“Yến Kinh Hồng, khanh nghĩ Trẫm là thằng ngốc hử?” Mộ Dung Thiên Thu vươn tay lau cái mũi đầy máu của mình, lửa giận bốc cao ngùn ngụt! Trước mặt nhiều đại thần như vậy đánh mình, Mộ Cẩn Thần không muốn mạng nữa sao? Chưa dừng ở đó, chuyện khiến hắn càng tức tối hơn nữa là trong khi mình bị đánh xịt máu mũi, Yến tiểu tử không quản nam sủng của y thì thôi, ở đó còn dám nói hươu nói vượn với mình nữa chứ!

Nam Cung Cẩm bị hắn rống một trận nhất thời khiếp sợ, cuống quít giải thích “Hoàng thượng, thần tin rằng ngài đã từng nghe nói qua, ở Nam Cương có một dân tộc thiểu số gọi là ‘dân tộc Thái’, họ có phong tục là hắt nước vào người khác để thể hiện sự nhiệt tình của mình. Cho nên, sẽ có những địa phương khác, dùng nắm đấm để biểu hiện sự nhiệt tình cũng là bình thường, đạo lý này, thần thấy không có gì kỳ quái!”

“Có phải hay không?” Cô nàng nói xong, quay đầu lại làm mặt quỷ với Bách Lý Kinh Hồng.

Hồng mỹ nhân không phải là người lỗ mãng, chỉ là chịu không nổi sự ép sát của Mộ Dung Thiên Thu nên mới trực tiếp động thủ. Hiện giờ, cơn tức giận tiêu bớt, nên rất phối hợp gật gật đầu phụ họa theo.

Nhưng Mộ Dung Thiên Thu không phải dễ gạt như vậy, đang muốn càm ràm ý kiến ý cò thì bị Nam Cung Cẩm hớt tay trên “Hoàng thượng, ngài làm vua một nước, hẳn là có phong độ nha!”

“…” Hắn bị đánh, người đánh hắn không cần xin lỗi. Hắn muốn nói mấy câu, ngược lại biến thành không có phong độ. Đây còn có thiên lý nữa hay sao???

Thấy Mộ Dung Thiên Thu vẫn còn hậm hực, cô nàng lại bồi thêm “Hoàng thượng, tuy nói đây là một phương thức biểu đạt sự nhiệt tình, nam sủng của thần cũng không phạm thượng, nhưng rốt cục vẫn là lỗ mãng một chút, hôm khác thần sẽ đặc biệt mời ngài ăn cơm, coi như thay hắn bồi tội với ngài, Bệ hạ thấy thế nào?”

Bất đắc dĩ phải làm ra nhượng bộ, trong lòng lại ai thán liên tục. Tên này thật không có phong độ đàn ông, khiến mình gặp toàn rắc rối, thật là tức chết đi được!

Quả nhiên đề nghị này thành công an ủi cái mũi bị thương của mỗ Hoàng đế. Bị đấm một quyền, lại có cơ hội ở riêng với bé con, có lời!!! Lập tức ai đó cười sáng lạn nói “Yến khanh, một lời đã định! Trẫm chờ cùng ngươi uống rượu nói chuyện phiếm”

“Vi thần tuân mệnh!” Yến Thừa tướng bất đắc dĩ cúi đầu.

Hồng mỹ nhân coi như minh bạch cái gì gọi là ‘lượm hạt mè mà bỏ qua dưa hấu’, thống khoái nhất thời lại phải trả giá bi thảm như vậy, mất nhiều hơn được!

Đế vương tâm tình tốt cũng không truy cứu sự tình ngọc tỷ nữa, cười to vài tiếng, lại ngựa quen đường cũ, ái muội nhìn Thừa tướng nhà mình liếc mắt một cái, sau đó mang theo tiểu thái giám nghênh ngang rời đi.

Tiệc đầy tháng kết thúc, các đại thần chắp tay sôi nổi cáo từ. Mấy lão thần ngoan cố vừa muốn đi, cô nàng liền bồi theo “Quản gia, có vài vị đại thần quên mang bạc, ngươi phái người theo họ về phủ nhận tiền nha!”

