Thế nên, khuôn mặt vốn dầy hơn tường thành của Nam Cung Cẩm, lập tức đỏ bừng lên!

“Theo ta về Nam Nhạc.” Đầu ngón tay động đậy gợi lên tiếng rên rỉ khe khẽ!

Nam Cung Cẩm cắn chặt răng, không để cho mình phát ra âm thanh nữa, hung hãn trừng mắt nhìn hắn. Dám dùng cách này để uy hiếp nàng, hắn không cảm thấy quá vô sỉ sao?

Nhìn vẻ mặt vừa nhẫn nhịn vừa tức giận của nàng, hắn hoàn toàn không bận tâm, đã không thấy đau lòng, cũng không thấy hổ thẹn, lại càng không bị nàng ảnh hưởng, ngược lại, động tác ở đầu ngón tay càng nhanh hơn vài phần. Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai nàng, vô cùng quyến rũ: “Nàng đồng ý, hay không đồng ý?”

“Bỏ tay ra!” Cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng hơi giận dữ, muốn đánh cho tên này một trận. Nhưng nàng bị hắn khống chế hoàn toàn, căn bản không động đậy được.

Người trước mặt nàng lại như không mảy may bị sự tức giận tột cùng của nàng ảnh hưởng đến dự định ban đầu của mình chút nào vậy. Tây Võ là nơi không thể ở lâu được, hắn nhất định phải làm cho nàng đồng ý quay về với mình. Ngón tay thon như ngọc khẽ xoay một cái, chạm vào điểm nhạy cảm của nàng.

Nam Cung Cẩm vốn vừa ốm nặng mới đỡ, tinh thần còn uể oải, lại bị hắn trêu chọc thế này, chân nhũn cả ra, chỉ có thể dựa hết vào người hắn.

“Nàng về, hay không về, hửm?” Giọng nói cao ngạo vang lên mang theo chút lạnh lùng, cứ như đang nói cho nàng biết, bất luận hôm nay nàng thị uy hay tỏ ra yếu thế thế nào, hắn cũng nhất định phải đạt được mục đích của mình.

Rạng mây hồng nhuộm đỏ hai gò má nàng, trán lấm tấm mồ hôi. Cảm nhận được ngón tay đang tác oai tác quái kia, Nam Cung Cẩm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Quay về cũng không có gì không thể, nhưng dùng phương thức này để ép nàng về thì hoàn toàn là sự sỉ nhục đối với nàng: “Không về!”

“Được.” Hắn cũng rất dứt khoát, không phản bác, càng không giận dữ, có điều động tác tay lại càng nhanh hơn, khiến cho đầu óc nàng dần hỗn loạn mơ hồ, chỉ có thể túm chặt lấy cánh tay hắn, để mặc cho mình đắm chìm vào dục vọng vô tận. Một lúc lâu sau, giọng nói tràn ngập mê hoặc vang lên bên tai nàng: “Nàng muốn không?”

Ặc… ý thức của Nam Cung Cẩm còn chưa kịp quay về, đầu đã không kìm được, khẽ gật một cái.

“Vậy thì quay về Nam Nhạc cùng ta, nhé?” Lúc này, giọng nói vốn lạnh lùng của hắn lại y như con hồ ly tu luyện nghìn năm, vô cùng mê hoặc, vô cùng động lòng.

Nghe vậy, Nam Cung Cẩm tỉnh táo hẳn, vội vàng lắc đầu. Không được, cứ thế này mà đồng ý quay về thì mất mặt quá! Nàng vừa lắc đầu, hắn lập tức rụt tay lại, không thèm để ý đến nàng nữa: “Vậy thì thôi đi.”

Đầu ngón tay vừa rút ra, khóe môi nàng giật giật vài cái, mẹ kiếp!!! Có cần phải đê tiện như thế không?! Nàng cắn răng nói: “Về thì về chứ sao!”

“Sớm nghe lời có phải xong rồi không?” Ví dụ điển hình của câu “vừa đánh trống vừa la làng”.

Tay áo bào rộng thùng thình phất lên, màn lụa rơi xuống, xuân sắc tràn ngập trong phòng. Tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ đứt quãng, hỗn loạn của phụ nữ truyền từ trong màn ra, vô cùng gợi cảm, quyến rũ. Cảm xúc mơ hồ, phá vỡ toàn bộ lý trí.

Sau một trận giao chiến kịch liệt, người nào đó giống như con hồ ly ăn uống no say, ôm gọn con mèo nhỏ không nghe lời vào lòng, giọng nói trong trẻo lúc này hơi trầm thấp vang lên, mang theo cảm giác thành tựu vô cùng tận: “Nàng nhớ đấy, nàng đã đồng ý rồi.”

“Ừm! Nhưng cũng phải về đón Kinh Lan chứ!” Giọng Nam Cung Cẩm hơi miễn cưỡng!

Điều này hắn cũng không có ý kiến gì, vì nếu nàng không đích thân về, bên phía Thượng Quan Cẩn Duệ cũng sẽ không thả người đi. Nhìn dáng vẻ bĩu môi không tình nguyện của nàng, đôi mày đẹp của hắn khẽ nhíu lại, trong lòng hơi bực bội: “Nàng không muốn quay về với ta đến vậy sao?”

“Không phải không muốn, mà là...” Thôi được rồi, nàng thừa nhận nàng hơi ích kỷ. Điều mà nàng cho rằng đang giúp hắn đó, không hề có chút tác dụng nào với hắn đã đành, còn khiến cho một đế vương cao quý như hắn phải chịu uất ức ở chỗ này. Nhưng nàng cũng không cam lòng làm một con chim vàng anh đậu trên cành cất cao tiếng hót. Nếu thực sự như vậy, cuộc sống tương lai sẽ chỉ mài mòn hết mọi góc cạnh của nàng, biến nàng thành một kẻ mà chính nàng cũng không nhận ra được.

“Mà là cái gì? Là không nỡ rời xa Mộ Dung Thiên Thu đúng không?” Giọng nói của hắn chất chứa lửa giận và sự xa cách trước giờ chưa từng có, còn có cả sự ghen tuông và cay nghiệt mà chính hắn cũng không nhận ra. Trước đây hắn không thể ngờ được rằng có một ngày, Bách Lý Kinh Hồng hắn lại nói chuyện bằng giọng điệu như thế này, dùng giọng điệu hà khắc và chua chát đó để chất vấn nàng. Hắn như thế này, khiến chính bản thân hắn còn thấy xa lạ! Hắn biết thế, nhưng lại không thể khống chế nổi lửa giận trong lòng mình.

Nam Cung Cẩm nhíu mày, cơn giận dữ bùng lên tận trời: “Chàng nói lung tung cái gì thế? Mối quan hệ giữa ta và Mộ Dung Thiên Thu chỉ là giữa quân và thần thôi mà!”

“Vậy, nếu ta cũng thân mật với những cô gái khác giống như nàng và Mộ Dung Thiên Thu, trong lòng nàng sẽ cảm thấy thế nào?” Hắn nghĩ, thực sự nên bắt nàng hiểu rõ chút gì đó, ít nhất là phải để cho nàng hiểu rằng không phải bản thân mình ghen tuông, không phải là đố kị, chỉ là không muốn cưỡng chế can thiệp vào tự do của nàng. Nhưng cũng chính vì hắn quá dung túng cho nàng, mới khiến nàng càng ngày càng coi trời bằng vung như thế.

Hắn vừa dứt lời, Nam Cung Cẩm liền trầm mặc! Đúng vậy, nàng phải thừa nhận, nếu đổi một góc độ khác, có lẽ nàng sẽ đố kị đến phát điên, giết chết những cô gái kia, sau đó đá bay người đàn ông trước mặt mình đi mất. Chắc chắn phản ứng của nàng sẽ không tốt hơn Bách Lý Kinh Hồng lúc này đến nửa phần, thậm chí còn càng tệ hơn nhiều. “Đâu có giống nhau chứ!” Nói như vậy để gỡ rối cho mình thôi, nhưng giọng nói của nàng lại bất giác thấp hẳn xuống.

Không giống nhau, không giống nhau thì là thế nào nữa? Chẳng phải là quá gần gũi với những người đàn ông khác sao?

Bách Lý Kinh Hồng im lặng một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Tức là, bất luận ta có thể làm đến mức nào, thì nàng cũng vẫn kiên trì với trạng thái hiện tại, kiên trì với cách nghĩ của mình sao?”

Trong lòng Nam Cung Cẩm rất mâu thuẫn, nàng cảm thấy mình là một người con gái hiện đại, thế nên dù có người mà nàng muốn bầu bạn cả cuộc đời, thì cũng không cần thiết phải cắt đứt toàn bộ quan hệ với những người bạn khác giới. Ai quy định rằng phụ nữ kết hôn rồi thì không thể có bạn khác giới chứ? Nhưng nếu đặt mình vào địa vị của hắn để nghĩ thì sao? Nếu vị trí của nàng và hắn tráo đổi cho nhau mà nghĩ thì thế nào?

“Xin lỗi, sẽ không có sau này nữa! Ta sẽ cách xa họ một chút!” Nàng kiên quyết thừa nhận, cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Vì những người đó, họ đã cãi cọ, đã mâu thuẫn quá nhiều rồi. Nếu tiếp tục như thế này, hoặc là sẽ có một ngày hắn không chịu nổi nữa, quyết định chọn cách rời xa, hoặc là chính mình cũng không thể chấp nhận nổi sự can thiệp của hắn, động một chút là gây sự vô lý, rồi chọn chia tay. Mà cả hai trường hợp đó, đều không phải là điều mà nàng muốn!

Nàng nhắm mắt lại, hơi cúi đầu xuống như muốn ngủ. Thật ra, nàng cũng hơi mệt mỏi. Ba cái chuyện tình cảm này thực sự quá phiền phức, phí tâm phí sức, còn phải từ bỏ quá nhiều thứ. Trên thực tế, không có gì là nàng không bỏ được, nhưng nàng lại cảm thấy, con đường này, càng đi càng mệt mỏi, càng ngày càng không biết nên làm thế nào, cứ như thể dù cho nàng có làm gì đi chăng nữa cũng đều sai vậy!

Nàng muốn phát triển thế lực của mình ở Tây Võ, không chỉ vì nàng không muốn mình giống như một con chim hoàng yến, sống yên bình hưởng thụ vàng son trong chiếc lồng vàng mà hắn dựng lên. Nhưng nàng như thế này, đối với hắn lại là quá ích kỷ, vì hắn căn bản không cần cái mà mình gọi là nỗ lực đó. Thậm chí, đến thời điểm này, đối với hắn mà nói, tất cả những cố gắng nàng bỏ ra, dường như hắn không thể nhìn thấy bất cứ điểm nào tốt, chỉ toàn điểm xấu. Đó là vì… nàng quá gần gũi với những người đàn ông đó. Đây, cũng chính là nút thắt của vấn đề.

Thấy nàng cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, hắn chợt cảm thấy hơi bức bối. Hắn ép nàng như thế này, rốt cuộc là đúng hay là sai? Nhưng lần này, hắn thực sự không muốn thỏa hiệp. Hắn có dự cảm, nếu cứ tiếp tục để cho nàng coi trời bằng vung như thế này, thì rồi sẽ có một ngày hắn không chịu nổi nữa mà rời xa nàng. Hắn hoàn toàn không dám nghĩ đến một kết quả như thế!

Cuối cùng, Nam Cung Cẩm thở dài nói: “Ta đã từng nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn, tình cảm mà ta muốn, là một mối quan hệ có thể cùng lên trời xanh, cùng xuống suối vàng, có thể vứt bỏ tất cả. Thế nên, không có gì là không bỏ được cả!” Có điều, cảm thấy hơi ấm ức thôi.

Có lẽ nàng có chút tự cho mình là đúng, có thể nàng cũng hơi quá, nhưng chẳng lẽ thật sự nàng không còn gì khác sao? Nàng là vì mình sao? Tình yêu của nàng dành cho hắn không thuần khiết sao? Nàng là Công chúa của vương triều Nam Cung, trên vai còn gánh vác thù nước nợ nhà, nhưng vì hắn, nàng đã hoàn toàn vứt bỏ hết hận thù, vứt bỏ hết trách nhiệm và sứ mệnh của mình, thậm chí ngay cả việc thống nhất thiên hạ, nàng cũng là vì muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện chứ không phải vì muốn khôi phục lại vinh quang của vương triều Nam Cung. Lẽ nào nàng không thấy hổ thẹn với phụ hoàng, với mẫu phi của mình sao?

