Mộ Dung Thiên Thu thoáng ngẩn ra nhìn quả chuối to bự kia. Đôi mắt xanh lúc lóe lên cảm xúc phức tạp và bi phẫn. Mà sau khi những cảm xúc phức tạp và khó hiểu đó giao hòa với nhau, thì trên khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn ta lại trở nên trống rỗng!

Hắn ta không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì, là sự phẫn nộ do bị người ta trêu chọc, hay là phẫn nộ do bị ngược đãi, hay là sự thất bại đang dâng trào từ sâu thẳm trong lòng hắn ta? Nhưng, nhiều hơn cả, là một câu hỏi được tạo thành từ hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói, đó là…

Sao y dám?!!!

Làm sao tên tiểu tử Yến Kinh Hồng đó dám to gan như vậy? Ai cho y lá gan to như thế chứ? Trong lúc hoảng hốt, hắn ta chợt nhớ lại từ sáng sớm hôm nay, nhớ lại tất cả những biểu hiện không đứng đắn của Yến Kinh Hồng, trong lòng cũng xuất hiện ngay câu trả lời. Lẽ nào, từ lúc bắt đầu tiểu tử kia đã biết chẳng qua mình đang lừa y mà thôi, thế nên tất cả những chuyện này đều là do y cố tình gây ra, mục đích là vì muốn báo thù mình đã lừa y?!

Hoa cúc co rút mãnh liệt nhắc cho hắn ta nhớ đến cảm giác thốn đến tận óc của hắn ta vừa rồi. Đúng là thốn đến tận óc, đau đớn như bị xé rách vậy, đau đến mức khó khăn lắm hắn ta mới nhịn xuống để không kêu lên thành tiếng. Hắn xoay người, ném thẳng quả chuối tiêu đã khiến mình đau đớn tột độ kia qua cửa sổ!

Một tiếng ‘bốp’ vang lên, không biết là đập vào đầu tên trứng thối xúi quẩy nào không cẩn thận đi ngang qua rồi!

Nam Cung Cẩm như cười như không nhìn hắn ta: “Sao thế? Không phải Hoàng thượng luôn rất muốn đó sao? Tuy quả chuối này không đẹp đẽ gì lắm, nhưng dù sao cũng là thần tặng cho ngài mà! Hơn nữa, nó còn to hơn của thần nhiều, thần cứ tưởng Hoàng thượng hẳn phải thỏa mãn lắm mới đúng chứ.” Câu nói này của nàng vô cùng trắng trợn!

Bóng đen lóe lên, quần áo trên người Mộ Dung Thiên Thu đã được mặc lại chỉnh tề, còn chính hắn ta thì lướt tới như một tia chớp, xuất hiện ngay trước mặt Nam Cung Cẩm, giữ lấy cằm y, giọng nói tàn ác mang theo vẻ âm u vang lên: “Yến khanh, trẫm không thể không nói, khanh thực sự rất to gan! Hơn nữa, lần này, khanh đã thành công khiến trẫm muốn giết chết khanh rồi!!!”

Đương nhiên chính Nam Cung Cẩm cũng biết chuyện này mình làm hơi quá, đặc biệt là đối với đàn ông bình thường mà nói, đây cũng là chuyện vô cùng sỉ nhục, chứ đừng nói gì đối với Hoàng đế. Nhưng, ‘Yêu Nghiệt’ nàng đây, cũng không thể khoan dung cho hắn ta được! Hơn nữa, nàng muốn biết rốt cuộc câu nói ‘dù khanh có làm sai gì trẫm cũng đều có thể tha thứ’ đó mà Mộ Dung Thiên Thu thật được bao nhiêu phần!!!

Chuyện này không phải là nàng tùy tiện làm bừa, mà là đòi lại công bằng cho chính mình, cũng là tìm kiếm câu trả lời cho vấn đề vẫn luôn rối rắm trong lòng mình bao ngày nay! Mộ Dung Thiên Thu, rốt cuộc cái gọi là ‘thích’ đó của hắn, có đủ để khiến cho mình coi hắn như bạn bè, để bỏ qua ước nguyện ban đầu của mình, và bỏ qua cả một năm nỗ lực vừa rồi của mình hay không?!

“Lá gan của thần, đều là do Hoàng thượng nuôi lớn mà!” Yến Kinh Hồng cười đáp, trên mặt không hề có chút sợ sệt nào.

Nàng vừa dứt lời, bàn tay đang giữ lấy cằm nàng đó đột nhiên dời xuống cổ nàng không chút do dự, mang theo sát khí và sức mạnh phá trời, đứng cách hắn ta cả ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ của hắn ta! Khuôn mặt tuấn tú vô song bỗng nở nụ cười, tàn độc như ráng chiều nhuộm đỏ máu, khiến người ta chỉ nhìn một cái cũng không khỏi rùng mình. Hắn gằn lên từng câu từng chữ: “Yến khanh, lần này trẫm thực sự tức giận rồi đấy!”

Thế nên, hậu quả cũng rất nghiêm trọng!

Lực của bàn tay hắn ta cũng càng lúc càng mạnh, cứ như chỉ một giây tiếp theo sẽ bẻ gẫy luôn cổ của Nam Cung Cẩm vậy!

Nam Cung Cẩm bị hắn ta siết cổ như vậy, nhưng cũng chỉ khẽ ho khan lên vài tiếng, nụ cười trên mặt hoàn toàn không thay đổi. Đôi mắt phượng liếc nhìn Mộ Dung Thiên Thu như thể dám chắc rằng đối phương sẽ không giết mình. Thực ra trong lòng nàng, lại không hề chắc chắn như vậy!

Mà sau khi nhất thời bùng phát lửa giận ngập trời của mình ra, Mộ Dung Thiên Thu lại cũng thực sự từ từ bỏ tay xuống, nhưng chỉ cần là người tinh ý nhìn cũng đều có thể nhận ra rằng lửa giận của hắn ta vẫn chưa hề tan biến. Có điều, hắn ta lại cố gắng đè ép khống chế nó, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm đã không còn vẻ trêu chọc và mờ ám như trước kia nữa, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng âm u mà thôi!

Một lúc sau, vẻ lạnh lùng lui dần, khóe môi lại nhếch lên cười như thật như giả: “Yến khanh, chuyện này trẫm thực sự rất tức giận. Nhưng, trẫm sẽ không giết khanh!”

Nhưng Nam Cung Cẩm nghe câu này xong, cảm xúc dâng lên trong lòng lại không phải cảm kích, càng không phải may mắn, mà là cực kỳ phức tạp!

“Vì, trẫm đã từng nói, dù khanh có làm sai chuyện gì, trẫm cũng đều sẽ tha thứ cho khanh.” Vẫn là câu nói quen thuộc đó, nhưng lại khiến Nam Cung Cẩm cảm thấy nặng nề như hàng ngàn cân đè xuống!

