Ra khỏi đại điện, Quân Tử Mạch kéo Tô Cẩm Bình tới thẳng tẩm cung của mình.
“Bái kiến công chúa điện hạ!” Thị tỳ ngoài cửa đồng loạt hành lễ.
Quân Tử Mạch phẩy phẩy tay rồi kéo Tô Cẩm Bình vào trong, vừa vào đã hỏi ngay: “Có phải hoàng huynh ta thích cô không?”
Khóe môi Tô Cẩm Bình giật giật, vội vàng đáp: “Công chúa điện hạ, câu đùa
này của cô không vui chút nào cả, hoàng huynh cô thích ta à? Hắn không
giết ta đã là kỳ tích rồi!”
Nàng vừa nói vậy, Quân Tử Mạch há hốc miệng, nhìn nàng bằng ánh mắt không
thể tin được một lúc lâu mới ngơ ngơ ngác ngác nói: “Thảo nào hoàng
huynh thích cô, cô hoàn toàn khác hẳn, những phi tử khác của hoàng huynh nói chuyện với ta đều rất khách sáo!”
“…” Cuối cùng nàng cũng gặp được một người tự quyền tự ý hơn cả mình, mấy
lời nàng nói, cô công chúa gì gì này hoàn toàn không hiểu chút nào sao?
Thấy nàng ấy vẫn còn ngơ ngác, Tô Cẩm Bình ngậm miệng không nói gì nữa,
thôi đi, lười phản bác!
Thấy nàng không nói gì, Quân Tử Mạch vội cầm tay nàng: “Thật ra ta hiểu ý
cô, Hoàng huynh thích cô, nhưng cô không thích Hoàng huynh đúng không?
Ta nói cho cô biết, tuy Hoàng huynh nhìn có vẻ rất khủng bố, nhưng thật
ra, huynh ấy là người rất rất tốt, chỉ là… nhưng mà thôi, từ từ rồi cô
sẽ hiểu điểm tốt của huynh ấy. Nếu huynh ấy thật sự thích cô, huynh ấy
sẽ hái cả trăng cả sao trên trời xuống cho cô!”
Chuyện này liên quan gì đến nàng? Tô Cẩm Bình oán thầm trong lòng.
Tiểu công chúa kia vẫn nói không ngừng, giống như hoàng huynh nhà nàng ấy là người tốt hiếm có trên đời vậy. Tô Cẩm Bình cũng nhạy cảm phát hiện ra
một số ý mà nàng ấy sơ hở để lộ ra, chỉ đơn giản là hoàng huynh nàng ấy
vốn là người rất tốt nhưng vì một chuyện nào đó nên mới biến thành như
vậy.
Cho đến khi tiểu công chúa kia nói: “Thật ra huynh ấy cũng không muốn,
huynh ấy… ôi…!” Nói tới đây, trên mặt Quân Tử Mạch lộ ra vẻ ưu sầu.
Tô Cẩm Bình nhíu mày nhìn nàng ấy, thật sự không kìm được liền hỏi: “Vậy vì sao mà hắn biến thành như vậy?”
“Hả?” Trên mặt Quân Tử Mạch thoáng hiện lên vẻ bối rối, trong sự bối rối còn
có cả vẻ lúng túng nữa, ấp úng nói, “Xin lỗi, chuyện này ta không thể
nói cho cô biết được. Cô chỉ cần biết Hoàng huynh là một người rất tốt
là được rồi, chỉ là đôi khi hơi nổi tính trẻ con một chút, không muốn
chịu thua, nhưng huynh ấy thật sự không phải người xấu!”
Mấy lời này thì Tô Cẩm Bình thật sự cũng hơi tin, vì Quân Lâm Uyên bắt nàng tới đây, nói thẳng ra cũng chỉ vì muốn xả giận một chút mối hận cũ ở
Đông Lăng thôi, thấy nàng không thoải mái, trong lòng hắn liền cảm thấy
vui vẻ, đó không phải là tính trẻ con thì là gì?! Nếu hắn xấu xa thật
thì sẽ không đối xử với nàng như vậy, mà ném thẳng nàng vào nhà tù
thưởng thức hàng trăm nghìn loại khổ hình rồi. Nhìn tiểu công chúa vẫn
đang ríu ra ríu rít kia, Tô Cẩm Bình cười nói: “Được rồi, đừng nói nữa.