Bản thân nàng bị Mộ Dung Thiên Thu chọc tức, nàng cũng đều nhẫn nhịn hết. Nhưng vì hắn, mà không dưới một lần nàng trở mặt với tên Mộ Dung đoạn tụ kia, đẩy chính mình vào đường cùng. Đặc biệt là lần này đến Ngọc Môn quan, Thần binh bất tử bảo vệ mạng sống đều không ở bên cạnh, nhưng nàng vẫn dám chơi xỏ Mộ Dung Thiên Thu như vậy. Chẳng lẽ nàng tình nguyện muốn đón nhận những cử chỉ thân mật của Mộ Dung Thiên Thu sao? Nàng không phản kích sao? Nhưng nghe cách nói của hắn hiện giờ, thì dường như rất bất mãn và tức giận với nàng, thậm chí nàng ốm nặng, hắn còn chơi trò biến mất cơ mà!

“Nàng ấm ức phải không?” Giọng nói lành lạnh vang lên bên tai nàng.

Nam Cung Cẩm cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, rồi rất thành thật gật đầu một cái. Ấm ức, đúng là rất ấm ức!

“Ta cũng ấm ức.” Hắn nhẹ nhàng nói, nói ra sự bất mãn trong lòng mình: “Nàng có biết những ngày qua ta ấm ức đến mức nào không? Nhìn thấy mối quan hệ quân thần thân thiết giữa nàng và Mộ Dung Thiên Thu, nhìn thấy nàng bày mưu tính kế giúp hắn ở Ngọc Môn quan, trên đường về, còn phải nhìn nàng múa điệu múa kiểu đó trước bàn dân thiên hạ, ta không ấm ức sao?”

Thế nên tâm trạng vốn đầy uất ức nghẹn ngào của Nam Cung Cẩm chợt biến thành hổ thẹn. Nàng lúng búng giải thích: “Ở Ngọc Môn quan, chẳng qua là vì ta chướng mắt tên Đạm Đài Minh Nguyệt kia, thế nên...”

Thế nên… nàng cũng không ‘thế nên’ tiếp được nữa! Bất luận nguyên nhân là gì, thì chuyện nàng giúp Mộ Dung Thiên Thu cũng là thật, bất luận giải thích thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật đó!

Cuối cùng, Nam Cung Cẩm cắn răng, tức giận nói: “Nói ta làm cái gì, ta và chàng cũng bên tám lạng người nửa cân thôi! Đúng là ta quá tùy tiện không để ý đến cảm xúc của chàng, nhưng chàng thì sao nào? Chàng thì hơn gì ta chứ? Bướng bỉnh kiêu ngạo đến mức nào?! Hở một chút là tức giận, còn đóng cửa không cho ta vào! Chàng biết rõ ta nhớ chàng, vậy mà còn chơi trò mất tích. Chàng biết rõ ta ốm, nhưng ở thời điểm ta cần chàng nhất, chàng lại né tránh không gặp ta. Chàng có biết đêm qua ta nằm mơ, ta cho rằng mình nằm được tay chàng, kết quả là đến lúc tỉnh lại phát hiện ra mình đang nắm tay Linh Nhi, tâm trạng ta khó chịu đến mức nào không? Chàng còn có tư cách trách móc ta à? Chẳng phải chàng cũng ích kỷ như ta, không vui là trốn tránh hay sao?”

Nói tới đây, cuối cùng nàng cũng không kìm nén được sự ấm ức và sự sợ hãi mấy ngày qua nữa, thực sự bật khóc, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm người hắn, trong miệng vẫn còn thổn thức: “Chàng là đồ khốn kiếp, chàng dọa ta sợ chết đi được!”

Có trời mới biết khi nàng cho rằng hắn thật sự không cần nàng nữa, nàng đã sợ hãi như thế nào! Cũng chỉ có trời mới biết, cái cảm giác lúc mà con người ta yếu đuối nhất, nhưng người muốn gặp nhất lại không ở bên cạnh ấy, nó khó chịu đến mức nào!

