam Cung Cẩm thay đổi, Lãnh Tử Hàn thở dài một hơi, vừa cảm thấy ấm ức lại vừa không biết phải làm sao: “Tiểu Cẩm, nàng hiểu lầm rồi, ta nói vậy là vì sự an toàn của nàng! Nàng không hiểu vị Hoàng huynh đó của ta đâu, khi mà hắn thực sự muốn có được thứ gì đó, thì sẽ càng không từ thủ đoạn, kể cả cốt nhục tình thân, thì cũng không có gì là hắn không bỏ được. Lúc đó ta nhìn ánh mắt hắn nhìn nàng, xem ra đã quyết tâm muốn có được thứ trong tay nàng, thế nên hiện giờ, hoặc là nàng hãy đi ngay đi, hoặc là giao thứ mình đang giữ cho hắn. Nếu không, đến lúc chuyện vỡ lở, cả ta cũng sẽ không bảo vệ được nàng đâu!”
“Nghiêm trọng đến thế sao?” Nam Cung Cẩm biết rõ Mộ Dung Thiên Thu này là người không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, nhưng chẳng lẽ lại ngông cuồng đến mức như Lãnh Tử Hàn nói sao?
Lãnh Tử Hàn thở dài một hơi, dường như đã sớm đoán được rằng Nam Cung Cẩm sẽ không tin vậy. Dù sao bình thường tính cách của Mộ Dung Thiên Thu nhìn có vẻ hiền hòa một cách thái quá, nhất là khi đối xử với Nam Cung Cẩm. Thế nên, nói hắn coi thường cả máu mủ ruột già, thì thực sự khiến Nam Cung Cẩm khó mà tin được.
Lãnh Tử Hàn do dự một lúc, nghĩ xem rốt cuộc có nên nói chuyện này cho Nam Cung Cẩm nghe không, sau nửa chung trà, cuối cùng hắn lại lên tiếng: “Vậy, để ta kể cho nàng nghe chút chuyện đi. Nàng có biết vì sao ta phải lập nên Ma giáo ở chốn giang hồ, mà không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hoàng thất không?”
“Chẳng lẽ không phải vì huynh cũng thích phiêu bạt dọc ngang trong giang hồ như Hoàng Phủ Dật sao?” Nàng thấy Mộ Dung Thiên Thu đối xử rất tốt với Lãnh Tử Hàn mà. Mối quan hệ và cách cư xử của hai huynh đệ này cũng không khác gì lắm so với cách cư xử của Hoàng Phủ Hoài Hàn với Hoàng Phủ Dật, nhưng cũng vẫn có một chút chút khác biệt! À phải rồi, rất khác biệt, Hoàng Phủ Hoài Hàn đối xử tốt với Hoàng Phủ Dật thực sự, Hoàng Phủ Dật cũng rất tôn trọng kính nể Hoàng Phủ Hoài Hàn. Nhưng...
Mộ Dung Thiên Thu đối xử khá tốt với Lãnh Tử Hàn, có điều, mỗi khi nhắc đến Mộ Dung Thiên Thu, trong lời nói, trên khuôn mặt của Lãnh Tử Hàn luôn xuất hiện vẻ phẫn nộ và thù hận khó có thể miêu tả được.
“Hừ!” Lãnh Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nói với Nam Cung Cẩm: “Đúng là ta thích ngao du giang hồ, nhưng nàng có biết vì sao ta không thích Hoàng cung không?”
Nam Cung Cẩm thật thà lắc đầu: “Không biết!” Chẳng lẽ là vì thấy nó phiền phức quá sao?
“Vậy để ta kể nàng nghe, một chút chuyện năm xưa của vị Hoàng huynh kia của ta đi. Năm đó, Tây Võ có chín vị Hoàng tử! Hoàng huynh đứng thứ hai, ta là thứ tư. Thục phi, mẫu phi của chúng ta, xuất thân không cao, nhưng vì sinh được hai người con trai, nhờ con mà địa vị của mẹ cũng cao lên, nên mới ngồi được vào ngôi vị phi tần nhất phẩm.”
Nói rồi suy nghĩ của Lãnh Tử Hàn cũng dần dần bay xa.
