Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn giật lên vài cái, trong mắt Quân Lâm Uyên thoáng có vẻ không thể tin nổi, khóe mắt Hoàng Phủ Dạ cũng hơi run lên. Vừa cảm thấy vui khi nàng gặp họa, Quân Mộng Nhã cũng vừa có cảm giác đứng không vững.

Cô nàng nào đó vừa kêu thảm thiết vừa đi theo đám thị vệ. Nếu không phải vì bị Quân Lâm Uyên hạ dược thì nàng còn có thể nhanh chân chạy trốn một vòng, giờ thì ngoài bị đánh ra, nàng đã không còn lối thoát nào nữa rồi! Trong đầu nàng chỉ còn lại một câu — nỗi bi thương chảy thành sông…

Ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn về phía nàng cũng rất khó hiểu, muốn giáo huấn cô nàng không biết điều này là một chuyện, nhưng thật sự khiến nàng bị đánh vì chính mình, hắn cũng không đành lòng, nghe thêm tiếng kêu than khiến người ta dở khóc dở cười kia, hắn lại cảm thấy giận không được, cười cũng chẳng xong, rối rắm khiến trong lòng hắn vô cùng khó xử, im lặng một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định mắt không thấy lòng không phiền, quay đi nói: “Đi thôi.”

Quân Lâm Uyên cười đưa họ ra cửa cung, cũng vì Hoàng Phủ Hoài Hàn đến đây khiến Mộ Dung Thiên Thu để ý, nên mới phái thêm một đội binh mã hộ tống. Hai người khách sáo từ biệt nhau xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn mới bước lên xe ngựa rời đi.

Quân Mộng Nhã vẫn ngẩn người nhìn theo bóng xe ngựa, cứ như chiếc xe ngựa đó đã mang cả trái tim ả đi vậy! Chúng đại thần cáo lui với Quân Lâm Uyên rồi tự ôm trái tim bị sét đánh nặng nề của mình quay về. Thứ cho sự hiểu biết hạn hẹp của họ, chìm nổi chốn quan trường bao nhiêu năm nay, nhưng họ thực sự chưa từng thấy… à không, nghe cũng chưa từng nghe đến một cô gái như vậy!!! Quả thực có thể nói là điều kỳ lạ nhất trong lịch sử Bắc Minh từ khi dựng nước đến giờ! May mà Đông Lăng hoàng rộng lượng, chỉ chà đạp mông nàng chứ không muốn lấy mạng nàng.

Chờ tất cả các quan lại đi hết rồi, Quân Lâm Uyên mới quay sang liếc nhìn Quân Mộng Nhã một cái, sắc mặt như cười như không: “Sao hoàng muội lại đến đây?”

Dáng vẻ này không nhìn ra là ôn hòa hay âm u khiến đáy lòng Quân Mộng Nhã hơi run lên! Ả khác với tỷ tỷ Quân Lâm Mộng, tỷ tỷ luôn ngốc nghếch tin tưởng hoàn toàn vào hoàng huynh này, nhưng ả lại luôn cảm thấy thái độ Hoàng huynh đối xử với các ả rất kỳ quái, cụ thể kỳ quái ở chỗ nào thì ả cũng không nói rõ được. Hơn nữa, tỷ tỷ không còn ấn tượng gì với chuyện năm xưa, còn ả lại nhớ rõ rệt. Mẫu hậu đã dặn ả, tuyệt đối không được để Hoàng huynh biết ả vẫn còn nhớ rõ chuyện kia. Nghe hắn hỏi vậy, ả cố cứng giọng đáp: “Hoàng huynh, thần muội và Dạ vương Đông Lăng từng gặp nhau một lần, nên mới đến tiễn hắn.”

“Ừm.” Chỉ một từ không biết là vui hay là giận, dù sao cũng không có câu sau nữa.

Quân Mộng Nhã không khỏi cuống quít, ả cứ nghĩ khi ả nói thế, với sự sủng ái vốn có của Hoàng huynh dành cho ả, hẳn sẽ hỏi thêm vài câu, đến lúc đó, ả sẽ nói thẳng chuyện mình thích Hoàng Phủ Dạ, sau đó cầu xin Hoàng huynh nghĩ cách giúp mình. Ai ngờ hắn lại không thèm hỏi thì bảo ả biết nói tiếp thế nào đây? “Hoàng huynh!”