Hoàng huynh cô không thích ta. Hắn hận ta đến tận xương ấy chứ! Bắt ta
tới đây cũng chỉ vì muốn báo thù thôi!”
“Hoàng huynh không thích cô thì sao có thể cho cô vào ngự thư phòng?” Quân Tử Mạch không tin, nói.
“À, là vì để trêu chọc ấy mà!” Tô Cẩm Bình đen mặt đáp.
“Hả?” Quân Tử Mạch ngớ người ra một chút rồi lại nhanh chóng mở miệng: “Còn
lâu ta mới tin, trước đây Hoàng huynh chẳng thèm trêu chọc ai đâu!”
Tô Cẩm Bình câm nín hỏi trời xanh, mấy lời này nàng phải trả lời thế nào?
Chẳng lẽ nói là vì nàng có giá trị sâu xa để đáng bị trêu chọc à?! Nghĩ
rồi nàng cũng không muốn luẩn quẩn ở vấn đề này thêm nữa: “Cô nói thế
nào thì là thế đi! Dù sao, ta cũng nghĩ rằng, một người bình thường sẽ
không sai người mình thích đi cọ ngự dũng!” Thế nên, Quân Lâm Uyên thích nàng rõ ràng là truyện cổ tích Phương Tây, hay còn gọi là .
“Cái gì?! Hoàng huynh để cô đi cọ rửa ngự dũng á?” Quân Tử Mạch nhảy dựng
lên, dáng vẻ như hận không thể rèn sắt thành thép, lắc lắc đầu: “Bảo sao cô không thích huynh ấy, thì ra là có chuyện như vậy. Ngay cả theo đuổi phụ nữ mà hoàng huynh cũng không biết, nhất định ta phải nói chuyện
nghiêm túc với huynh ấy.”
“…” Rốt cuộc hôm nay nàng cũng hiểu được thế nào gọi là ông nói gà bà nói vịt!
Đúng lúc này, một cung nữ bước vào nói: “Công chúa điện hạ, công chúa Nhã tới!”
Nghe câu này, sắc mặt Quân Tử Mạch chợt trở nên hơi khó coi, mày liễu nhíu
chặt, ra vẻ rất mất hứng nhưng vẫn mím môi, không thoải mái nói: “Mời
nàng vào đi!”
Không bao lâu sau, một cô gái mặc áo gấm đỏ thẫm bước vào, đôi mắt xếch như
giận như không, trang sức trâm cài rực rỡ sắc màu, cái trán cao cao, đôi trâm năm đôi chim loan xanh cắm lên búi tóc, đầu hơi hếch lên, dáng vẻ
cao ngạo vênh váo hung hăng, vừa nhìn thấy Quân Tử Mạch liền nói: “Hoàng muội về rồi à?!” Lời nói như quan tâm nhưng nghe lại khiến người ta cảm thấy rát châm chọc.
Quân Tử Mạch gượng cười nói: “Tử Mạch tham kiến hoàng tỷ.”
Đôi mắt xếch quét về phía Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh, vừa nhìn thấy bàn tay
hai người đang nắm lấy nhau, đáy mắt ả hiện lên vẻ trào phúng: “Đi thịnh kinh một chuyến, về lại càng không biết quy củ hơn, quay về không biết
tới vấn an mẫu hậu và hoàng tỷ ta đây, lại đi lôi lôi kéo kéo một con
tiện tỳ ngồi chỗ này nói trời nói biển, tự hạ thấp thân phận của mình.
Quả nhiên, mẫu thân hạ tiện nên cũng sinh ra đứa con gái hạ tiện!”
Nghe ả nói vậy, Quân Tử Mạch chợt nổi giận, đôi mắt sinh động tỏa sáng như
đá quý chợt lóe lên tia sáng lạnh, bước nhanh vài bước đến trước mặt
Quân Mộng Nhã, vì nàng ấy không cao nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn ả:
“Hoàng tỷ, tỷ nói ta thế nào cũng không sao, nhưng dù thân phận của mẫu
thân ta là gì, thì người cũng là trưởng bối của tỷ, xin tỷ ăn nói cẩn
thận!”