Mấy người này giật giật khóe miệng, hoàn toàn không tin được, đến nông nỗi này mà tiểu tử thúi đó vẫn còn nhớ tới bạc, trong khi bọn họ đều đã quên! Mặt mày đen thui như đít nồi, móc từ tay áo ra ngân phiếu ném cho Quản gia “Không cần thối lại!”

Nói xong, thập phần bực bội phất tay áo ra về. Cứ tưởng hành vi này sẽ khiến Yến tiểu tử cảm thấy khuất nhục, ai dè, đi còn chưa xa lại nghe loáng thoáng âm thanh cảm thán truyền tới “Các vị đại nhân thật là tài đại khí thô, khiến người nghèo như ta thật cảm động! Về sau có yến hội hẳn phải mời các vị tới mới được!”

Còn muốn mời bọn họ? Chính là đánh chết họ cũng sẽ không bao giờ tới!

Mặc Họa Công chúa e lệ ngượng ngùng nhìn Nam Cung Cẩm thỏ thẻ “Tướng gia, khi nào thì tổ chức hôn sự của chúng ta?” Theo ý tứ của Hoàng thượng, mấy hôm trước cũng nên làm thỏa đáng rồi, nhưng đụng hàng với vụ Yến Kinh Lan mắc bệnh mới trì hoãn tới giờ.

“…” Mặc Họa này cũng hấp tấp quá đi. Mắc chứng gì mà muốn vội vã gả tới vậy? Cô nàng ho khan mấy tiếng, trả lời “Hôn sự này không cần nóng vội, phải chuẩn bị thỏa đáng trước đã, bản quan không muốn làm Công chúa mất mặt”

Nghe nửa câu đầu, cô Công chúa kia liền thấy bất mãn, nhưng nghe hết câu thì mặt hoa hớn hở, sung sướng gật đầu “Có câu ‘gả phu từ phu’, vậy bản Công chúa sẽ chờ Tướng gia định ngày cưới!”

“Khụ khụ khụ…” Nam Cung Cẩm thành công bị sặc với cái câu ‘gả phu từ phu’ (gả chồng thì sẽ theo ý của nhà chồng), hung hăng ho khan một trận rồi ậm ờ gật đầu coi như đồng ý.

Mặc Họa tươi cười, ánh mắt bất thiện quét về phía Bách Lý Kinh Hồng, sau đó mang hạ nhân vẻ vang đi tuốt.

Chờ toàn bộ khách khứa đi hết, Quản gia mới tiến lên báo cáo tiền lời “Khởi bẩm Tướng gia, chưa tính quà tặng, lợi nhuận tổng cộng là một vạn tám ngàn lượng”. Con số khổng lồ như vậy cũng khiến Quản gia có chút khiếp sợ! Bổng lộc một tháng của Tướng gia nhà mình chỉ có ba ngàn hai, lần này hốt một mẻ được hơn nửa năm bổng lộc, còn chưa kể tới quà tặng nữa đó, Tướng gia thật làm một cú buôn bán siêu lợi nhuận rồi!!!

Cô nàng nào đó cũng không nghĩ đến, chỉ nhất thời nổi hứng lại có thể mang về tài phú lớn vậy, trong lòng đại hỉ, vỗ tay cười lớn “Thật tốt quá! Ngày mai chúng ta lại làm một bữa yến tiệc mừng con ta một tháng lẻ một ngày đi!”

“…” Tướng gia của ta, ngài nguyện ý làm, cũng không có ai nguyện ý tới à nha!

Bọn hạ nhân bắt đầu thu dọn, Hồng mỹ nhân liếc nhìn cô nàng hám tiền nào đó một cái, ý bảo đi theo mình!

Nam Cung Cẩm cũng đang tức anh ách, Bách Lý Kinh Hồng không phải trẻ con, càng không phải loại người lỗ mãng không hiểu sự, thế mà hôm nay lại giở trò, trước công chúng đánh Mộ Dung đoạn tụ. Hắn không sợ, nhưng lại cấp nan đề cho mình! Nhíu mày theo sau, không nói một lời. Vào phòng, đóng cửa lại.

Âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên “Nàng thật muốn cùng Mặc Họa thành hôn?” Hôn sự giữa hai người còn chưa tiến hành xong, hiện giờ nàng còn thành hôn với nữ nhân khác, loại chuyện này hắn làm sao có thể chịu đựng được?

“Bằng không thì sao? Ngày đó đã đồng ý rồi, ta không có sự lựa chọn” Ngữ khí cô nàng cũng không thân thiện cho lắm.

“Ta không chuẩn!” Ba chữ, đạm bạc mà kiên định, cũng nói lên thái độ của hắn.

Cô nàng nhíu mày “Cho ta một lý do hợp lý đi”

Nghe xong, một lúc lâu hắn vẫn chưa đáp lại. Lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào, chỉ có một cỗ ghen tuông dao động trong không khí, cứ như nhà ai vừa mở một hũ giấm lâu năm khiến người ra ê hết cả răng.

Cô nàng đột nhiên cảm thấy đau đầu. Thằng nhãi này làm cho nàng bực bội nhất chính là khi có chuyện liền bất động và trầm mặc. “Không có lý do, ta sẽ cho rằng chàng vô cớ gây rối!” Dứt lời liền bị hắn đẩy đến sát tường, sau đó thô bạo hung hăng hôn lên môi nàng, cắn nhẹ đầu lưỡi, mang theo tràn ngập cuồng dã. Sầu triền miên, tức giận dần bốc hơi, sau một lúc lâu, ánh mắt hắn nhìn thẳng nàng, gằn từng chữ một “Thực xin lỗi, ta ghen tị!”

Một tiếng ‘Thực xin lỗi’ nhưng không hề làm cho người ta có cảm giác hắn xin lỗi, ngược lại nghe ra không ít hương vị tuyên thệ trong đó.

Không chỉ bởi vì nàng cùng Mặc Họa thành hôn khiến hắn ghen tị, mà cả ngày hôm nay nàng cứ tình chàng ý thiếp giả phu thê với Mộ Thiên Thiên, trong khi bản thân biến thành người ngoài cuộc. Cuối cùng còn đáp ứng ăn cơm riêng với Mộ Dung Thiên Thu để bồi tội nữa, từng chuyện từng chuyện đều khiến hắn cảm thấy khó chịu. Cực kỳ khó chịu!

Nam Cung Cẩm thấy hắn nghẹn nửa ngày mới hộc được một câu ghen tị, trong lòng thấy dở khóc dở cười. Hít sâu một hơi, nhẫn nại đè nén cơn giận dữ đang dâng lên trong ngực “Tiểu Hồng Hồng, im im rồi ghen tuông, không phải là phong độ của một quý ông”

“Ta không cần phong độ, ta chỉ cần nàng!” Âm thanh cao ngạo thanh lãnh vang lên, phảng phất như tiên nhạc mờ ảo linh hoạt, rồi lại êm tai đến cực điểm. Phong độ là cái khỉ gì, hắn không cần biết, hắn chỉ cần nàng mà thôi!

Cô nàng ngẩn ra, lập tức không còn lời gì để nói. Ai bảo Bách Lý Kinh Hồng sẽ không nói lời âu yếm? Hắn tất nhiên không nói, lời nói trao chuốt hoa mỹ động lòng người cái gì đó đều sẽ không, hắn chỉ nói những lời giản dị, tùy hứng nhưng lại đả động lòng người nhất. Đó không phải là lời âu yếm tốt đẹp nhưng lại là lời âu yếm êm tai nhất.

Thở dài một hơi, nàng chỉ đành cười trừ “Được, chàng không muốn phong độ vậy thì khỏi cần nó nữa!”

“Hôn lễ, ta sẽ tìm người đóng thế!” Chậm rãi nói ra suy tính trong lòng. Hắn không để Mặc Họa vào mắt. Nhưng, Cẩm nhi muốn cùng người khác bái đường, cho dù đó là nữ nhân, chỉ cần hắn còn sống một ngày, chuyện đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra.

“Có điều…” Bộ hắn nghĩ mọi người mù hết sao?

“Phong” Dứt lời, Phong lập tức xuất hiện trong phòng. Lúc Nam Cung Cẩm quét mắt nhìn mặt hắn thì khiếp sợ. Ku này, tại sao lớn lên lại giống nàng như đúc thế?

Phong cũng nhìn ra nghi hoặc của nàng bèn chậm rì rì lấy lớp da mỏng như cánh ve trên mặt xuống, cười nói “Hoàng hậu nương nương, đây là thuật dịch dung! Người bình thường quyết không nhận ra được đâu!”

Thuật dịch dung? Nàng chỉ mới nghe qua trong tiểu thuyết, chưa từng nhìn thấy trên đời. Mặc dù Phong cao hơn nàng một chút, nhưng nếu người không có tâm, tuyệt đối không phát hiện. Nhìn vẻ kiên trì của người nào đó, bộ dáng lại ngạo kiều, cô nàng đành cố gật gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, Hồng mỹ nhân lúc này mới nở nụ cười hiếm hoi trên môi, tâm tình dường như rất vui sướng.

Có điều, Phong rất ư là không cao hứng, vẻ mặt như đưa đám, ý kiến “Bệ hạ, nhất định phải là thuộc hạ làm việc này sao? Thuộc hạ không muốn cùng Mặc Họa thành thân đâu!”

“Ai bảo ngươi thành thân với ả? Bất quá chỉ bái đường thôi hà!” Nam Cung Cẩm không cho là đúng lên tiếng. Nhưng ngay sau đó cô nàng nghẹn lại, bái đường không phải là thành thân sao ta???

“Cái này, khụ khụ … Thật ra Mặc Họa cũng là một nữ tử tốt, nàng bái đường với ngươi cũng không thiệt thòi gì với ngươi. Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ đem cơ hội động phòng hoa chúc cho hai ngươi luôn, ngươi thấy sao?”

Thốt ra những lời này xong, cô nàng đổ mồ hôi một phen. Thiếu đạo đức a, thật là thiếu đạo đức!!!

Phong nghe xong cứ như vừa nhận một cú sốc, lùi về sau một bước, hai tay ôm ngực thổn thức “Thuộc hạ rất coi trọng trinh tiết nam tử nha, tuyệt đối không đụng vào người Mặc Họa đâu!” Nói giỡn cái gì vậy? Vừa thấy là biết cô Công chúa kia chính là một ả đàn bà đanh đá, hắn dính vào thì những tháng ngày sau này đừng có hòng nghĩ về mấy bụi hoa cỏ ven đường nữa! (Ý là phong lưu gái gú đó)

Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy tỏ ra khốn đốn, trầm ngâm mở miệng “Hôn sự của ngươi và Tu, Trẫm khiến cho hai ngươi trễ nãi rồi!”

“Hoàng thượng, thuộc hạ và Tu không cần bất cứ hôn sự gì, ngài không cần bận tâm. Kỳ thật bái đường với Mặc Họa cũng là chuyện nhỏ, thuộc hạ nguyện ý cống hiến sức lực. Thuộc hạ cáo lui!” Phong nhanh nhẩu nói, càng về sau đến dấu chấm câu cũng bỏ qua luôn, nói xong thân hình lóe lên, biến mất ngay lập tức.

“Ha ha ha…” Hắn vừa đi, Nam Cung Cẩm nhịn không được tuôn ra một trận cười to. Giờ nàng mới phát hiện, thủ hạ của Lãnh Tử Hàn là một đám não tàn, còn thuộc hạ của Bách Lý Kinh Hồng đều là một bọn dở hơi. Ngẫu nhiên đùa giởn một chút sẽ khiến cho tâm tình được điều tiết cân bằng! Nhắc đến Lãnh Tử Hàn nàng bỗng nhớ ra một chuyện “Gần đây, thuộc hạ của Lãnh Tử Hàn là Phá vẫn luôn quấn lấy Hiên Viên Dĩ Mạch của chúng ta. Nhìn dáng vẻ thì tiểu tử kia chắc là động tâm rồi, có điều nha đầu Dĩ Mạch lại chán ghét hắn, chàng nói xem, chuyện này có khả năng thành không?”

Cô nàng vừa hỏi vừa thu thập đồ đạc trên bàn, chỉnh sửa đâu vào đấy. Hồng mỹ nhân nghe vậy, không sao cả nói “Nàng quyết định đi!” Nàng sở dĩ hỏi mình, bất quá vì mâu thuẫn giữa mình và họ Lãnh, sợ mình can thiệp chứ chẳng phải tốt lành gì. Nhìn thái độ của nàng thì chắc là muốn hợp tác cho đôi trẻ rồi đây.

“Uhm, cứ để ta! Nhưng thật ra thủ hạ của chàng là Hủy đã xảy ra chuyện gì vậy? Ăn Băng Tâm nhà ta xong liền quẹt mỏ, trốn mất tích, một câu công đạo cũng không nói ra! Đều là nam nhân, chàng quản thủ hạ của mình như thế nào vậy hả? Chiếm trong sạch cô nương nhà người ta xong không chịu trách nhiệm a?” Đang cơn nóng giận, cô nàng nào đó trách cứ một tràng kiểu như chủ nào tớ nấy, hành động không đàng hoàng của Hủy nói lên Bách Lý Kinh Hồng làm chủ tử cũng không phải là thứ tốt đẹp gì cho cam bla bla…

Khuôn mặt xinh đẹp run run mấy cái, sự tình Hủy và Băng Tâm là do nàng cưỡng bách mà ra, tại sao biến thành Hủy không chịu trách nhiệm? Có điều Cẩm nhi nói vậy hắn cũng không dám phản bác. Trong bụng đầy ủy khuất, nhưng trên mặt phải làm ra một bộ dạng nhận sai trái “Ngày mai ta sẽ giáo huấn hắn” Hắn biết tính tình Cẩm nhi rất bênh vực người mình. Băng Tâm là người của nàng, tất nhiên nàng sẽ đứng về phía cô ta. Nói chuyện không có đạo lý là do bảo hộ người nàng quan tâm, cho nên nếu mình không giáo huấn Hủy lập tức sẽ bị nàng giáo huấn ngay.

Hủy ở cách đó không xa, thình lình rùng mình một cái, da đầu có chút tê dại! Nhìn nhìn xung quanh một lượt cũng không thấy có gì là không ổn. Tại sao lại lạnh vậy ta? Chẳng lẽ mặc ít đồ quá ư?

“Vậy còn được! Băng Tâm nhà chúng ta không phải là một cô nương không ai thèm nhé. Nếu không muốn phụ trách thì thôi. Cả năm nay mà chẳng ra cơm cháo gì, ta nhìn thấy mà phiền lòng” Nói xong muốn bỏ ra ngoài.

Thấy nàng muốn rời đi, mày đẹp khẽ nhíu “Không ngủ ở đây sao?”

Trừng mắt nhìn hắn “Hôm nay là ngày nào hử? Là ngày con trai ta đầy tháng đó. Làm mẹ nuôi, tất nhiên phải tặng chút lễ vật rồi!” Dứt lời, bật cười đi thẳng.

Bách Lý Kinh Hồng nở nụ cười hiếm hoi trên môi, không nói gì theo sau nàng. Xem ra, Cẩm nhi thật sự rất thích con nít.

Vào phòng Mộ Thiên Thiên, tuy đã trễ nhưng tiểu Kinh Lan vẫn chưa ngủ, đang nhìn ngó lung tung, thỉnh thoảng còn phun phèo phèo mấy cái, thoạt nhìn cực kỳ khả ái. Bộ dáng này cũng xúc động đến nhu tình của Nam Cung Cẩm, đáy mắt hiện ra vài phần nhu hòa. Cô nàng lấy từ trong ngực ra một cái khóa trường mệnh tinh xảo nho nhỏ, mang lên cho chú nhóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play