“Có việc gì?” Hắn quay đầu nhìn ả một cái, nếu có việc cũng không ngoài hai chuyện, thứ nhất là muốn gả cho Hoàng Phủ Dạ, thứ hai là muốn đòi mình mạng của Tô Cẩm Bình. Dù là chuyện nào thì hiện giờ hắn cũng không có tâm tư đáp ứng ả, vì hắn đã chịu đủ rồi, không bao giờ muốn dễ dàng tha thứ cho kẻ trước mặt mình nữa!

Nghe hắn hỏi, Quân Mộng Nhã khẽ nhíu mày, cảm thấy không khí không ổn lắm, nhưng vẫn nói: “Hoàng huynh, thần muội thích Dạ vương Đông Lăng kia, huynh có thể…”

“Bốp!” Một cái tát mạnh bất ngờ hạ xuống mặt ả!

Quân Mộng Nhã ôm mặt trợn trừng mắt nhìn Quân Lâm Uyên không dám tin, giống như đây là lần đầu tiên ả biết hắn vậy! Đám hạ nhân xung quanh cũng kinh ngạc ngẩn người. Từ trước đến giờ Hoàng thượng luôn dung túng cho công chúa, sao đột nhiên lại ra tay đánh công chúa?…

Dung nhan sắc bén của Quân Lâm Uyên hiện lên vẻ tàn độc: “Thứ không biết liêm sỉ. Đường đường là công chúa một nước lại không biết xấu hổ mà nói những lời như vậy, xem ra, tại trẫm quá dung túng cho ngươi!”

“Hoàng huynh!” Quân Mộng Nhã nhìn vào đôi mắt xếch của Quân Lâm Uyên, chỉ thấy trong đáy mắt đầy vẻ lạnh lẽo, không còn chút dịu dàng nào, khiến người ta lạnh run cả đáy lóng. Ả chưa từng thấy hoàng huynh như vậy bao giờ!

Khóe môi Quân Lâm Uyên cong lên, giọng nói lại khôi phục vẻ ôn hòa, thản nhiên nhìn Quân Mộng Nhã nói: “Sứ mạng của ngươi là phải gả đi Nam Cương, Dạ vương Đông Lăng kia, ngươi đừng có mơ tưởng đến!”

“Không! Muội không đi! Nam Cương là nơi hoang dã, người nơi đó không biết lễ nghĩa liêm sỉ, con có thể cưới mẹ, đệ có thể cưới tẩu, muội tuyệt đối sẽ không đi đến nơi như vậy! Hoàng huynh, không phải từ trước đến giờ huynh hiểu Nhã nhi nhất sao? Vì sao lại bắt Nhã nhi đi đến nơi như thế chứ?! Muội không đi! Không đi!” Quân Mộng Nhã điên cuồng gào lên, dù không thể mơ tưởng đến Hoàng Phủ Dạ, thì chắc chắn ả cũng không gả đến Nam Cương, tuyệt đối không!

Sắc mặt Quân Lâm Uyên lạnh đi: “Chuyện cưới gả không đến lượt ngươi lựa chọn, sinh ra ở Hoàng thất phải có tâm lý gánh vác trách nhiệm của hoàng thất. Hòa thân là lối thoát tốt nhất cho ngươi, hơn nữa, hai nước liên hôn mới là đạo lý liên minh hoàn hảo nhất!”

“Hoàng huynh, huynh lừa ta, huynh vốn chỉ muốn ta chết thôi đúng không?” Quân Mộng Nhã ngân ngấn nước mắt nhìn hắn, Bắc Minh của họ hùng mạnh như vậy, không cần phải liên hôn với nước nhỏ như Nam Cương. Vừa nói xong, nước mắt đã lăn dài.

Có điều, Quân Lâm Uyên hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt đẫm nước mắt của ả, quay người bỏ đi. Quân Mộng Nhã nhìn theo bóng hắn, to giọng gào khóc: “Hoàng huynh! Dù nhất định phải gả đi, vì sao không phải là tiện nhân Quân Tử Mạch kia, nó cũng là công chúa, nó cũng ở trong hoàng thất mà!!! Hơn nữa, với thân phận ti tiện của nó, không phải rất xứng đôi với Nam Cương hay sao?”