“Hừ!” Ả cười khẩy một tiếng, mặt đầy vẻ khinh bỉ: “Trưởng bối à?! Chẳng qua
chỉ là một con tiện tỳ rửa chân được phụ hoàng bất cẩn sủng hạnh sau khi say rượu thôi, còn vọng tưởng bay lên làm phượng hoàng à?! Nếu không
phải vì mang thai thứ bẩn thỉu như ngươi, thì người mẹ hạ tiện đó đã sớm bị xử tử hàng trăm nghìn lần rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tử Mạch chợt trắng bệch, giận dữ run rẩy môi, chỉ vào Quân Mộng Nhã một lúc lâu cũng không nói được một câu đầy đủ.
“Kẻ hạ tiện là hạ tiện như vậy đấy!” Nói xong ả lại tỏ vẻ rất khinh bỉ liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái.
Tuy biết rằng mình không nên đối đầu với ả công chúa vênh váo hung hăng
này, nhưng dáng vẻ tức giận đến run người của Quân Tử Mạch nhanh chóng
khiến Tô Cẩm Bình nhớ tới Bách Lý Dung, hơn nữa, ả đàn bà này còn dám
chửi mình là tiện tỳ, hạ tiện! Nàng hừ lạnh một tiếng, nói: “Ý của vị
công chúa này là thân phận của công chúa Mạch có cao quý hay không,
không phải do phụ hoàng các người quyết định mà là do địa vị nhà mẹ đẻ
quyết định sao?”
Những lời này của nàng cực kỳ tàn nhẫn, nếu để người có ý đồ nghe thấy, thì
tức là có tâm mưu phản, không tôn trọng hoàng thất, không để vua vào
trong mắt! Quân Mộng Nhã biến sắc, chỉ vào mặt Tô Cẩm Bình, giận dữ
không nói được thành lời: “Người đâu, vả miệng cho bản cung!”
“Công chúa điện hạ muốn vả miệng cũng được, có điều nô tỳ là người hầu hạ
trước mặt Hoàng thượng, chờ đến khi Hoàng thượng hỏi tới, nô tỳ chắc
chắn phải thẳng thắn nói suy nghĩ và hành động của công chúa ra, cũng
tiện để Hoàng thượng biết, nếu tương lai ngài ấy có con nối dõi, thì
cũng chẳng liên quan gì đến hắn, còn phải xét xem thân phận của vị phi
tử sinh con cho ngài ấy có cao quý hay không, rồi mới từ từ quyết định
địa vị của vị hoàng tử hay công chúa kia!” Tô Cẩm Bình nhìn thẳng ả ta
không chút sợ hãi, giọng điệu trào phúng mang đầy gươm giáo.
Quân Mộng Nhã tức giận xanh mét mặt, trừng mắt hung hăng nhìn nàng một lúc
lâu, hừ lạnh một tiếng: “Miệng lưỡi lợi hại đấy!!! Chờ bản cung tới xin
Hoàng huynh để lôi ngươi về, để xem bản cung sẽ xử lý ngươi thế nào!”
Nói xong, ả giận dữ ngút trời bước đi!
Chờ ả đi khuất, Tô Cẩm Bình chợt giác ngộ, thôi xong, giúp Quân Tử Mạch lại đẩy chính mình vào, Quân Lâm Uyên mà nghe thấy có người muốn trừng trị
mình thay hắn, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ!
Quân Tử Mạch quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình một cái, ánh mắt đầy vẻ cảm kích và
kính nể: “Cô lợi hại thật! Trước kia Nhã hoàng tỷ và Mộng hoàng tỷ
thường xuyên ức hiếp ta, ta cũng không dám đối đầu với họ đâu!”
Tô Cẩm Bình cũng thầm cảm thán trong lòng, vâng, nàng lợi hại lắm, lợi hại đến mức hại cả mình luôn rồi! Tô Cẩm Bình thầm oán trong lòng nhưng đây cũng là do mình ngứa mồm mà ra, không trách được người khác, sỉ vả mình một lúc lâu sau mới nói: “Hoàng huynh cô đối xử với cô tốt như vậy, sao cô lại sợ họ đến mức đó?”
“Vì hoàng huynh đối xử với họ rất tốt.” Nói xong, Quân Tử Mạch sụt sịt mũi, dáng vẻ rất ấm ức, “Nếu ta phạm lỗi, chắc chắn Hoàng huynh sẽ trách
phạt ta rất nặng nề, nhưng nếu các nàng ấy phạm lỗi, từ trước tới giờ
hoàng huynh chưa từng phạt họ!”