“Xuất thân của mẫu phi không cao, phụ hoàng sủng ái bà vài năm, sau đó cũng dần thất thế, hai chữ Thục phi gần như cũng chỉ để bày mà thôi. Không có ai thực sự coi bà là Hoàng phi nữa. Vì thế, trong khoảng thời gian đó, hai huynh đệ chúng ta sống ở hoàng cung thậm chí còn không bằng cả nô tài. Có một lần, vị Tam Hoàng huynh và Ngũ Hoàng đệ có mẫu phi đang được sủng ái kia của ta liên thủ với nhau, bắt nạt ta và Hoàng huynh, bắt chúng ta phải bò qua háng hắn. Đương nhiên chúng ta không chịu làm, họ bèn cầm đá đập vỡ đầu ta, máu chảy đầm đìa! Hoàng huynh cũng bị đám nô tài trong cung của họ đánh một trận tơi bời. Nhưng lúc đó, Đại Hoàng huynh của chúng ta, cũng chính là Thái tử, đúng lúc đi ngang qua, cứu hai huynh đệ chúng ta.” Nói rồi, trên mặt Lãnh Tử Hàn dâng lên vẻ hoài niệm.
Nam Cung Cẩm khẽ nhíu mày, trong đầu cũng như đoán được tình cảnh đó như thế nào, vị Thái tử điện hạ phúc hậu kia cứu họ, nhưng cuối cùng, vì giành được Hoàng vị, Mộ Dung Thiên Thu lấy oán báo ơn sao? Nàng lại không biết rằng, nàng chỉ đoán được một góc của núi băng, nhưng còn cả ngọn núi to kia thì nàng không thể đoán được.
Lãnh Tử Hàn lại nói tiếp: “Ta nghĩ nàng cũng đã đoán được chút gì đó rồi, nhưng sự thật thì vượt xa những gì ta tưởng tượng, nó không chỉ có thế!”
“Sau đó không lâu, mẫu phi trúng độc, không có thuốc nào chữa được nên bất hạnh qua đời. Phụ hoàng điều tra ra được hung thủ, là một ả đàn bà được phong làm mỹ nhân vừa vào cung không lâu. Lúc đó Hoàng huynh tám tuổi, ta sáu tuổi, Đại Hoàng huynh thấy chúng ta còn nhỏ tuổi, liền cầu xin mẫu hậu của huynh ấy, cũng chính là Phượng Hoàng hậu năm xưa. Hoàng hậu không nỡ từ chối lời thỉnh cầu của Đại Hoàng huynh, bèn xin chỉ của phụ hoàng, nhận nuôi chúng ta dưới danh nghĩa của bà. Sau đó, chúng ta cũng trở thành con trai của Hoàng hậu như Đại Hoàng huynh, tự dưng lại trở thành đích tử. Lúc đó, trong hậu cung không còn ai dám coi thường chúng ta nữa, chúng ta cũng có được sự kinh trọng mà một Hoàng tử nên có được. Có điều...”
Nói tới đây, trong mắt Lãnh Tử Hàn dâng lên sát khí nồng đậm!
“Khi Hoàng huynh tròn mười một tuổi, ta đi ra ngoài đi vệ sinh, lúc quay về đi qua trạch viện của Đại Hoàng huynh, ta lại nhìn thấy chính tay Hoàng huynh giết chết Đại Hoàng huynh! Tự tay giết Đại Hoàng huynh mà luôn tươi cười với chúng ta, luôn giành cho chúng ta tất cả những gì tốt đẹp nhất đó!”
Nắm đấm của hắn đã siết chặt lại, toàn thân như bao phủ bởi luồng khí ngông cuồng, ngạo mạn, cũng chính khoảnh khắc này, từ người hắn cũng tỏa ra sự phẫn nộ và đau đớn ngập trời.
“Chờ khi ta nhìn thấy tất cả thì đã không còn kịp nữa rồi, Đại Hoàng huynh đã chết trên tay Hoàng huynh. Nàng có biết lúc đó Hoàng huynh nói gì với ta không? Ha ha, hắn nói là, hiện giờ hắn được nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, chỉ cần Đại Hoàng huynh chết, hắn sẽ là con trai trưởng danh chính ngôn thuận, giang sơn Tây Võ sẽ là của hắn ta. Hắn nói, từ cổ chí kim, thắng làm vua, thua làm giặc, chỉ cần có thể giành được thứ mà mình muốn, dù có trả giá nhiều bao nhiêu, có mất đi nhiều thế này, cũng chẳng sao cả. Hắn nói, cái gọi là tình người, cái gọi là tình thân đó, thì khi đứng trước mặt quyền thế, cũng chẳng là gì cả. Mà, chỉ cần là thứ mà Mộ Dung Thiên Thu hắn muốn, thì hắn đều sẽ đạt được, không tiếc bất cứ giá nào!”