“Được rồi, được rồi, ta cũng đảm bảo không có lần sau nữa.” Thấy lần này nàng khóc thật, hắn cũng rối cả lên, cuống cuồng nói lung tung hết cả một lúc lâu, trong lòng cũng hơi tự trách mình. Tối qua bàn tay mà nàng bắt được là tay hắn, nhưng vì muốn cảnh cáo nàng, nên hắn vẫn nhẫn tâm giằng ra, bảo Linh Nhi thay tay cô ấy vào, nhưng hắn không ngờ chuyện đó lại ảnh hưởng đến nàng lớn như vậy.

Nam Cung Cẩm bôi hết cả nước mắt nước mũi vào lồng ngực như ngọc trắng của hắn, cố tình làm cho hắn ghê tởm để vơi đi cảm giác tức tối trong lòng mình! Chờ nàng khóc đủ rồi, cũng ầm ĩ đủ rồi, lại tức tối lườm hắn: “Bẩn chết đi được, đi tắm đi!”

Một vạch đen to xẹt xuống sau gáy hắn, mấy thứ này không phải đều do nàng bôi lên người mình sao? Giờ còn chê hắn à?!

Hắn thở dài ngồi dậy, mặc áo, đi ra ngoài, trong lòng còn thầm tính, không thể giữ chiếc áo trên người mình nữa rồi!

Nam Cung Cẩm nằm trên giường, một tay xoa xoa thắt lưng tê mỏi của mình, một tay thì chùi nước mũi, vừa khóc vừa cười. Chính nàng cũng không biết rõ được hiện giờ nàng đang vui hay không vui nữa.

Một lúc lâu sau, hắn tắm rửa xong quay lại, lủi vào trong chăn như một làn khói, áp sát vào người nàng: “Lạnh quá.”

Khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật, không đẩy được bàn tay lợn của hắn đang làm loạn trước ngực mình ra. Nhớ lại chuyện hôm nay, nàng lại hỏi: “Tiểu Hồng Hồng, sao hôm nay ta cứ cảm thấy chàng ngang ngược hơn nhiều, mà nói cũng nhiều hơn hẳn thế nhỉ?”

Từ trước đến giờ, tên này vốn là cái hũ nút đánh cả ngày không phát ra được tiếng vang nào, nói được một câu cũng vô cùng khó khăn, thế mà hôm nay lại nói nhiều thế này, hơn nữa còn cứng cỏi, mê hoặc không giống hắn chút nào! Đột nhiên, nàng thò tay nhéo tai hắn, hung hãn hỏi: “Nói mau, có phải ngay từ đầu chàng đã giả heo ăn thịt hổ phải không?”

“Không phải.” Hắn rúc đầu vào ngực nàng ăn đủ đậu hũ rồi mới ngẩng đầu lên. Tính tình của hắn vốn rất lạnh nhạt, có điều… “Chính vì ta quá dung túng cho nàng, nên càng ngày nàng càng không coi ai ra gì cả. Muốn nàng nghe lời một chút đương nhiên chỉ có cách này thôi.”

Khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật, rụt tay lại, làu bàu nói: “Đừng nói như thể ta hư lắm không nghe lời bao giờ thế chứ!”

“Đúng là không nghe lời.” Hắn cũng rất thành thật, đưa ngón tay thon dài như ngọc trắng ra, nhéo nhẹ mũi nàng, giọng đầy vẻ cưng chiều: “Nhưng cũng đều do ta, do ta cả.”

Do hắn ư? Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy trong lòng hớn hở, thật ra nàng không thích chuyện gì cũng là lỗi của nàng. Hắn sẵn lòng nhận lỗi, đương nhiên nàng rất vui vẻ rồi. Nhưng khóe môi nàng còn chưa kịp cong lên, giọng nói lạnh lùng của hắn đã truyền tới bên tai nàng: “Đều do ta, chiều nàng đến hư luôn rồi.”

Thế nên, Nam Cung Cẩm cuộn nắm đấm của mình vào, đánh nhẹ vào ngực hắn y như dáng vẻ của mấy cô thiếu nữ yêu kiều, cực kỳ đáng yêu: “Đáng ghét!”

“Ha ha…” Tiếng cười trong trẻo vui vẻ vang lên. Tiếng cười đó giống như khúc nhạc tiên từ chín tầng trời truyền xuống, vô cùng dễ nghe, khiến con người ta trầm luân vào trong đó. Không khó để nhận ra tâm trạng của chủ nhân tiếng cười đó đang vô cùng vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play