Nghe nàng ấy nói vậy, Tô Cẩm Bình hơi ngẩn người, cảm giác kỳ quái lại dâng
lên, nhìn Quân Tử Mạch nói: “Ta không nghĩ thế, hoàng huynh cô làm như
vậy không phải là sủng ái các nàng ấy, mà là hại họ. Cô nghĩ mà xem, dù
họ có phạm lỗi gì, hoàng huynh cô cũng không quản, thì họ vĩnh viễn cũng không hiểu mình đã làm sai, chỉ biết phạm lỗi liên tục, cuối cùng cũng
sẽ có ngày gây họa lớn. Nhưng với cô thì khác, chỉ cần cô phạm lỗi, hắn
sẽ dạy dỗ cô, để cô biết cô sai thế nào, sau này sẽ không tái phạm nữa.
Hoàng huynh cô như vậy là muốn tốt cho cô. Hơn nữa, cô nghĩ lại mà xem,
Hoàng huynh cô sẵn sàng bỏ ra mười thành trì vì hôn sự của cô, còn để
mặc cô tùy ý quậy phá trước mặt hắn, hắn có đối xử tốt với các nàng ấy
như vậy sao?”
Tô Cẩm Bình cho rằng không, vì nếu hắn cũng đối xử tốt với hai công chúa
kia như vậy thì họ đã không đến gây sự. Nói thẳng ra, cũng là vì quá
ghen tị mà thôi, mà trên người Quân Tử Mạch, chắc chắn cũng có thứ đáng
để họ ghen tị. Thứ duy nhất đó chính là hoàng sủng!!!
Nàng vừa dứt lời, Quân Tử Mạch lại ngẩn ngơ, vẻ ảm đạm trong mắt tan đi rất
nhiều, tia sáng chợt lóe lên: “Thì ra là vậy à?” Sau khi nghiền ngẫm kỹ
lưỡng mấy lời này, nàng ấy cũng cảm thấy rất có lý, ánh mắt nhìn Tô Cẩm
Bình càng thân mật hơn, vỗ vỗ ngực mình rất có vẻ hiệp nữ: “Lần này cô
giúp ta, sau này cô cũng chính là tỷ tỷ của ta, ở trong hoàng cung này,
có chuyện gì ta sẽ bảo vệ tỷ! Ngay cả hoàng huynh cũng đừng mong có thể
dễ dàng làm gì tỷ!”
Đây vốn là mục đích ban đầu của Tô Cẩm Bình, tìm cho mình một chỗ hậu
thuẫn, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của nha đầu này, cùng với vẻ
thẳng thắn thật lòng đó, khiến nàng cũng thấy rất cảm động, cũng thật
lòng thích nha đầu này. Nàng cười gật đầu, bất giác nói: “Cô thực sự rất giống muội muội của ta, thật sự rất giống!” Rất giống Thiển Ức, cũng
rất giống Bách Lý Dung, vừa đơn thuần đáng yêu, lại đầy nghĩa hiệp. Càng là những người có tâm hồn u ám, sẽ càng thích những người như vậy, vì
trong lòng họ, người đơn thuần giống như vầng thái dương, có thể sưởi ấm từng ngóc ngách trong lòng bọn họ. Có lẽ, Quân Lâm Uyên thích cô muội
muội này cũng vì nguyên nhân đó chăng.
“Vậy thì hay rồi, ta cũng cảm thấy có một tỷ tỷ như tỷ mới tốt, hoàn toàn
không giống hai người đáng ghét kia!” Nói xong, nàng ấy nhe răng trợn
mắt, cuối cùng lại thêm một câu, “Nếu tỷ mà là hoàng tẩu của ta thì quá
tốt, ừ… chưa biết chừng vài hôm nữa hoàng huynh sẽ phong tỷ làm hậu ấy
chứ!”
“…” Vì sao lại nói đến chuyện này?
Bỗng nhiên, Tô Cẩm Bình nhướng mày, ánh mắt chợt lóe lên, quay đầu nhìn về
phía Tây Nam, sau đó, trên mặt như hiện lên vẻ nghiền ngẫm…
…
Trong ngự thư phòng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã quay về, một hắc y nhân đang bẩm báo trước mặt Quân Lâm Uyên.
Quân Lâm Uyên ngồi thẳng lưng trên long ỷ, trầm ngâm một lúc lâu sau mới
hỏi: “Nàng nói vậy thật sao?” Trừ việc nói mấy câu chọc cười ra, cô gái
đó còn có tầm mắt như vậy cơ à?!