Nói tới đây, vẻ châm biếm trên mặt Lãnh Tử Hàn càng lúc càng rõ ràng hơn, vẻ hận thù cũng càng lúc càng nồng, vẻ mặt đó như thể nếu hiện giờ Mộ Dung Thiên Thu đứng trước mặt mình, thì hắn sẽ không kìm được mà giết hắn ta luôn vậy!
“Nhưng… Mộ Dung Thiên Thu không gây khó dễ gì cho huynh đúng không?” Nếu như Mộ Dung Thiên Thu thực sự là một người đáng sợ đến như vậy, thì hẳn là sẽ không bỏ qua cho một người đã chứng kiến toàn bộ sự việc như Lãnh Tử Hàn mới đúng chứ!
“Không gây khó dễ ư? Ha ha, hắn nói ta là đệ đệ ruột của hắn, hắn không muốn ra tay với ta. Nhưng hắn lại không thể không ra tay với ta! Có điều, may mà ta phản ứng nhanh, lập tức quay lưng chạy trốn. Cũng may có người đến, hắn không thể giết ta. Ta trốn trong Hoàng cung không bao lâu, thì Cấm vệ quân của hoàng cung đã bắt đầu truy lùng tin tức của ta. Nàng có biết nguyên nhân truy lùng là gì không?” Lại là vẻ căm hận lóe lên trên mặt hắn.
Nguyên nhân... Nam Cung Cẩm thầm hoảng hốt, nói với vẻ không thể tin nổi: “Lẽ nào nguyên nhân là vì... hắn nhìn thấy huynh giết Đại Hoàng huynh của huynh, sau đó sợ tội nên bỏ trốn sao?”
“Đúng thế! Lúc đó ta mới chín tuổi, cũng không hiểu rằng ta không có tang vật hay dao găm gì cả, chỉ nghĩ là nếu ta mà bị bắt được, thì chắc chắn tội danh đó sẽ rơi xuống đầu ta, phụ hoàng hẳn sẽ không buông tha cho ta. Trên đường chạy trốn, ta vừa khéo gặp được cậu của ta đang vào cung gặp phụ hoàng, ông ấy biết ta đang bị đuổi giết cũng không hỏi gì nhiều, lập tức đưa ta trốn ra khỏi Hoàng cung. Sau đó, có người nghi ngờ ông ấy, ông ấy không biết làm sao, đành phải cải trang cho ta thành ăn mày, tự chạy trốn ra khỏi Tây Võ.”
Kể đến chỗ này, mặt hắn lại bình tĩnh lại.
Nam Cung Cẩm nhíu mày hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à? Sau đó ta chạy thẳng một mạch ra khỏi Tây Võ, lại qua thành cổ Thiên Kỵ, đến vương triều Nam Cung, nhưng không ngờ đám người đó cũng truy tới tận nơi. Ta bèn lẩn vào trong đám người đang nhập cung làm thái giám, lén lút ẩn nấp lọt vào hoàng cung mới trốn được trận truy sát đó. Sau khi vào cung, ta trốn trong ngọn giả sơn ở Ngự hoa viên không ăn không uống suốt ba ngày trời, cũng may mà không có ai phát hiện ra, mà cũng chính đêm hôm đó, ta gặp được nàng!”
Chẳng trách, chẳng trách Lãnh Tử Hàn của lúc đó lại có vẻ nhạy bén như vậy! Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều đầy vẻ đề phòng, câu đầu tiên hắn nói với Nam Cung Cẩm là “Cút ngay!”