Vừa dứt lời, ả lập tức cảm giác có luồng khí lạnh đập thẳng vào mặt, Quân Lâm Uyên quay đầu lạnh lùng nhìn ả, ánh mắt như muốn băm vằm ả thành trăm nghìn mảnh: “Thân phận cao quý thì thế nào? Trẫm muốn ngươi cầu thân thì ngươi chỉ có một con đường là cầu thân thôi.” Thân phận cao quý à, thân phận của Quân Lâm Uyên hắn không đủ cao quý sao? Cao quý thì có thể đại biểu cho cái gì chứ?!

“Dù thần muội có chết cũng không đi!” Quân Mộng Nhã cao giọng nói, muốn giành giật lấy một con đường sống.

Quân Lâm Uyên cười lạnh, nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực như máu: “Vậy ngươi chết đi. Nhưng chỉ cần ngươi còn một hơi thở, bảy ngày sau cũng phải đi cầu thân ở Nam Cương.”

Nói xong mấy lời tàn khốc đó, hắn lập tức quay người đi không chút do dự. Quân Mộng Nhã như quá choáng váng, chân nhũn ra ngồi phịch xuống đất, một lúc lâu sau, ả nhìn theo bóng áo màu ánh trăng kia, to giọng nói: “Quân Lâm Uyên, thật ra ngươi đang trả thù phải không? Ngươi muốn trả thù mẫu hậu, ngươi cũng muốn trả thù ta. Quân Lâm Uyên, ngươi nhìn lại đi, ta là muội muội ruột của ngươi cơ mà!!!”

Ả nói xong câu này, người kia cũng không quay đầu, thấy hắn càng lúc càng đi xa, Quân Mộng Nhã biết mình không còn đường nào khác, liền cắn răng tức giận mắng to, không cần bận tâm gì nữa: “Quân Lâm Uyên, ngươi cho rằng giết ta, giết mẫu hậu, giết chết hết chúng ta thì ngươi có thể xóa bỏ sạch sẽ những chuyện năm đó sao? Ta nói cho ngươi biết, dù chúng ta chết hết, dù toàn bộ người trong thiên hạ chết hết thì ngươi cũng chỉ là thứ ti tiện bẩn thỉu! Ngươi…”

Những lời mắng chửi sau đó đều bị chặn lại trong tay Quân Lâm Uyên. Một bàn tay trắng nõn như trong suốt bóp mạnh lấy cổ ả, mặt Quân Mộng Nhã bị nghẹn đỏ bừng lên, không ngừng ngáp ngáp miệng, móng tay dài bấu chặt vào tay hắn nhưng cũng không khiến hắn thả lỏng tay ra chút nào!

Dung nhan như điêu khắc ghé lại gần mặt ả, đẹp y như một bức tranh cổ, nốt ruồi son nơi mi tâm lại khiến người ta không dám nhìn gần. Có điều, trong đôi mắt xếch đó lại chứa đựng sự oán hận như muốn xé trời diệt đất!!! Tiếng cười lạnh vang lên: “Giỏi lắm, trẫm ti tiện bẩn thỉu phải không? Một mình trẫm bẩn thỉu làm sao đủ được? Cũng nên lôi theo các ngươi mới đúng chứ, đây là điều ngươi muốn phải không?” Thì ra, ả vẫn còn nhớ!

Nói xong, hắn ném mạnh ả xuống đất, Quân Mộng Nhã vừa đi từ cửa tử về, ôm cổ mình, sợ hãi không nói được lời nào, chỉ trừng mắt hoảng hốt, lê mông lùi lại phía sau nhìn khuôn mặt đẹp đến chấn động lòng người kia.

Cơn giận của Quân Lâm Uyên dường như lại từ từ biến mất dưới sự hoảng sợ của ả, nụ cười trên mặt cực kỳ rực rỡ: “Ẩn vệ, dẫn ả đi Minh Dẫn cư.” Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.

Minh Dẫn cư?! Trên mặt Quân Mộng Nhã lộ ra vẻ kinh hoàng, nơi đó… nơi đó là…

Hiện giờ tuy không có ai ở đó, nhưng ả không muốn ở nơi âm u khủng khiếp như thế một giây nào cả, không một giây nào hết!

“Không, Hoàng huynh, ta không đi… ta không đi…” Ả không ngừng gào thét nhưng vẫn bị hai ẩn vệ dẫn đi.



“Như vậy thật sự không sao chứ?” Tô Cẩm Bình hơi lo lắng.