“Đúng vậy ạ!” Hắc ý nhân cúi đầu đáp. Thật ra, y vẫn còn giấu một câu trong
lòng chưa nói, lúc ấy, hình như y bị phát hiện, nếu nói ra chẳng khác
nào chứng tỏ y vô dụng, nên y không dám nói.
Hắn chợt nở nụ cười, như tán thưởng, cũng như căm hận, cô gái này, thật sự rất phù hợp với câu ‘thông minh giả ngốc’ kia!
Đúng lúc này, thái giám ngoài cửa bẩm báo: “Hoàng thượng, công chúa Nhã cầu kiến!”
Quân Mộng Nhã tới làm gì, hắn đương nhiên biết rõ, nếu như bình thường, hắn
hẳn sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng hiện giờ, nghĩ đến mấy lời ám vệ bẩm báo,
trong lòng hắn chợt có chút do dự, một lúc lâu sau, giọng nói du dương
lạnh lẽo mới vang lên: “Trẫm bận chính sự, không gặp.”
“Vâng!” Tiểu thái giám đáp rồi quay ra báo với Quân Mộng Nhã ở ngoài cửa. Quân
Mộng Nhã tức tối dựng thẳng lông mày, quay người bước đi. Đi chưa được
mấy bước, ả chợt nhìn thấy một người mặc y phục đỏ như lửa đi lướt qua
mình, trên tay cầm một cây quạt vàng tao nhã phe phẩy, lúc này người đó
đã đi cách ả một đoạn xa, chỉ lưu lại một bóng dáng mờ nhạt.
Ả vốn đang rất tức giận, thấy một người đắc ý như vậy, Quân Mộng Nhã càng giận dữ hơn, nghiến răng quát to: “To gan, thấy bản công chúa mà dám
không hành lễ?!”
Hoàng Phủ Dạ ở phía trước nghe tiếng quát này, hơi quay đầu lại, trên khuôn
mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ ba phần kia nở ra một nụ cười tuyệt mỹ, đẹp
đến chấn động lòng người, như cười như không nhìn Quân Mộng Nhã, giọng
điều ngả ngớn mang theo ý cười vang lên: “Vị này là… công chúa điện hạ
sao?”
Khuôn mặt này khiến Quân Mộng Nhã ngẩn người, vẻ kiêu ngạo lập tức biến mất,
ngây ngây ngẩn ngẩn nhìn mặt Hoàng Phủ Dạ, hai gò má đỏ ửng lên, vô cùng thẹn thùng cúi đầu nói: “Bản công chúa là Tứ công chúa Quân Mộng Nhã!”
Vừa thấy mỹ nam đã kích động thông báo luôn cả khuê danh của mình!
Hoàng Phủ Dạ nhìn ả như cười như không, đôi mắt hoa đào quyến rũ mang theo vẻ khinh bỉ, hắn lui tới thanh lâu bao nhiêu năm nay, có dạng phụ nữ nào
mà hắn chưa từng gặp qua?! Người bị hắn mê hoặc đến mất hồn lạc phách
thì chỗ nào cũng có, nhưng công chúa một nước lại kích động đến mức này, cuống quít phun luôn cả khuê danh của mình ra, thật đúng là gái lớn vội gả chồng! Hắn chắp tay nói: “Bản vương có lễ!” Nói xong hắn lập tức
quay người đi. Loại phụ nữ mê trai lại vênh váo ngang ngược này, đừng
nói là sẽ không thích, ngay cả nhìn nhiều thêm một chút cũng lãng phí
thời gian của hắn.
Quân Mộng Nhã chợt cuống cuồng hỏi: “Vương gia? Ngài là vương gia nước nào?”
Nhưng sau khi ả nói xong câu này, người trước mặt đã đi rất xa như không nghe thấy câu hỏi của ả, vì thế cũng không có ai trả lời hết. Quân Mộng Nhã
vội quay đầu hỏi người bên cạnh: “Hắn là ai?”
“Công chúa điện hạ, đó là Dạ vương điện hạ của Đông Lăng, đã đến Bắc Minh hai ngày rồi!” Cung nhân đáp.
Quân Mộng Nhã siết chặt nắm tay dưới áo bào, trong mắt hiện ra tia sáng nhất định phải có được!
~~~ Hết chương 36.1 ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT