“Cái gì? Muốn ta diễn kịch á?!” Hồng Phong to giọng hỏi, không dám tin người trước mặt.

Cô nàng nào đó đầy vẻ nịnh nọt ôm tay bà: “Đúng vậy, đúng vậy, cô cô, chúng ta còn thiếu một người. Hai người không diễn được! Vai đó rất quan trọng, người thường sẽ không diễn tốt được, cho nên, chỉ có thể làm phiền cô cô thôi!”

“Không được, không được, không diễn. Ta làm gì có bản lĩnh đó!” Hồng Phong cuống quít gãi đầu, bà đâu có biết diễn cái gì đâu, chỉ sợ cuối cùng sẽ khiến người ta cười rụng răng mất!

Mặt Tô Cẩm Bình rất nghiêm túc: “Cô cô, đây là ý chỉ của Hoàng thượng, ngài nói muốn ta và Dạ vương cùng diễn kịch, biểu diễn trong đêm yến tiệc mừng sinh thần của Hoàng thượng. Sinh thần của Hoàng thượng, đương nhiên phải khiến ngài thật vui vẻ rồi. Nhưng cô cô sống chết cũng không chịu diễn, đây không phải là dập tắt sự hứng thú của Hoàng thượng sao?”

Vẻ mặt giảo hoạt, nhưng trong mắt lại giấu đi những suy tính thâm sâu. Nếu Hồng Phong thật sự là người Hoàng Phủ Hoài Hàn phái tới để giám sát nàng, thì chắc chắn sẽ rất trung thành, hẳn là phải lập tức đồng ý ngay! Không lâu nữa, sẽ có kết quả…

Hồng Phong do dự một lúc lâu, rốt cuộc cũng nghiến răng gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ dùng bộ xương già cỗi này, để làm loạn với các ngươi một lần!”

“Vậy rất cảm ơn cô cô!” Quả nhiên là người của Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Cô nàng nào đó ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt nhìn vào hư không: “Thật ra còn thiếu vài nhân vật nữa, chờ Dạ vương tới rồi nói sau!”

“Ừ!” Hồng Phong hơi bất an gật đầu.



“Hoàng huynh, tối qua sao huynh lại tha cho nàng?” Vừa hạ triều, Hoàng Phủ Dạ liền đi theo Hoàng Phủ Hoài Hàn vào ngự thư phòng.

Đôi mắt màu tím hơi trầm xuống, chậm rãi đi tới cửa sổ. Long bào tử kim như loé sáng dưới ánh mặt trời, giống đôi mắt thâm trầm kia: “Đệ thấy thế nào?”

Bốn chữ này vừa ra, người đang phe phẩy quạt như cứng người lại, rồi “Xoạt” một tiếng, vội thu quạt: “Hoàng huynh, có lẽ nàng chỉ vô tình xông vào thôi. Thần đệ vẫn cảm thấy nàng không phải do Tô Niệm Hoa phái tới.” Hôm qua nhìn nàng mắng Thừa tướng như vậy, cũng có thể nhìn ra chút manh mối.

Hắn khẽ đặt tay lên khung cửa sổ, đôi môi mỏng hơi cong lên: “Nếu trẫm thật sự nghi ngờ nàng là người của Tô Niệm Hoa, thì đêm qua nàng đã là một thi thể rồi. Giữ nàng lại, tất nhiên còn có chỗ hữu dụng.”

Có chỗ hữu dụng?! Hoàng Phủ Dạ cau mày suy nghĩ ý của hắn, bỗng nhiên, mắt hắn thoáng loé lên tia sáng kỳ dị: “Hoàng huynh, đệ hiểu ý huynh, có điều… chưa chắc nàng đã đồng ý!”

“Hừ, không đồng ý, thì trẫm cũng sẽ bắt nàng đồng ý!” Bàn tay đặt trên khung cửa sổ hơi dùng lực, khuôn mặt tuấn tú vô song giống như đã có định liệu trước, Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn đã quyết định, thì người trên thế gian chỉ có thể phục tùng!

Hoàng Phủ Dạ thầm hít sâu một hơi, hắn biết không thể thay đổi được quyết định của Hoàng huynh, nên cũng không cần phải nhiều lời nữa: “Hoàng huynh, chuyện diễn kịch kia…” Khuôn mặt yêu nghiệt thoáng chốc đầy vẻ nịnh nọt.

“Đệ muốn ngoan ngoãn biểu diễn, hay là đi Tông miếu vài ngày? Tự đệ chọn đi!” Nói xong, hắn không lên tiếng nữa, nhưng trong mắt đầy ý cười.

Khoé miệng Hoàng Phủ Dạ co rút mạnh, đi Tông miếu vài ngày à? Mấy người cao tuổi đó không biết sẽ giày vò hắn đến thế nào, suốt ngày muốn giáo huấn hắn thân vương của một nước phải cư xử như thế nào, hay không được thế nào này kia…! Chỉ cần hắn đi tới đó vài ngày, thì hắn sẽ từ một thân vương phóng đãng nhất nước Đông Lăng, biến thành một thân vương quy quy củ củ nhất thiên hạ mất!

Hoàng huynh đúng là đã chạm vào tử huyệt của hắn!

Hắn cắn răng: “Hoàng huynh, ngài xử lý chính sự đi. Thần đệ xin cáo lui!” Trên mặt đầy vẻ không cam lòng.

“Đợi đã, nhớ thăm dò quan hệ của Thượng Quan Cẩn Duệ và nữ nhân kia!” Trước kia hắn ra cửa, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền dặn với theo.

“Thượng Quan Cẩn Duệ à? Hoàng huynh phát hiện có gì đó không ổn sao?” Hoàng Phủ Dạ không hiểu lắm, tiểu Cẩm Cẩm sao lại có quan hệ với con hổ cười kia? (Tiếu diện hổ: ý nói bạn Thượng Quan Cẩn Duệ khẩu phật tâm xà, nham hiểm.)

Khi hắn ta thu tay lại, trên khung cửa sổ đã xuất hiện vài dấu tay, khắc sâu vào trong gỗ: “Không có, nhưng trẫm lại cảm thấy, có gì đó không bình thường.”

Tuy Hoàng Phủ Dạ không hiểu nhưng vẫn nói: “Thần đệ tuân mệnh!”

“Ừ, lui xuống đi!”



Hắn hậm hực đi về phía cung Cảnh Nhân, từ xa đã nhìn thấy Tô Cẩm Bình đang đứng ở cửa, vẻ mặt mong chờ giống như thê tử đang đứng ngóng trông trượng phu trở về vậy! Thê tử ngóng trông trượng phu trở về à? Không biết vì sao, vừa nghĩ vậy, hắn đã cảm thấy rất ấm áp.

“Tiểu Cẩm Cẩm, cô nhớ nhung bản vương thế sao?” Vừa đến gần, hắn đã cất giọng rất không đứng đắn trêu nàng.

Nàng kéo tay áo hắn lôi về phía bên kia: “Nói vô nghĩa nhiều thế làm gì, coi chừng nắm đấm của bà đây đấy!”

Hắn khẽ sờ mũi, cô nhóc này, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Nàng nghĩ rằng thân vương một nước như hắn dễ ức hiếp lắm sao? Nhưng hắn cũng không đành lòng trách móc nặng lời với nàng, chỉ khẽ cười rồi ngoan ngoãn đi theo sau nàng.

“Này, kịch bản đây, còn đây là y phục ngươi phải mặc!” Tô Cẩm Bình ném một tập kịch bản cho hắn, sau đó đưa cho hắn một bộ y phục.

Hắn cầm bộ y phục kia, khoé miệng không thể không co rút mạnh, sắc mặt cũng trầm hẳn xuống: “Tiểu Cẩm Cẩm, y phục này lấy đâu ra vậy?” Đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, vì sao hắn phải mặc y phục này?

“Ngươi đừng hỏi chuyện này, có đồ để mặc là ngươi nên cảm ơn trời đất rồi! Đúng rồi, ngày mai ngươi vào cung tập kịch thì nhớ mang thêm cho ta một bộ y phục nam nhân nhé!” Tô Cẩm Bình không thèm nhìn hắn, chỉ mải dặn dò.

Hồng Phong nhất thời lắp bắp: “Tô Cẩm Bình, bộ xiêm y kia, là chuẩn bị cho vương gia mặc à?” Bà cứ tưởng Tô Cẩm Bình sẽ mặc bộ này, như vậy, trong kịch bản kia, nhân vật mà vương gia sẽ diễn là…

Việc này… bà khó khăn nuốt nước miếng, chắc Vương gia sẽ không đồng ý đâu nhỉ?!

Hoàng Phủ Dạ đen mặt mở kịch bản ra xem, vừa đọc vài câu đã hung hăng ném trả Tô Cẩm Bình: “Không được! Bản vương là nam nhân, sao có thể diễn cái này! Không diễn!”

Lúc này, Tô Cẩm Bình vô cùng nhiệt tình giải thích: “Dạ vương tuấn tú phóng khoáng như vậy, khuôn mặt hoa đào còn diễm lệ hơn các nữ tử khác đến ba phần, khiến đệ nhất mỹ nữ Đông Lăng như ta đây, đứng bên cạnh cũng trở nên ảm đạm hơn, vai diễn kia, đương nhiên chỉ có ngài diễn được! Hơn nữa, ngài xem, ta mà diễn vai đó, đến lúc ra sân khấu chẳng phải sẽ rất mất mặt à?!”

Nói xong, nàng còn bổ sung tên của kịch bản.

Khoé miệng Hoàng Phủ Dạ co rút mạnh vài cái, không kìm được liền đặt tay lên trán Tô Cẩm Bình: “Có phải cô phát sốt rồi không? Cô mặc y phục này, diễn vai này, bản vương diễn vai kia không phải là ổn rồi à? Vì sao phải đổi ngược lại?”

“Ôi chao, đây là vì muốn tốt cho ngài mà, ngài xem!” Nói xong, nàng còn lật đến cuối kịch bản: “Ngài nhìn này, nếu diễn hết nội dung vở kịch này, vai diễn của ta nhất định sẽ bị vạn người thoá mạ, đây là ta muốn giữ thể diện cho Vương gia ngài. Nếu ngài diễn vai này, chỉ sợ tất cả mọi người đều tập trung mắng ngài mất! Nô tỳ hy sinh chính hình tượng của mình để bảo vệ ngài mà!”

Cô nàng nào đó nói rất hiên ngang.

Hoàng Phủ Dạ quét mắt nhìn nàng, cả cơ thể cũng bất giác run lên, oán hận cắn răng hỏi: “Cô không thể đổi kịch bản khác được à?” Hắn có thể xác định trăm phầm trăm, nếu hắn thực sự diễn theo cô nàng này sắp xếp mới có thể bị vạn người nhạo báng ấy!

“Vương gia, nô tỳ nông cạn, chỉ có thể nghĩ ra kịch bản này. Nếu ngài có ý kiến nào hay hơn thì cứ nói ra đi!”

Mặt Hoàng Phủ Dạ đen lại, xem lướt qua kịch bản kia một lần nữa, cuối cùng, dù không muốn cũng không thể không thừa nhận, quả thật kịch bản đó cũng coi như một danh tác kinh điển! “Bản vương không cần để tâm đến ánh mắt của người đời, diễn vai kia đi!” Bắt hắn giả gái à? Đùa cái khỉ gì thế?!

“Vương gia, ngài nghĩ lại đi, nếu ngài thật sự diễn vai kia, thì làm gì có cô nương nhà nào dám thích ngài? Hơn nữa, chúng ta tráo đổi thân phận, diễn sẽ vui vẻ thế nào? Kịch bản bi thương như vậy, nếu diễn thật ra, mọi người trong yến tiệc mừng sinh thần Hoàng huynh ngài đều khóc thì làm thế nào bây giờ? Ngài cũng không muốn bữa tiệc của Hoàng thượng mất vui đúng không?” Còn có thể làm nổi bật hình tượng anh tuấn, phóng khoáng của Tô Cẩm Bình nàng nữa, còn về khí khái nam tử của Dạ vương, thì cứ để cho nó xuống gặp quỷ đi là được rồi!

Mấy lời này đã thành công khiến Hoàng Phủ Dạ nghẹn lời. Hắn liếc nhìn nàng, nhớ đến nội dung kịch bản mình vừa nhìn qua, lại nghĩ nữ nhân này sau khi diễn xong sẽ bị người đời chỉ trích, thì trong lòng cũng cân bằng hơi một chút, cuối cùng, hắn hít sâu vài hơi, rồi rít răng phun ra ba chữ: “Bản vương… diễn!”

Nhưng hắn không nhìn thấy tia giảo hoạt loé sáng trong mắt Tô Cẩm Bình. Nàng làm sao có thể giữ nhân vật bị vạn người thoá mạ cho mình chứ… Ha ha ha…

Hết chương 023.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play