Nói tới đây, vẻ mặt Lãnh Tử Hàn lại lóe lên vẻ dịu dàng, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm cũng như đang cười. “Không chờ hai chúng ta nói được thêm vài câu, cậu ta đã tới đưa ta đi rồi! Ta nói cho cậu nghe hết mọi chuyện từ đầu tới cuối, ban đầu cậu không tin, nhưng cuối cùng sau khi điều tra rõ ràng thì cậu cũng tin ta. Có điều, cũng chính vì hắn là ca ca ruột của ta, nên ta và cậu đều quyết định từ bỏ ý định đi lột trần sự thật.”
“Thế nên Mộ Dung Thiên Thu cũng đạt thành ý nguyện của mình, một vài năm sau đã trở thành Hoàng đế Tây Võ như hắn mong muốn, còn huynh thì ngao du giang hồ, ẩn nấp bao năm nay ư?” Nghe Lãnh Tử Hàn nói, Nam Cung Cẩm cũng không có cảm giác gì nhiều lắm, vì ở cổ đại này, trong Hoàng gia, những chuyện như thế này thực sự quá nhiều, nhiều đến mức trở thành phổ thông luôn rồi! Trong lịch sử, những hành vi giống như của Mộ Dung Thiên Thu thực sự quá nhiều, không có gì là lạ.
Lãnh Tử Hàn cười lạnh một tiếng: “Không đơn giản như nàng nghĩ đâu. Tuy hắn trở thành con trai trưởng danh chính ngôn thuận, nhưng vì đôi mắt màu xanh lục đó của hắn mà hắn bị phụ hoàng không thích. Phụ hoàng luôn cảm thấy đứa con trai này của mình nhìn có vẻ quá âm u quái gở, vì thế càng không cân nhắc đến chuyện lập hắn làm Thái tử. Sau khi hắn biết được, hắn liền bày mưu tính kể, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, những hoàng đệ kia của ta đều chết dần từng người một. Đương nhiên, cũng có cả người Tam Hoàng huynh kia của ta nữa!”
“Vậy, chẳng lẽ phụ hoàng của huynh hoàn toàn không cảm nhận được chút gì kỳ lạ hay sao?” Tất cả các Hoàng tử đều chết chỉ còn lại một mình Nhị hoàng tử mà Hoàng đế không thích, chẳng lẽ lão hoàng đế Tây Võ không hề nghi ngờ gì sao?
“Đương nhiên phụ hoàng cũng cảm nhận được chứ, nhưng chờ khi ông ấy nhận ra được thì mọi chuyện đã muộn rồi. Từng đứa con trai yêu của ông ấy đều lần lượt qua đời, ông ấy cũng ngầm đoán được chuyện của Đại Hoàng huynh năm xưa hẳn cũng là do có người hãm hại ta. Vì thế, ông ấy bèn hạ lệnh, âm thầm tìm kiếm ta lúc đó đang phiêu bạt trong dân gian. Cũng không biết Hoàng huynh kia của ta làm thế nào mà tra được ra đầu mối từ cậu của ta. Cậu của ta khuyên hắn rất lâu, nhưng hắn hoàn toàn không động lòng, cuối cùng thấy cậu ta không nói, hắn cũng sợ phụ hoàng tra ra được, vì thế liền phái người giết luôn cả cậu của ta. Cậu sợ ta còn nhỏ tuổi nóng tính, quay về đối đầu với hắn, cuối cùng lại bị giết chết, nên trước lúc lâm chung, ông liền phân phó gia nhân trong nhà, không cho phép ai báo tin ông ấy qua đời cho ta.” Trong mắt Lãnh Tử Hàn tràn ngập vẻ đau lòng, cậu của hắn, là bậc trưởng bối mà hắn kính trọng nhất. Trong lòng hắn, địa vị của ông đã sớm vượt qua cả địa vị của phụ hoàng rồi. Thế nhưng, để bảo vệ hắn, để giấu diếm tung tích của hắn, mà cuối cùng chính ông cũng bị sát hại! Điều nực cười là đến tận khi hắn hai mươi tuổi, hắn mới biết được chuyện này.
Nam Cung Cẩm trầm mặc, theo cách nhìn của nàng, thì Mộ Dung Thiên Thu năm đó gần như đã đến mức điên cuồng đến cùng cực rồi. Chỉ mới mười sáu tuổi mà hắn đã giết nhiều người như vậy, trong đó còn có cả cậu ruột của mình. Hắn hại đệ đệ của mình đã đành, còn muốn nhổ cỏ tận gốc nữa ư?! Nàng chợt cảm thấy hình tượng của Mộ Dung Thiên Thu thường ngày trong lòng nàng đã hoàn toàn vỡ nát, không còn lại chút mảnh vụn nào.