Thật ra Mộ Dung Thiên Thu không xấu, ít ra cũng không hề xấu với mình, từ chuyện đêm qua ở thanh lâu chưa được mình đồng ý nên kiên quyết không chạm đến mình đó, cho đến sự tha thứ vô điều kiện của ngày hôm nay, cũng đều nói rõ rằng người đang đứng trước mặt mình đây, thực sự không hề xấu.

“Nhưng Yến khanh ạ, lần này khanh đùa hơi quá trớn rồi đấy, thế nên trẫm hy vọng sẽ không có lần sau nữa! Nếu không, lần sau người ‘được’ chuối thăm hỏi sẽ là Yến khanh đấy!” Thần thái của Mộ Dung Thiên Thu nghiêm túc chưa từng có, mà sự phẫn nộ bao quanh người hắn ta cũng rất thật, rất rõ nét, không cần nghĩ cũng biết chuyện ép mình tha thứ cho Yến Kinh Hồng này cũng là chuyện khiến hắn ta giận dữ đến mức nào!

Nam Cung Cẩm cũng không tức giận vì sự uy hiếp của hắn ta, mà chỉ cung kính cúi đầu nói: “Là thần mạo phạm rồi, xin Hoàng thượng thứ tội!”

Dáng vẻ của nàng đã khôi phục lại như dáng vẻ trước kia, lại trở nên rất cung kính. Bất luận thế nào, thì người sẵn lòng khoan dung cho nàng vô điều kiện như thế này cũng xứng đáng được nàng tôn trọng!

Bởi vì… đối xử tốt với một ai đó thì thực sự rất đơn giản. Nhưng khoan dung với một ai đó, thì lại quá khó khăn, vô cùng khó khăn!

“Biết sai là tốt rồi! Yến khanh, ngay từ đầu khanh đã biết trẫm nói dối sao?” Đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào nàng, không để cho ánh mắt của nàng có cơ hội né tránh.

Nam Cung Cẩm cũng rất thật thà gật đầu: “Đúng thế!”

“Vậy có thể nói cho trẫm biết, trẫm đã bại lộ ở chỗ nào không?” Nói một cách nghiêm túc, thì ngày hôm nay hắn ta thực sự đã ‘lỡ lời’ khá nhiều lần, nhưng sau khi liên kết với tất cả những biểu hiện tiếp theo của mình, thì những cái ‘lỡ lời’ đó của hắn ta cũng bị gạt sang một bên rồi, vì sao tiểu tử này vẫn có thể nhận ra?

Lý do này chắc chắn không thể nói ra được, lẽ nào nói mình đang đến tháng sao? Nói ra rồi, chắc chắn sẽ bị chém ngay tức khắc! “Hoàng thượng, đó là vì tài trí của thần cao siêu, học rộng biết nhiều, thông minh tuyệt đỉnh, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Chỉ cần thần muốn, thì còn có thể biết được kiếp trước kiếp này, vì thế, Hoàng thượng à, ngài cứ thoải mái yên tâm đi, chuyện hôm nay ngài bị bại lộ, cũng không phải vấn đề của ngài, mà là vì thần quá thông minh thôi!”

“...” Tên tiểu tử thối này, lại lòng vòng quanh co với hắn ta! “Nhưng Yến khanh này, hôm nay trẫm rất tức giận, thế nên, khanh phải ở bên trẫm một ngày mới có thể làm trẫm nguôi giận được!”

“Hoàng thượng không cần xử lý chuyện quốc gia đại sự sao?” Nàng không đáp mà hỏi ngược lại.

Vấn đề này cũng khiến Mộ Dung Thiên Thu nghẹn lời luôn, hiện giờ đúng là đang rất nhiều chuyện cần xử lý, tấu sớ trong Ngự thư phòng của hắn ta đã chồng chất cả đống luôn rồi, nhưng mà… “Trẫm vẫn muốn khanh cùng xử lý công việc với trẫm!”

“Thần sẵn lòng cống hiến sức lực cho Hoàng thượng!” Chẳng qua chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi mà, chuyện nhỏ như vậy cũng không đáng để nàng phải phản kháng.

...

Trong Ngự thư phòng, Mộ Dung Thiên Thu ngồi trên long ỷ giải quyết công việc, thi thoảng lại ngẩng đầu hỏi ý kiến Yến Kinh Hồng.

Yến Kinh Hồng cũng đều đáp lại từng câu một, rất ung dung, thong thả. Nước trà trong tách trà bên cạnh đã đổi vài lần, mà tên Mộ Dung đoạn tụ này lại vẫn không hề có ý định buông tha cho mình. Thấy trời sắp tối rồi, Nam Cung Cẩm cũng không khỏi hơi bực bội, có làm tăng ca cũng đâu đến mức muộn thế này chứ?! “Hoàng thượng, cũng đã muộn rồi, thần cũng nên ra về đúng không ạ?”

“Sao thế? Yến khanh mệt hay buồn ngủ rồi à? Nếu buồn ngủ thì cứ nghỉ ngơi một chút đi, trẫm không trách khanh đâu!” Giọng điệu của Mộ Dung Thiên Thu rất thân thiện, nhưng câu nói của hắn ta cũng đủ để khiến Nam Cung Cẩm nổi hết da gà!

Có tên đoạn tụ chết tiệt này ở đây mà nàng dám yên tâm ngủ sao?! Đêm qua nàng đã trốn thoát được một ải rồi, nàng cũng không dám chắc đêm nay mình còn may mắn trốn thoát được lần nữa hay không! “Hoàng thượng, nếu thần còn không quay về, chỉ sợ người bên ngoài sẽ lại đồn đại lung tung thôi!”

“Yến khanh à, hôm nay sau khi tan triều, biểu hiện của trẫm và khanh như vậy, còn chưa đủ cho họ đồn đại hay sao?” Mộ Dung Thiên Thu nhướng mày, như cười như không nhìn nàng, nhưng lại mang theo cảm giác vò đã mẻ chả sợ sứt thêm nữa!

Thế nên Nam Cung Cẩm cũng nghẹn lời, cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là tự mua dây buộc mình!

Sau đó, nàng đành tiếp tục cùng khêu đèn chiến đấu với tên Mộ Dung đoạn tụ kia, cho đến khi trời tối hẳn.

Mộ Dung Thiên Thu cúi đầu xem tấu sớ, khóe mắt vẫn thi thoảng liếc về phía Yến Kinh Hồng, trong lòng lại hy vọng tiểu tử này có thể chán chường đến mức ngủ quên luôn đi cũng được. Đêm qua ngắm nhìn khuôn mặt y lúc ngủ một lần rồi, hôm nay hắn ta lại vẫn muốn được ngắm thêm lần nữa! Nhưng điều khiến hắn ta thất vọng là, tiểu tử này không chỉ không ngủ, mà còn tỉnh táo hơn cả mình nhiều, trong lòng hắn ta chợt cảm thấy thật thất bại!

Hắn ta gập tấu sớ trong tay lại, nói với nội thị giám ở bên cạnh: “Thừa tướng đại nhân hầu hạ trẫm một ngày hẳn là cũng mệt rồi, đi chuẩn bị bữa tối đi, trẫm muốn nâng ly trò chuyện với Yến khanh!”

Còn muốn nâng ly trò chuyện ư?! Nhớ đến chuyện đêm qua mình say rượu suýt nữa gây ra chuyện nghiêm trọng, Nam Cung Cẩm lập tức nói ngay: “Hoàng thượng, thần đã lập lời thề, từ hôm nay trở đi sẽ không động vào giọt rượu nào nữa! E là phải phụ ý tốt của Hoàng thượng rồi!”

Nghe y nói câu này, ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu thoáng nhíu lại một chút, rõ ràng câu nói này là nhằm vào hắn ta mà! Đêm qua chịu thiệt với mình, nên hôm nay phải cẩn thận từng ly từng tí sao?! Lửa giận bùng lên trong lòng hắn, nhưng lại cũng không tiện nói gì: “Nếu Yến khanh đã không thích uống rượu, vậy thì dùng cơm thôi!”

Lần này Nam Cung Cẩm không từ chối nữa.

Bữa cơm này, dưới ánh mắt gian tà của Mộ Dung Thiên Thu, Nam Cung Cẩm ăn mà thấp thỏm không yên. Cuối cùng, nàng cũng có thể xuất cung trong vẻ không nỡ xa rời nhưng lại không thể làm gì khác của Mộ Dung Thiên Thu.

Phu xe phủ Thừa tướng đã chờ ngoài cổng lâu đến mức ngủ quên luôn rồi, lúc này trời cũng đã tối mịt.

Yến Kinh Hồng ra khỏi cung, từ chối ý định phái người đưa nàng về của Mộ Dung Thiên Thu, bước thẳng lên xe ngựa của mình. Phu xe cũng giật mình tỉnh dậy, thở dài một tiếng: “Tướng gia, cuối cùng ngài cũng ra rồi!” sau đó lập tức thúc ngựa phóng đi!

Trên con đường tối đen như mực, hoàn toàn không thấy một tia sáng này, xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, còn Nam Cung Cẩm vẫn luôn nhắm mắt tạm nghỉ một chút. Đột nhiên, đôi mắt phượng mở bừng ra, tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt nàng!

Mấy tiếng ‘soạt’ ‘soạt’ vang lên, những mũi tên lửa xé gió lao tới, rơi xuống nóc xe ngựa, rồi nhanh chóng bén lửa ra. Lỗ mũi của Nam Cung Cẩm nhạy bén ngửi thấy ngay mùi dầu hỏa!

Phu xe sợ đến mức trắng bệch mặt mũi, muốn kêu ầm lên cầu cứu, nhưng cũng ngay lúc này, một bàn tay trắng nõn nà thò từ trong xe ngựa ra túm lấy cạnh vai gã, nhấc cả người gã lên, quăng thẳng lên không trung, ném về phía sân một ngôi nhà dân ở ven đường!

Hắc y nhân ở xung quanh thấy kẻ bị ném ra chỉ là một nô tài nên cũng không tốn sức lực với gã.

Sau đó, lại là mấy mũi tên lửa nữa bắn thẳng về phía xe ngựa. Sự nhẫn nại của Nam Cung Cẩm cuối cùng đã bị tiêu hao sạch sẽ, nàng quay người, bật ra khỏi xe ngựa, cũng cùng lúc đó, dùng tay không túm lấy một mũi tên lửa cắm trên xe ngựa, nhanh chóng ném thẳng ra!

“Soạt!” một tiếng, mũi tên hung hãn bay ra xé toạc không gian y như ráng mây hồng lướt trong bầu trời đêm, còn nhanh gấp vài lần tốc độ của chúng khi bắn vào xe ngựa, lạnh hơn vài phần, và sắc bén hơn vài phần!

“Phụt!” tiếng kim loại đâm vào da thịt vang lên, ba hắc y nhân lại đồng thời bị một mũi tên lửa xuyên thủng qua ngực, ngã xuống đất không dậy được nữa!

Những kẻ còn lại dường như không ngờ được rằng một quan văn lại có thể có võ công giỏi như vậy, ánh mắt cũng có vẻ hơi sững sờ! Vẻ khinh thường vốn có trong mắt nhạt đi một chút, tất cả đều biến thành vẻ thận trọng. Xem ra, muốn trừ khử Yến Kinh Hồng cũng không dễ dàng như họ nghĩ!

Nam Cung Cẩm đứng bên cạnh chiếc xe ngựa đã bị lửa bao vậy, ánh lửa đỏ nhuộm hồng cả khuôn mặt nàng, chiếu rõ vẻ lạnh lùng và khinh bỉ trên mặt nàng!

Đêm tối vốn nên là thiên hạ của nàng, nhưng mấy kẻ này lại dám chơi trò thích khách ám sát lúc nửa đêm, đúng là chán sống mà! Nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn, mấy kẻ này một mình nàng cũng đủ ứng phó rồi, không cần thiết phải để lộ Thần binh bất tử ra!

Đám hắc y nhân nhìn chằm chằm về bên kia, từ xa chỉ nhìn thấy một người thanh niên cao gầy, trên người mặc triều phục rộng rãi, đứng bên cạnh chiếc xe đang bùng cháy kia. Y không động đậy, nhưng lại tự phát ra một cảm giác đè nén, áp bức, giống như một thanh đao sắc bén đâm thẳng vào tim mỗi người đang đứng đây vậy! Người đó, giống như sự hiện thân của hắc ám, vừa giống như một con ác quỷ của bóng đêm, lại cũng giống như chúa tể của bóng tối vậy! Chỉ đứng từ xa nhìn lại cũng bất giác có cảm giác sợ hãi dâng lên từ sâu thẳm trong lòng họ rồi!

Sau đó, người kia ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo sát khí mà dù có thiên quân vạn mã cũng không chống cự nổi, giống như một bàn tay vô hình đưa ra vừa nhanh chóng vừa sắc bén, siết chặt lấy yết hầu của bọn họ! “Ta cho các ngươi hai sự lựa chọn! Một, là nói ra kẻ chủ mưu sai bảo các ngươi. Hai, là chết!”

Rõ ràng là bọn họ đang bao vây y! Rõ ràng bọn họ mới là dao thớt, còn y mới là con cá nằm trên thớt! Nhưng thái độ của y lúc này dường như lại đảo ngược toàn bộ vị thế của hai bên vậy! Tên Yến Kinh Hồng này, thực sự có bản lĩnh lớn đến mức có thể coi thường cả nhóm cao thủ đứng trong một trăm thứ hạng đầu như họ sao? Hay y chỉ đang huênh hoang tự cao tự đại một cách vô lối thôi?!

Tay thủ lĩnh đám hắc y nhân kia lại chưa từng nói tiếng nào. Gã phất tay ra hiệu! Bất luận y thuộc dạng nào thì nhiệm vụ của họ cũng đều không được phép thất bại, chỉ có thể thành công!

Sau đó, hàng trăm mũi tên sắc nhọn bay thẳng về phía Nam Cung Cẩm! Dưới tình huống này, dù có cao thủ có võ công cao cường đến mức nào chăng nữa cũng sẽ phải vất vả lắm mới ứng phó được, chứ đừng nói là theo như tin tình báo họ nhận được thì Yến Kinh Hồng này vốn không có chút nội lực nào như vậy!

Nhưng, cảnh tượng khiến họ không thể tin nổi đã xảy ra!

Chỉ trong một thoáng giây, người vốn đứng giữa đường đã biến mất không còn dấu vết gì! Không có ai nhìn thấy y hành động như thế nào, cũng không có ai phát hiện ra hiện giờ y đang ở đâu!

Sau đó, một tiếng ầm vang lên. Chiếc xe ngựa vốn đã bốc cháy phừng phừng lật ngược lên, để lộ ra tấm ván sàn xe ngựa kiên cố bên dưới, xoay một vòng trên không trung! Mà hàng trăm mũi tên bắn sang kia, không chỉ không cắm vào tấm ván đó, ngược lại còn bị bắn ngược lại một góc 45 độ!

Đám hắc y nhân vốn đứng trên mái nhà đều bất giác trợn trừng mắt lên, nhìn những đốm lửa nhỏ kia bay thẳng vào mắt mình! Họ còn chưa kịp mở miệng, cũng không kịp nói thêm điều gì, đã bị thanh đao sắc bén đâm xuyên qua người rồi!

Chỉ một chiêu đã giết chết hơn một nửa đám hắc y nhân!

Giờ thì thủ lĩnh hắc y nhân cũng đã nhận thức một cách sâu sắc được rằng bắn tên ra không chỉ không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Yến Kinh Hồng, ngược lại còn bị phản đòn, toàn bộ những người gánh chịu lại biến thành người của phe gã! Gã quyết định rất nhanh, đưa tay lên ra hiệu cho thuộc hạ lập tức tiến hành đánh giáp lá cà!

Mà quyết định này, cũng rất hợp với ý định của Nam Cung Cẩm! Dùng ván sàn xe ngựa làm khiên cản tên chỉ có thể dùng được một lần, nếu họ lại bắn tên nữa, thì nàng cũng sẽ rất tốn sức mới có thể trốn được! Nhưng giờ họ lại chọn cách chơi cận chiến, quyết định này cũng chẳng khác nào dâng thịt lên tận miệng Nam Cung Cẩm!

Gã thủ lĩnh hắc y nhân kia phi lên trên không rồi đánh ập xuống, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía mặt Nam Cung Cẩm!

Thế nhưng mục tiêu tấn công của họ không hề cử động, khóe môi nhếch lên cười lạnh, chờ kiếm của gã đâm tới!

Ba tấc, hai tấc, một tấc!

Nàng đột ngột đưa tay ra, dùng tốc độ sét đánh đâm thẳng vào ngực đối phương, còn thanh kiếm kia thì cứng lại trên không trung, không chạm được vào Nam Cung Cẩm!

Một tấc, đã là khoảng cách giữa sống và chết rồi, không còn bất cứ đường lùi nào nữa!

Những người còn lại thấy thủ lĩnh của mình dễ dàng bị giết chết như vậy, cánh tay bất giác siết chặt thanh kiếm hơn, sự căng thẳng trong lòng đã dâng cao đến mức không biết dùng từ nào để miêu tả nữa!

“Vẫn còn muốn lên sao?” Nàng quay đầu nhìn họ, khóe môi khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng như sao.

Nụ cười đó mang theo sự ngạo mạn và châm chọc, giống như một bậc vương giả nhìn con sâu cái kiến đang bò rạp dưới mặt đất. Ánh mắt đó, vừa khinh miệt vừa lạnh lùng, giống như chỉ trong một giây lát sau thôi sẽ tống tiễn toàn bộ đám người này vào địa ngục vậy.

Đám hắc y nhân siết chặt thanh kiếm trong tay, cắn răng lao lên! Không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng sẽ chỉ có một con đường, đó là chết! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Yến Kinh Hồng, thì chắc chắn y cũng sẽ không buông tha cho bọn họ rời khỏi đây. Thế nên, hiện giờ chỉ có cố sống cố chết mà lao lên thôi!

Nam Cung Cẩm cũng không hề cho họ có bất cứ cơ hội để hối hận nào, cơ thể nàng như một mũi tên lao mạnh ra ngoài. Tất cả những nơi nàng lướt qua, đều chỉ còn lại một mảng màu đỏ tươi vô cùng chói mắt!

Đây không phải là trận đánh giáp lá cà của một đám người, mà là sự tàn sát của một người duy nhất! Gần như không cho họ có chút thời gian nào để kịp phản ứng cũng đã biến thành một cái xác không hồn rồi!

Nhưng, cảnh tàn sát và trận hỏa hoạn lớn này cũng đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của Kinh Triệu phủ doãn. Một đám nhân mã cầm đuốc vội vội vàng vàng chạy tới, có điều lúc họ đến được đến nơi, thì hiện trường đã chỉ còn lại một tay hắc y nhân mà thôi. Mắt Nam Cung Cẩm hơi căng lên, sải bước dài chạy về phía trước, tung một đao lấy luôn tính mạng của gã, cũng cùng lúc đó, cơ thể nàng quay ngược lại, để cho thanh kiếm trong tay gã chém vào cánh tay mình, tạo thành dấu hiệu bị thương giả!

Kinh Triệu phủ doãn chạy tới, thấy Yến Kinh Hồng và mặt đất đầy thi thể cũng hoảng sợ, làm ra vẻ sợ đến tay chân luống cuống, nói: “Thừa tướng, ngài thế này là…”

“Bốp!”, Nam Cung Cẩm tung chân đạp thẳng hắn ra, sau đó lại làm ra vẻ vô cùng kinh sợ, gầm lên với hắn ta, “Kinh Triệu phủ doãn, ngươi giỏi thật! Hoàng thượng giao cho ngươi công việc bảo vệ sự bình an của kinh thành là để cho ngươi vô tích sự như vậy sao? Vừa rồi nếu không phải có một người áo đen ra tay cứu giúp thì tính mạng của bản quan cũng mất luôn rồi!”

Kinh Triệu phủ doãn bị đạp một cú như vậy, trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không dám bùng phát! Hắn ta là học trò của lão Thái phó, đương nhiên không ưa gì Yến Kinh Hồng, thế nên lúc biết ở đây xảy ra chuyện, mà người bị mai phục lại là Yến Kinh Hồng, hắn ta mới lần lần chần mãi mới đưa người chạy qua đây. Thấy một tên tiểu tử thối tay trói gà không chặt như Yến Kinh Hồng bị bao nhiêu người bao vây vậy mà không sao cả, hắn ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nghe y nói có một người áo đen giúp đỡ, hắn ta mới ngộ ra!

“Thừa tướng đại nhân, ngài không sao chứ?” Hắn làm ra vẻ quan tâm hỏi.

Yến Kinh Hồng gầm lên giận dữ, giơ cánh tay mình ra trước mặt hắn ta: “Ngươi nhìn xem bản quan có giống như không sao không hả? Cánh tay bị cứa to thế này, ngươi mù hay sao mà không nhìn thấy?” Yến Kinh Hồng cứ gào thét ầm ĩ, phát huy trọn vẹn cái gì gọi là ‘giận cá chém thớt’, mục đích thứ nhất là vì muốn che đậy đi chân tướng sự việc, mục đích thứ hai là muốn thừa cơ trút giận.

Câu ‘ngươi mù hay sao mà không thấy’ ấy khiến sắc mặt của Kinh Triệu phủ doãn hết đỏ lại trắng, cảm thấy mình bị sỉ nhục và đả kích một cách rất vớ vẩn! Hắn ta thầm bốc cả họ cả hàng nhà Yến Kinh Hồng lên mà chửi bới trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Là do bản quan thất trách, xin Thừa tướng đại nhân lượng thứ!”

“Bản quan thấy không phải là ngươi thất trách, mà là khiếm thị thì có!” Nam Cung Cẩm làu bàu chửi bới, lườm Kinh Triệu phủ doãn một cái sau đó nghiến răng kèn kẹt bỏ đi!

Trong đình viện cách đó không xa, một người lật nhào qua bức tường bao, chính là phu xe phủ Thừa tướng lúc nãy bị Nam Cung Cẩm ném ra ngoài kia. Vừa rơi xuống đất, gã liền xiêu xiêu vẹo vẹo chạy theo Nam Cung Cẩm.

Tuy trong lòng Kinh Triệu phủ doãn có bất mãn đến đâu, thì cũng chỉ có thể tỏ ra không có gì, sai mấy người đi hộ tống họ.

Nam Cung Cẩm đi phía trước, trên mặt không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại đang trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào muốn lấy mạng nàng? Dưới chân thiên tử, mấy lão già của phái bảo thủ không dám to gan như vậy, hơn nữa, họ cũng chỉ không phù hợp về quan điểm chính trị thôi, không đến mức quyết sống mái với nhau. Lão Thái phó cũng không ngu đến mức cho rằng nếu mình chết đi rồi, thì phái cách tân sẽ không đối đầu với họ nữa, càng sẽ không thể không hiểu rằng triều chính cũng cần một thế chân vạc cân bằng. Như vậy, bản thân mình còn có kẻ thù nào nữa?

Trùng hợp nhất là hôm nay Mộ Dung Thiên Thu giữ mình lại đến tận bây giờ mới thả về, mà đêm hôm mình lại gặp thích khách, rốt cuộc giữa hai chuyện này có mối liên quan nào không? Nếu có liên quan, như vậy vụ ám sát này chính là do Mộ Dung Thiên Thu thăm dò mình, thăm dò xem Yến Kinh Hồng có thực lực lớn đến thế nào, nên nàng mới không tiếc tự cứa cánh tay mình, và nói với Kinh Triệu phủ doãn là mình được một người áo đen cứu giúp; cũng vì vậy mà nàng mới bỏ qua ý định giữ lại một kẻ sống sót để lôi ra kẻ đứng sau giật dây, giết sạch toàn bộ đám hắc y nhân kia để che giấu sự thật rằng chính mình là người đã ra tay.

Nhưng, trong đầu nàng lại loáng thoáng cảm thấy rằng chuyện này không có liên quan lắm đến Mộ Dung Thiên Thu, tên đoạn tụ chết tiệt đó hẳn sẽ không nhàm chán đến mức này mới đúng. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được đáp án nào thiết thực, trong lòng nàng chợt thấy vô cùng bực bội!

Về đến phủ Thừa tướng, phu xe kia cuống quít chạy tới trước mặt Nam Cung Cẩm, quỳ xuống vừa dập đầu vừa nói: “Tướng gia, tiểu nhân tên là Nhị Cẩu Tử, hôm nay ngài đã cứu cái mạng nhỏ này của tiểu nhân, tiểu nhân… tiểu nhân vô cùng cảm kích, tiểu nhân nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của ngài!” Từ xưa đến nay, nếu chủ nhân gặp phải thích khách thường sẽ đều lôi nô tài ra làm khiên chắn tên, làm gì có ai như Tướng gia của họ, phản ứng đầu tiên là ném gã ra khỏi vòng nguy hiểm như vậy chứ!

Nam Cung Cẩm bật cười, nói với vẻ không mấy bận tâm: “Dù sao để ngươi ngồi ở đầu xe ngựa cũng vướng bận, ném ngươi đi rồi ta còn đỡ phải lo trước lo sau. Thôi được rồi, mau đi nghỉ đi, nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, chuyện ngày hôm nay, không ai được phép nói lung tung!”

“Vâng!” Phu xe tên Nhị Cẩu Tử kia đưa tay lau dòng nước mắt cảm động trên mặt mình rồi quay về chỗ ở! Trong lòng lại thầm phát lời thề, sau này nhất định sẽ dùng cả tính mạng của mình ra để tận trung với Tướng gia!

Chính Nam Cung Cẩm cũng không hề biết rằng, hành động tốt bụng của mình ngày hôm nay sẽ cho mình sự giúp đỡ to lớn thế nào trong tương lai!

Quay về phòng mình, nàng lấy hòm thuốc ra xử lý vết thương trên tay. Giải quyết xong vết thương, đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ, nàng mới chợt cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó!

Nàng chui vào trong chăn, chợt thấy có luồng khí lạnh ập tới, những nơi tay chạm tới được ấy đều là cảm giác lành lạnh như băng tuyết, nàng cũng hiểu ngay cảm giác thiếu thiếu ấy là cái gì. Là thiếu mất cái tên của nợ bướng bỉnh kiêu ngạo kia! Ngủ một mình thật chẳng quen chút nào cả! Thế rồi lại nhớ đến đêm qua mình không những không ngủ một mình, còn ngủ cùng tên đoạn tụ chết tiệt kia, khóe môi nàng hơi giật giật, nếu không phải là tên kiêu ngạo kia ngủ cùng nàng, thì nàng thà ngủ một mình còn hơn!

...

Ngày hôm sau, Thừa tướng không lên triều vì đêm qua gặp thích khách, sợ hãi đến ngã bệnh luôn rồi!

Mà người đang bệnh nặng kia, lúc này đang ở trong viện của Mộ Thiên Thiên chơi đùa với Tiểu Kinh Lan. Người đến thăm bệnh cứ hết đám này đến đám khác, chỉ khổ cho Phong phải dán mặt nạ da người nằm trên giường giả ốm!

Thế nên, tin tức Yến Kinh Hồng thực sự bị ốm nặng đã lan truyền khắp năm triều bốn biển chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Hiên Viên Dĩ Mạch lại không hiểu: “Tướng gia, ngài nói dối bị ốm nặng như vậy để làm gì?”

“Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào ra tay!” Nam Cung Cẩm vừa gõ nhẹ vào mũi đứa bé, vừa trả lời, “Nếu là Hoàng thượng ra tay, chắc chắn hắn ta sẽ tới thể hiện sự quan tâm của mình, mà trong lời nói hẳn cũng sẽ lộ vẻ chột dạ. Nhưng hôm trước chính ta giả ốm nằm trên giường bệnh, hắn ta đến thăm, ta thấy không phải là sự chột dạ, mà là sự phẫn nộ ngập trời. Như vậy chứng tỏ chuyện này hẳn không phải do hắn ta gây ra!”

“Như vậy… là người của lão Thái phó gây ra sao?” Hiện giờ cả Tây Võ này chỉ có lão Thái phó là đối đầu gay gắt với Nam Cung Cẩm nhất!

Nam Cung Cẩm khẽ cười lắc đầu: “Không phải! Em có để ý đến vẻ mặt của mấy người bên phe lão Thái phó không? Tất cả đều đầy vẻ sung sướng khi thấy ta gặp họa. Nếu thực sự là họ gây ra, thì giờ thần sắc của họ phải là vô cùng tiếc nuối vì không giết được ta mới đúng, chứ không phải là vui vẻ như vậy!”

“Vậy rốt cuộc là ai làm nhỉ?” Hiên Viên Dĩ Mạch chợt thấy đầu óc của mình không đủ dùng!

Tiểu Kinh Lan nãy giờ chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ đã ngủ thiếp đi trong lúc hai người đang nói chuyện rồi. Nam Cung Cẩm mỉm cười trả đứa bé cho Mộ Thiên Thiên, quay đầu nói: “Hiện giờ, ta cũng chưa biết được là ai làm. Nhưng ta chỉ cần xác định không phải Mộ Dung Thiên Thu làm là được rồi!” Nếu chuyện này là do Mộ Dung Thiên Thu sai phái, thì cái mạng nhỏ của mình nguy to! Vì hiện giờ, trừ Mộ Dung Thiên Thu, bất cứ ai ra tay nàng cũng đều có thể ứng phó được cả!

“Được rồi, giờ có thể thả tin tức ‘bản quan khỏi ốm’ ra ngoài được rồi đấy!” Đã không phải Mộ Dung Thiên Thu, không phải lão Thái phó, mà vị Hoàng quý phi trong hoàng cung hận mình đến tận xương tủy kia lại không có năng lực lớn như thế, vậy… rốt cuộc là ai đây?

Có điều, tạm thời không biết cũng không sao cả, người đó hẳn sẽ còn ra tay nữa. Nam Cung Cẩm nàng hoàn toàn đủ kiên nhẫn để chơi cùng hắn ta!

“Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch phát hiện ra, càng ngày cô ấy càng có thể nhìn thấy rõ bản lĩnh bày mưu tính kế trên người Tướng gia nhà mình. Sau khi bị ám sát, nàng vẫn không tức giận, không nổi đóa, cũng không hề gây ra hành động quá khích nào, ngược lại còn chui trong nhà giả ốm như không hề có chuyện gì xảy ra, lấy tĩnh chế động, lẳng lặng loại bỏ từng người từng người một có thể có hiềm nghi là kẻ chủ mưu. Sự bình tĩnh, mưu trí và tự tin này đã khác xa với nàng của một năm trước rồi!

“Tướng gia, đại ca của ngài tới!” Quản gia tới bẩm báo.

Nam Cung Cẩm gật đầu rồi đi ra tiền sảnh.

Từ đằng xa, nàng đã nhìn thấy người đàn ông tuấn tú phi phàm kia, đang cầm một chiếc quạt thủy mặc chậm rãi bước tới, đôi mắt đen láy khẽ cong lên tràn ngập nụ cười. Một người như vậy, khiến cho nàng chỉ cần nhìn thấy hắn thôi cũng đã cảm thấy như có một làn gió mát thổi qua tim, thổi bay hết tất cả bóng đen, áp lực nặng nề trong lòng mình rồi, khiến người ta dễ chịu như được tắm trong làn gió xuân vậy.

“Duệ ca ca!” Cách xưng hô quen thuộc vang lên từ miệng nàng.

Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ mỉm cười gật đầu, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều và dịu dàng, giống như thực sự là một vị huynh trưởng đang nhìn cô muội muội mà mình yêu thương vậy. Giọng nói nhã nhặn ấm áp như nước suối mát lành vang lên: “Gần nửa tháng không gặp, Cẩm Cẩm có nhớ Duệ ca ca không?”

“Nhớ chứ!” Nàng gật đầu rất quả quyết.

Thượng Quan Cẩn Duệ nghe vậy cũng chỉ cười, cùng Nam Cung Cẩm bước vào trong đại sảnh. Hắn cầm tách trà lên, hỏi: “Mấy hôm nay Cẩm Cẩm sinh bệnh là vì đang băn khoăn không biết kẻ nào đã ra tay với muội phải không?”

“Duệ ca ca quả không hổ danh là vị tướng tài đệ nhất thiên hạ. Nếu mưu trí trong thiên hạ được mười phần, thì mình huynh đã chiếm cả năm phần mất rồi!” Câu nói này hoàn toàn không mang theo vẻ nịnh hót. So về mưu trí, thậm chí Thượng Quan Cẩn Duệ còn xuất sắc hơn cả đám Hoàng Phủ Hoài Hàn, Mộ Dung Thiên Thu rất nhiều. Vì hắn thông minh, nhưng lại giấu giếm không để lộ ra, mà cũng vì tính cách của hắn trầm tĩnh trưởng thành hơn đám người kia rất nhiều, nên lại càng có vẻ kiên cường, vững vàng hơn.

Nghe nàng nói thế, khóe môi Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ cong lên mỉm cười nhã nhặn, trong trẻo như bông cúc. Hắn cũng không phản bác lời nói của Nam Cung Cẩm, vì nếu không đủ mưu trí, thì làm sao hắn có thể gây dựng từ hai bàn tay trắng, đưa cả đám lão thần của vương triều Nam Cung ra phát triển thành thế lực lớn như bây giờ được chứ? So với đám người giành ngôi vị từ đấu mưu đấu trí trong hoàng cung mà thành như Hoàng Phủ Hoài Hàn hay Mộ Dung Thiên Thu, sự nỗ lực mà hắn bỏ ra còn nhiều hơn gấp nhiều lần, mưu trí cũng phải bỏ ra gấp nhiều lần. “Như vậy, Cẩm Cẩm vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời đúng không!”

“Thế nên muội mới đang chờ Duệ ca ca đến giải đáp khúc mắc cho muội đây!” Nam Cung Cẩm nhoẻn miệng cười.

“Ha ha…” Hắn bật cười thành tiếng, đặt tách trà xuống, nhìn Nam Cung Cẩm nói: “Cẩm Cẩm, ánh mắt của muội, vẫn còn nông cạn quá!” Hắn phê bình không chút nể nang!

Nam Cung Cẩm nhíu mày. Đây là lần đầu tiên nghe thấy có người phê bình mình thế này, ánh mắt quá nông cạn ư? Ý huynh ấy muốn nói gì?

Nhìn thấu được sự nghi hoặc của nàng, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không nhanh chóng nói ngay ra cách nghĩ của mình, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cẩm Cẩm, là kẻ bề trên, tư duy không thể có giới hạn được. Những điều mà mắt muội nhìn thấy được, không thể chỉ là một vài mẫu đất trước mặt muội. Nếu không, muội sẽ vĩnh viễn chỉ là một con thiên nga bị nhốt trong chuồng cũi, không thể nào biến thành con chim ưng mạnh mẽ giương cánh bay lên trời cao được!”

Ánh mắt không thể chỉ là một vài mẫu đất trước mặt sao? Nam Cung Cẩm chợt nghi hoặc, ý huynh ấy là ánh mắt của mình không thể chỉ đặt ở mấy người này thôi sao? Lẽ nào chuyện này còn dây dưa đến cả người ở ngoài kinh thành, hoặc thậm chí là ngoài Tây Võ?! Phải rồi… ngoài Tây Võ!

Ánh mắt Nam Cung Cẩm hơi căng lên một chút. Nàng kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ: “Ý huynh là… Đông Lăng ư?” Bắc Minh bị tổn thương nặng nề, không thể nào rảnh rang đến mức ra tay với mình, còn xác suất Nam Nhạc ra tay với mình cũng là bằng không. Như vậy, cũng chỉ còn lại mình Đông Lăng thôi!

Đến lúc này, Thượng Quan Cẩn Duệ mới thực sự mỉm cười, nụ cười đong đầy trong ánh mắt, cũng thực sự thấy vui từ tận đáy lòng: “Cẩm Cẩm, chỉ nhắc nhở một chút mà muội đã hiểu ngay rồi, tiến bộ rất xa!”

Hắn thì vui vẻ, còn sắc mặt Nam Cung Cẩm lại đen như đít nồi! Tên cẩu hoàng đế Hoàng Phủ Hoài Hàn đó, cứ động đến hắn ta là không có chuyện gì hay ho cả! Từ lúc xuyên không đến đây bị ức hiếp đủ trò, sau này đến tận Bắc Minh rồi mà tên khốn nạn đó không những không trả bạc cho mình lại còn thưởng cho mình một trận đòn nữa! Nếu không có Quân Tử Mạch giúp đỡ, thì nàng đã bị đánh đến ngu người luôn rồi! Giờ mình sang Tây Võ mà hắn ta vẫn cắn mãi không chịu nhả ra! Tên chó chết đó, cầm tinh con chó thật hay sao thế, mũi gì mà thính vậy, mình ở đâu hắn ta cũng đánh hơi được ra là thế nào?!

Quả nhiên không hổ danh là chó Hàn!

Thấy sắc mặt nàng đen đi như vậy, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng đoán được trong lòng nàng đang thầm chửi bới liên mồm rồi, nhưng hắn cũng không nói chỉ, chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Cẩm Cẩm, giờ điều mà muội cần phải nghĩ đó là, mục đích Hoàng Phủ Hoài Hàn làm như vậy là gì?”

Câu nói này cũng gọi hồn Nam Cung Cẩm thoát ra khỏi sự phẫn nộ thành công! Đúng thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn không phải kẻ ăn no rửng mỡ đi làm chuyện không đâu. Hiện giờ chế độ quản lý hộ tịch rất hà khắc, nhưng hơn một trăm sát thủ có thể lẳng lặng lẻn vào kinh thành Tây Võ như vậy cũng phải tốn rất nhiều công sức. Lẽ nào là vì mình chọc cho sứ thần của hắn ta tức hộc máu, nên hắn ta mới báo thù sao? Nghĩ vậy, Nam Cung Cẩm lại lắc đầu, phủ định ngay phán đoán này. Tuy Hoàng Phủ Hoài Hàn chẳng có nhân phẩm gì đáng nói, nhưng cũng không nhỏ mọn đến mức như vậy!

Nàng lại đổi hướng suy nghĩ. Hiện giờ nơi họ đang sống cũng giống như chiến quốc vậy, với những kẻ cầm quyền của thời chiến quốc, không một kẻ nào không muốn thống nhất thiên hạ! Cũng có nghĩa là chuyện này chỉ còn một cách giải thích, đó là vì Thừa tướng Tây Võ là mình đây, đã khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy bị đe dọa, nên mới ra tay với mình.

Nghĩ thông suốt rồi, nàng mới cong môi cười: “Vậy có phải muội nên cảm tạ tên chó chết đó vì đã đánh giá muội cao như vậy không?”

“Khụ khụ...” Thượng Quan Cẩn Duệ che miệng ho khẽ mấy tiếng, rõ ràng là câu ‘chó chết’ của Nam Cung Cẩm đã làm hắn ho sặc lên rồi! Sau khi bình tĩnh lại, hắn mới nói: “Cẩm Cẩm, con gái con đứa, nên nhã nhặn một chút thì hơn!” Giọng điệu của hắn lúc này giống y như một vị huynh trưởng đang trách móc cô tiểu muội không nghe lời vậy.

Nam Cung Cẩm chớp chớp mắt, châm chọc hỏi: “Duệ ca ca, nếu huynh đã thích con gái dịu dàng nhã nhặn, thế sao Mộc cô nương dịu dàng như vậy mà huynh lại không thích?”

Câu hỏi này thực sự khiến Thượng Quan Cẩn Duệ á khẩu, ngay cả nụ cười bên khóe môi cũng cứng đờ.

Sau đó, Nam Cung Cẩm vỗ tay ra hiệu, Hiên Viên Dĩ Mạch bèn bê một cái khay lên, bên trên đó có một chiếc áo lông chồn màu xanh thẳm. Màu sắc này khiến ánh mắt Thượng Quan Cẩn Duệ hơi co lại, trong thiên hạ thực sự có lông chồn màu xanh lam thế này sao?!

Nam Cung Cẩm ném chiếc áo cho Thượng Quan Cẩn Duệ, nói: “Có truyền thuyết nói rằng ở Thiên Sơn có một loài chồn tuyết màu xanh lam, cực kỳ xinh đẹp. Thế nên có một cô nàng ngốc nghếch chỉ vì một cái truyền thuyết đó thôi mà lặn lội tìm ở Thiên Sơn cả nửa năm trời, cuối cùng mới tìm được một con chồn này. Nguyên nhân là do có người nào đó thể chất lạnh, cứ đến mùa đông là buốt hết chân tay, nhưng tính tình lại cố chấp, chỉ thích màu xanh da trời cho nên bao nhiêu năm nay, nào là áo lông cáo lông chồn gì gì đó cũng đều không chịu mặc, người ta cần phong độ chứ không cần nhiệt độ cơ. Thế nên sau khi cô nàng ngốc nghếch đó nghe được truyền thuyết này, thậm chí còn chẳng buồn chào hỏi muội một tiếng, mà cuống cuồng chạy đi luôn, chỉ vì muốn tìm ra nó nhanh nhất có thể, để cho người nào đó đỡ bị lạnh thôi đấy.”

“Thiên Sơn lạnh như thế nào, chắc không cần muội phải nói nhiều đâu nhỉ?! Duệ ca ca, huynh nên biết hưởng phúc chứ!” Lúc trước Mộc Nguyệt Kỳ bỏ đi chẳng nói một lời, nàng còn tưởng rằng trái tim nàng ấy đã khô héo vì Thượng Quan Cẩn Duệ nên mới bỏ đi, không ngờ nàng ấy lại đi Thiên Sơn! Ngốc chết đi được! Nếu là Nam Cung Cẩm nàng á, thì cứ ném thẳng cái áo lông chồn lên người huynh ấy luôn đi, ai cần quan tâm đó có phải màu huynh ấy thích hay không làm gì! Nàng sẽ chỉ nói một câu thôi: “Huynh có mặc không? Không mặc bà đây nhéo chết huynh bây giờ!”

Cầm chiếc áo lông chồn trên tay, nụ cười nhã nhặn trên mặt Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không giữ được nữa. Trên Thiên Sơn lạnh đến mức nào đương nhiên không cần phải nói, tuy Mộc Nguyệt Kỳ vốn biết chút võ công, nhưng cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm mà thôi. “Nàng… vẫn khỏe chứ?”

“Duệ ca ca, huynh đang quan tâm đến tỷ ấy sao?” Nam Cung Cẩm nhướng mày, cười rất mờ ám.

Thượng Quan Cẩn Duệ thở dài: “Cảm ơn nàng hộ ta!” Thứ này, hắn sẽ không nói không nhận, vì nếu không nhận, thì chẳng khác nào chà đạp lên chân tình của người khác, chuyện ‘có cá tính’ một cách vô lễ như vậy, Thượng Quan Cẩn Duệ sẽ không bao giờ làm. Nhưng nếu Mộc Nguyệt Kỳ đã không muốn ra mà ủy thác cho Nam Cung Cẩm đưa thứ này cho mình, chứng tỏ nàng cũng không muốn gặp mình. Thế nên, hắn chỉ có thể nhờ Cẩm Cẩm cảm ơn hộ mình thôi.

“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu rồi lại nói: “Nhưng Duệ ca ca này, chắc huynh cũng biết, thứ Mộc cô nương muốn đâu phải câu cảm ơn của huynh chứ!”

Thượng Quan Cẩn Duệ nghe vậy cũng không biết phải đáp lời thế nào. Hắn đưa cây quạt thủy mặc trên tay mình, thứ đã bầu bạn với mình gần hai mươi năm không xa rời ấy cho Nam Cung Cẩm, nói: “Chuyển giúp ta thứ này cho Mộc cô nương, trả lại ân tình cho nàng ấy!”

Nói là trả lại ân tình, nhưng hắn nhất thời không nói rõ được, đây là vì trả lại ân tình, hay là vì điều gì khác.

Nam Cung Cẩm cũng không nói gì thêm, chỉ nhận chiếc quạt rồi cười khuyên nhủ: “Duệ ca ca, chuyện của hai người, muội cũng không can thiệp được. Nhưng muội chỉ hy vọng huynh có thể hiểu rõ, có đôi lúc, thử đón nhận một người khác, cũng là một cách giải thoát cho chính mình!”

Thượng Quan Cẩn Duệ nghe xong không nói câu gì, nhưng Nam Cung Cẩm lại có thể nhận ra được từ cánh môi đang mím chặt của hắn, rằng câu này hắn nghe rất rõ!

...

“Ngươi nói là hơn một trăm ám vệ đều chết hết không còn sót một ai ư?” Giọng nói băng lạnh xen lẫn cảm giác phẫn nộ, đôi mắt màu tím đậm tràn ngập sát khí, khuôn mặt tuấn tú vô song hiện rõ đường cong lạnh lùng, thậm chí còn lạnh hơn núi tuyết vạn năm vài phần.

“Vâng!” Tiếng đáp của ám vệ vừa dứt, một bóng đen lại xuất hiện, quỳ một gối nói: “Hoàng thượng, không ổn rồi, Thừa tướng gặp thích khách bị mất mạng! Nhìn cách ra tay thì hẳn là người của Mộ Dung Thiên Thu làm. Đối phương không che giấu cách ra tay của mình, giống như cố tình muốn cho chúng ta biết là họ làm vậy!”

Hoàng Phủ Hoài Hàn biến sắc, múi cơ trên mặt bất giác giật giật lên vài cái, đây là sự khiêu khích Mộ Dung Thiên Thu dành cho mình. Mình động vào Thừa tướng của hắn ta, hắn ta cũng sẽ làm như vậy để đáp trả! Nhưng Yến Kinh Hồng của Tây Võ không hề bị gì cả, còn Thừa tướng nhà mình lại bỏ mạng, đây thực sự là một sự sỉ nhục đối với hắn!

Hắn phất tay áo, đồ đạc trên long án đều rơi hết xuống đất! Con ngươi tím đậm nhìn về phương Tây, tia sáng lạnh lóe lên, vô cùng khó hiểu! Ba chữ rít qua kẽ răng hắn: “Yến Kinh Hồng!” Không trừ khử người này, thì không thể triệt tiêu được nỗi hận trong lòng hắn!

...

Thừa tướng khỏi ốm rồi, Công chúa Mặc Họa cũng lập tức đến cầu Hoàng thượng tứ hôn.

Vì thế, Hoàng đế liền vung tay, hôn sự này lập tức được tiến hành một cách oanh liệt! Mấy ngày gần đây tâm trạng của Nam Cung Cẩm rất tốt, vì Bách Lý Kinh Hồng không có ở Tây Võ, nên có thể tránh cho tên đó ghen tuông bừa bãi trong hôn lễ lại gây ra chuyện linh tinh gì. Nàng bấm bấm đốt ngón tay tính ngày, ít nhất cũng phải hơn chục ngày nữa hắn mới có thể quay về được nhỉ? Quả là trời giúp nàng mà!

Phủ thừa tướng vô cùng bận rộn, Nam Cung Cẩm lại cười toe toét không thấy Tổ quốc đâu.

Dĩ Mạch buồn bực hỏi: “Tướng gia, sao mấy hôm nay ngài vui vẻ thế?”

Tâm trạng của Nam Cung Cẩm rất tốt, đương nhiên có sao nói vậy. Nàng cười hi hí nói: “Ngày mai là hôn lễ rồi còn gì? Tên phá đám Tiểu Hồng Hồng đó không ở đây, thực sự là quá tốt mà. Rõ ràng là ông trời sủng ái yêu thương ta nên mới giúp ta đấy! Em nghĩ mà xem, ta có thể không vui được sao?”

Hiên Viên Dĩ Mạch nghe vậy liền nuốt nước miếng một cái, nhìn ra sau lưng Nam Cung Cẩm, mắt trợn trừng lên không nói được một lời nào.

Nam Cung Cẩm thấy cô ấy nhìn ra sau lưng mình, cũng chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh vô cùng đè nén ập tới. Nàng nuốt nước miếng một cái, còn chưa kịp quay đầu đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đủ khiến người ta rùng cả mình vang lên sau lưng: “Ta không có ở đây thì quá tốt à, phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play