Quân Tử Mạch vỗ vỗ ngực mình, cam đoan: “Yên tâm đi, bản công chúa đã phân phó rồi, nếu ai dám nói lung tung, bản công chúa sẽ lấy mạng họ!” Khó khăn lắm nàng ấy mới có một vị tỷ tỷ thế này, làm sao để người ta đánh được. Thế nên, vừa nghe nói nàng phải chịu hình phạt, nàng ấy liền vội vội vàng vàng chạy đến, vừa đe dọa vừa dụ dỗ đám hạ nhân kia một phen mới cứu nàng ra được.

Tô Cẩm Bình nắm lấy tay nàng ấy, cảm động rơi nước mắt, không uổng công hôm qua nàng bảo vệ nàng ấy: “Muội tốt với ta quá.” Bộ dạng của nàng chẳng khác gì nhìn thấy tình lang.

Một giọt mồ hôi lớn chảy xuống sau gáy Quân Tử Mạch, ngại ngùng rụt tay lại: “Khụ khụ, chỉ là việc ta nên làm thôi mà.”

“Tô Cẩm Bình, Hoàng thượng cho truyền ngươi yết kiến!” một tiếu thái giám nhìn thấy các nàng ở rất xa liền cất tiếng nói.

Trên mặt hai người cùng hiện lên hai từ ‘thôi xong’ giống nhau y như đúc. Xem ra họ bị phát hiện rồi. “Đừng lo, ta đi cùng tỷ, dù sao Đông Lăng hoàng cũng đi rồi, tìm người nào đó gạt hoàng huynh chút là được.”

“Công chúa Mạch, Hoàng thượng nói chỉ cần một mình Tô Cẩm Bình tới, ngài không cần đi cùng.” Tiểu thái giám quy củ nói.

“Ngươi!” Quân Tử Mạch bất mãn nhưng cũng không biết làm sao, hoàng huynh đã có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không thể không theo.

Tô Cẩm Bình trấn an nàng ấy: “Yên tâm, ta không sao!” mới là lạ! Chẳng lẽ hôm nay mông của nàng thật sự không thể thoát được kiếp nạn này sao?

Quân Tử Mạch khẽ gật đầu, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn nàng rời khỏi tầm mắt mình. Hoàng huynh sẽ không làm gì tỷ ấy chứ?!

Chuyện trong hoàng cung đương nhiên không có ai dám giấu Quân Lâm Uyên, cho nên sau khi cung nhân đáp ứng Quân Tử Mạch xong liền lập tức tới bẩm báo với hắn. Lần này Quân Lâm Uyên gọi Tô Cẩm Bình đến chẳng qua cũng vì không muốn tha cho nàng dễ dàng như vậy. Vừa rồi những lời của Quân Mộng Nhã đã đâm hắn trọng thương, máu thịt lẫn lộn, dù sao cũng phải kéo một kẻ thù theo thống khổ cùng mình mới được.

Tô Cẩm Bình bất an bước vào phòng, cúi người hành lễ: “Không biết Hoàng thượng cho đòi nô tỳ tới có việc gì?”

“Tô Cẩm Bình, đừng có biết rõ còn cố hỏi!” Đôi mắt xếch nheo lại, lóe ra tia sáng lạnh nhìn vào mắt nàng. Thật ra hắn biết, mấy lời Quân Mộng Nhã nói hoàn toàn không liên quan gì đến cô gái này, nhưng hắn cứ cố chấp muốn nhìn cả thiên hạ đều khó chịu cùng với mình, đặc biệt là cô gái luôn biết cách tự giải trí, tự làm mình vui vẻ này càng khiến hắn ghen tị hơn!

Tô Cẩm Bình nuốt nước miếng, chưa kịp mở miệng thì hạ nhân ngoài cửa đã thông báo: “Hoàng thượng, thái hậu đến!”

Vừa nghe câu này, Quân Lâm Uyên thoáng cười nhạt, như đã dự đoán trước, lại cũng như đang trào phúng nói: “Cho bà ta vào đi!” Nhìn bộ dạng hắn có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

Tô Cẩm Bình vội đứng sang một bên, cố tạo ra cảm giác mình không tồn tại. Có lẽ thái hậu gì gì đó đến nói chuyện với mỹ nhân rắn rết này xong, Quân Lâm Uyên lại quên luôn chuyện của mình ấy chứ! Nghĩ vậy mới thấy thật là…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play