“Đến năm ta hai mươi tuổi, phụ hoàng qua đời. Hoàng huynh ta được ngồi lên ngôi vị Hoàng đế như hắn ta ao ước bao lâu nay. Còn ta, đã thành lập Ma giáo, trở thành giáo chủ ma giáo mà người trong giang hồ vừa nghe đã sợ vỡ mật, trở thành một vị vua không ngai! Lúc đó, ta mới quay trở về chốn xưa, nhưng chờ khi ta quay về, lại phát hiện ra cậu đã qua đời rồi, đã qua đời bốn năm rồi, thậm chí khi ta điều tra kỹ càng, lại tra ra được chân tướng sự việc mà dù có đánh chết ta, ta cũng không muốn tin!”
Hô hấp của Nam Cung Cẩm cũng bất giác căng thẳng hẳn lên, nhíu mày nhìn hắn.
Hắn hít sâu một hơi mới đè nén được cảm xúc đau đớn đó xuống, nói tiếp: “Thì ra… năm xưa mẫu phi của ta, cũng không phải bị cái ả được phong là mỹ nhân gì đó giết chết, mà là vì Hoàng huynh muốn cái danh con trai trưởng kia của ta ra tay giết chết!”
“Hả?!!!” Nghe hắn nói vậy, Nam Cung Cẩm cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại. Vì làm Hoàng đế mà giết chết huynh đệ của mình, thậm chí giết cả phụ hoàng cũng không đáng sợ, dù sao chuyện như thế trong nhà Đế vương cũng quá nhiều rồi. Nhưng đến cả mẫu phi của mình mà cũng không bỏ qua thì thật là… Lúc đó Mộ Dung Thiên Thu mới bao nhiêu tuổi đâu mà đã có suy nghĩ tính toán đáng sợ như thế rồi!
Lãnh Tử Hàn lại cười lạnh. Hắn nhìn Nam Cung Cẩm cười nói: “Nàng cũng cảm thấy rất khó có thể tin được đúng không? Mộ Dung Thiên Thu chính là một tên súc sinh! Năm xưa hắn vừa chào đời đã có một đôi mắt màu xanh lục, vì bảo vệ hắn, không biết mẫu phi đã phải chịu biết bao khổ sở. Lúc đó, mẫu phi mới chỉ là một Chiêu nghi tam phẩm, phụ hoàng hứa với bà rằng, chỉ cần bà giết Mộ Dung Thiên Thu, ông ấy sẽ phong cho bà làm Quý phi, cho bà sự sủng ái vô hạn. Nhưng vì bảo vệ hắn, mẫu phi kiên quyết không đồng ý, còn lén lút nhờ người đi tìm các lão thân vương trong Hoàng thất. Người trong tộc cũng không đồng ý giết hắn, dù sao đó cũng là huyết thống của Hoàng thất. Mẫu phi của ta, cũng vì chống lại ý của phụ hoàng, nên mới khiến phụ hoàng ghét bỏ, thất sủng hai năm. Nếu không phải vì hai năm sau, mấy người Hoàng Phủ Hoài Hàn, Bách Lý Kinh Hồng ra đời, màu mắt đều rất khác thường, mà Thiên Sơn lão nhân lại gieo quẻ nói rằng màu mắt khác là phúc, ai có được màu mắt khác mới có thể thống nhất được bốn quốc gia, thì Phụ hoàng cũng sẽ không thèm liếc đến mẫu phi của ta thêm một lần nào nữa, và cũng sẽ không có ta ra đời. Thế nhưng, sau đó vài năm, chỉ vì chuyện xuất thân trưởng thứ, mà hắn lại nỡ giết mẫu phi, ha ha...”
“Có lẽ, chỉ là vì hắn đã chịu đủ sự ghẻ lạnh, nhìn thấy quá nhiều sự lạnh lùng phũ phàng của nhân tình thế thái thôi!” Nam Cung Cẩm hơi nặng nề, nói. Thật ra, ở một mức độ nào đó, thì nàng cũng có thể hiểu được tâm thái của Mộ Dung Thiên Thu năm xưa. Từ nhỏ đã bị phụ hoàng ghét bỏ, mẫu phi thất thế, chỉ sợ rằng lúc đó, đến cả tiểu thái giám, tiểu cung nữ cũng đều có thể sỉ nhục hắn. Vì thế, trái tim của hắn dần dần lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn. Nói cho cùng, thì Mộ Dung Thiên Thu cũng chỉ là thành phẩm được tạo nên từ môi trường bẩn thỉu của Hoàng gia mà thôi!
Cũng chính vì chịu sỉ nhục nhiều như vậy, bị người ta đối xử lạnh lùng như vậy, nên hắn mới quyết định phản kháng, muốn ra sức chà đạp đám người đó dưới chân mình! Cũng giống như… Quân Lâm Uyên chịu hết mọi sự áp bức và lăng nhục năm xưa vậy. Hai người bọn họ, chỉ khác nhau ở chỗ, Mộ Dung Thiên Thu là vì mục đích của mình mà không ngừng hãm hại người khác, cuối cùng ngồi lên vị trí cao nhất kia. Còn Quân Lâm Uyên, lại là vì báo thù mà không ngừng tự hại chính mình, cuối cùng mới có thể trừng phạt những kẻ thù của mình một cách thích đáng.
Hoàn cảnh ép con người ta trưởng thành, mà cũng chính sự thúc ép của hoàn cảnh khiến cho con người ta dần trở nên lạnh lùng, cứng rắn, cũng có thể là… chết… trên con đường dẫn đến thành công...
Nàng có thể hiểu được Mộ Dung Thiên Thu, nhưng lại không đồng tình với hành vi của hắn.
Lãnh Tử Hàn nghe vậy lại cười nói: “Tiểu Cẩm, ta vốn cho rằng nàng nghe chuyện này xong sẽ tức đến nghiến răng nghiến lợi, cáu điên lên mà chửi Hoàng huynh ta là thứ súc sinh cơ. Thật không ngờ nàng lại có cùng một suy nghĩ với ta. Đúng thế, hắn cũng chỉ vì bị Hoàng thất, bị sự áp bức trong Hoàng cung dồn ép nên mới biến thành thế này thôi. Tuy ta hận hắn, nhưng cũng chưa từng ra tay với hắn. Sau đó, ta hoàn toàn từ bỏ hoàng gia, ngao du thiên hạ, đi tìm tiểu nha đầu năm xưa từng giúp ta ở vương triều Nam Cung. Sau đó nữa, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng ở phủ Thừa tướng của Đông Lăng!”
Nam Cung Cẩm cũng hiểu vì sao Lãnh Tử Hàn đã thành lập Ma giáo mà còn nói với thuộc hạ của mình mấy câu nói rất buồn cười kia. “Đã là người trong Ma giáo, thì phải làm những chuyện bất nhân bất nghĩa”, “Đã là con dân của Ma giáo, thì không cần phải tôn trọng chủ thượng.” Những lời đó, đều là những lời hắn muốn châm chọc thế giới này, cũng là châm chọc Mộ Dung Thiên Thu, châm chọc Hoàng thất Tây Võ và nhất là châm chọc chính bản thân mình!
“Nếu huynh đã không định tính toán với Mộ Dung Thiên Thu, vậy thì hãy bỏ qua những chuyện đó đi. Hơn nữa, hiện giờ hắn đối xử với huynh cũng rất tốt mà!” Nàng rất cảm kích vì những điều mà Lãnh Tử Hàn nói với nàng ngày hôm nay, dù sao nếu nàng hoàn toàn không đề phòng gì, cứ thế đi xử lý chuyện của mình, tên đoạn tụ chết tiệt kia lại đột nhiên ra tay với mình, thì đến lúc đó, có khi nàng còn không biết vì sao mình chết.
Lãnh Tử Hàn lại cười lạnh: “Đúng thế, cũng coi như đối xử với ta không tệ. Có thể là vì bản thân hắn tàn sát quá nhiều huynh đệ, cuối cùng cảm thấy cô đơn. Cũng có thể là vì biết ta không màng đến hoàng quyền, sẽ không đâm sau lưng hắn, vì thế hắn mới tạo ra một câu chuyện giả, nói là năm xưa chuyện ta giết Đại Hoàng huynh chỉ là một sự hiểu lầm, mà ta vẫn là thân vương cao quý nhất của Tây Võ. Lúc đó hắn đã là Hoàng đế rồi, muốn nói thế nào đương nhiên cũng chẳng ai dám chất vấn.”
Chẳng trách Bách Lý Kinh Hồng đến đây, Lãnh Tử Hàn cũng chẳng hỏi han hay can thiệp gì. Chẳng trách trên triều đình, bất luận xảy ra chuyện gì, hắn cũng đều làm như không nghe thấy, chỉ thi thoảng đứng ra nói vài câu giúp mình lúc mình gặp khó khăn thôi.
“Vậy… vì sao huynh quay lại? Vì ta ư?”
“Không phải vì nàng thì còn có thể vì ai được chứ? Tuy nàng có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng có một thân vương như ta giúp đỡ, dù sao cũng vẫn dễ dàng hơn chút. Nàng cũng không cần cảm thấy ngại ngùng hay áy náy, cứ coi như ta đáp trả ân tình của nàng năm xưa đi.” Lãnh Tử Hàn nói rất thoải mái.
Nam Cung Cẩm cũng không phải người hay xoắn xuýt mấy chuyện thế này, đương nhiên cũng không nói nhiều về vấn đề đó nữa. Ngược lại, nàng lại nhớ tới một chuyện khác, nói: “À phải rồi, vậy lúc huynh tìm thấy ta ở phủ Thừa tướng, ta có nhận ra huynh không?” Đây là chuyện mà nàng thắc mắc rất lâu rồi, năm xưa hồn phách của cô gái kia bị đổi tới đây, sao có thể biết được chuyện mình từng cứu Lãnh Tử Hàn chứ.
“Không nhận ra. Ta nói rất lâu mà nàng cũng không nhớ ra. Cuối cùng, ta cũng lười không muốn bắt nàng nhớ lại nữa, chỉ nói với nàng rằng, ta là người muốn bảo vệ nàng trọn cuộc đời này, nàng bèn thẹn thùng xấu hổ đồng ý!” Lãnh Tử Hàn nói rồi ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm lại ánh lên nụ cười.
Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy hơi ngượng ngùng, như vậy là cô bé kia căn bản không hề nhận ra Lãnh Tử Hàn, nhưng vì thấy một anh siêu đẹp trai xuất hiện trước mặt mình, thế nên mới động lòng nảy mầm tình, cũng do đó... Mà hai người họ có cái quái gì đâu chứ, thế qué nào giờ mình lại phải ngượng? Thật đúng là...
“Thôi, sắp đến phủ Thừa tướng rồi, ta về trước đây. Nàng chỉ cần nhớ, nhất định phải cẩn thận với Hoàng huynh ta một chút!” Nói được ra chuyện vẫn kìm nén trong tim mình, tâm trạng của Lãnh Tử Hàn thoải mái hơn nhiều.
Nam Cung Cẩm gật đầu: “Ừm, huynh về đi! Ta hiểu ý của huynh rồi, ta sẽ cẩn thận với hắn!” Mộ Dung Thiên Thu, thực sự có thể coi là một nhân vật dám tàn nhẫn đến tận cùng! Thật nực cười khi mình vẫn luôn coi một chúa sơn lâm thành một con mèo con thích chải lông.
Lãnh Tử Hàn gật đầu rồi xuống xe ra về.
Xe ngựa của Nam Cung Cẩm cũng đã đến trước cửa phủ Thừa tướng. Nàng xuống xe, bước đến trước cửa phủ, đột nhiên nàng dừng bước, mấy sọc đen chảy dài xuống sau gáy, trong lòng chợt dâng lên cảm giác muốn chạy trốn!
Chỉ thấy… trong nhà, trong tuyết trắng, người nào đó đang ôm băng ghế ra ngồi, trong đôi mắt xám bạc màu ánh trăng như ngân ngấn lệ, vô cùng đáng thương nhìn ra ngoài cửa, y chang như dáng vẻ ngày hôm đó khi mình ra ngoài uống rượu với đám Mị Văn Dạ về!!!
Mẹ kiếp!!! Ai cứu nàng với?!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT