Hôm sau, trường săn Hoàng gia, cuộc thi Hương mỗi năm một lần hừng hực khí thế bắt đầu.
Một nhóm công tử, thiên kim thế gia đều cưỡi ngựa vào bãi săn bắn, Tề quốc công và mọi người trong phủ cùng hướng về trường săn, vừa tới cửa đã gặp mọi người của phủ Trấn quốc công đang đi tới. Hai bên nhân mã giằng co trước cửa một lúc, trong mắt Tề quốc công đầy lửa giận, còn trong mắt mọi người của Mộ Dung gia đầy vẻ oán hận. Bên cạnh Tề quốc công chính là nhân vật đang nổi danh ở Nam Nhạc, Bách Lý Kinh Hồng; còn sau lưng họ là các vị thiếu gia tiểu thư của Vân gia, đương nhiên cũng có cả Tô Cẩm Bình và Lãnh Tử Hàn.
Sau khi nhìn thấy những người này, Trấn quốc công hừ lạnh một tiếng rồi đưa mọi người trong nhà mình vào.
Tô Cẩm Bình nhìn theo bóng mọi người Mộ Dung gia, như cười như không. Ngày thi Hương năm sau, chắc sẽ không nhìn thấy những người này đâu nhỉ?
Mấy người bọn họ đi đợt này chỉ vừa cưỡi ngựa vào trường săn đã khiến không ít thiên kim thế gia kêu lên. Một vị Tam hoàng tử điện hạ đã đủ khiến người ta ngừng thở rồi, giờ còn thêm một vị công tử áo đen tuấn tú phong trần, hôm nay các nàng gặp vận gì mà có thể nhìn thấy hai vị mỹ nam tuyệt thế cùng một lúc thế này?
Lúc này, các vị hoàng tử khác cũng đã tới, bên cạnh Đại hoàng tử còn có cả ả Mộ Dung Song không biết lễ nghĩa liêm sỉ kia. Ánh mắt khinh bỉ của mọi người thường quét về phía kia, như nhìn thứ gì đó rất bẩn thỉu, nhưng Mộ Dung Song lại như không cảm thấy gì cả, làm như không nhìn thấy những ánh mắt này, đôi mắt tàn độc thâm hiểm chỉ nhìn chằm chằm Bách Lý Kinh Hồng và Tô Cẩm Bình ở cách đó không xa. Chờ mà xem, hôm nay sẽ là ngày chết của các người, thứ mà Mộ Dung Song ả không chiếm được, thì đừng ai mong có được!!!
Bỗng nhiên, Bình Quảng vương ở phía bên kia đưa mắt nhìn xung quanh trường bắn, trong lúc lơ đãng lại đảo mắt tới chỗ Tô Cẩm Bình và Lãnh Tử Hàn, đồng tử trợn trừng lên, đang định kêu lên thành tiếng, lại bị đôi mắt đen láy chặn lại, ánh mắt người kia đầy ý cười, nhưng lại khiến người ta dựng tóc gáy! Bình Quảng vương vội ngậm miệng lại không dám nói gì, từ sau khi bị Ma Giáo cướp sạch, hiện giờ ngày ngày gã phải húp cháo loãng, gã không muốn chọc vào Đại ma đầu này chút nào cả, cuối cùng đến nước cơm cũng chẳng còn mà uống mất!
Thấy gã im lặng, Lãnh Tử Hàn mới hài lòng thu lại ánh mắt của mình.
“Hoàng thượng giá lâm!” Tiểu thái giám hô to, không bao lâu sau, Bách Lý Ngạo Thiên mặc long bào liền ngồi trên long liễn tiến vào trường săn.
Mọi người đều xuống ngựa hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lão hoàng đế xuống khỏi long liễn, bước lên đài cao, nói với mọi người: “Bình thân!”
“Tạ ơn bệ hạ!” Mọi người đứng dậy, sau đó cung kính đứng sang một bên.
“Hôm nay là ngày thi Hương mỗi năm một lần, vẫn quy định cũ, trên dưới chia làm hai, ai săn được nhiều con mồi thì thắng!” Lão Hoàng đế nói xong, thái giám bên cạnh liền kéo tấm vải đen che cái chuồng ở bên cạnh ra, trong đó là một con sói nhỏ màu vàng kim, “Đây là phần thưởng của buổi thi Hương hôm nay, là cống phẩm của Nam Cương năm nay, trong thiên hạ chỉ có một con! Ai thắng sẽ thuộc về người đó! Hôm nay cơ thể trẫm không được khỏe, không tham gia trò vui này, năm trước người thắng cuộc là Nghị nhi, để xem năm nay sẽ là ai!”
Nói tới cuối cùng, trong giọng nói của lão Hoàng đế mang theo không ít ý cười, dường như rất kiêu ngạo vì đứa con trai Bách Lý Nghị kia.
Lông trên người con sói nhỏ kia như phát ra ánh sáng màu vàng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, con ngươi màu xanh biếc lộ ra vẻ hoang dã, chắc chắn là loài vật hiếm có trên thế gian! Nhìn con sói nhỏ kia, trong mắt Tô Cẩm Bình bất giác lộ ra vẻ hứng thú, cũng có chút vẻ quyết tâm có được nó!
“Nàng thích à?” Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới bên tai, rõ ràng vẫn luôn quan sát ánh mắt của nàng.
Tô Cẩm Bình thẳng thắn gật đầu: “Ừ, thích!” chỉ tiếc là hôm qua Vân Lãnh Ngưng đã nói thi Hương này chỉ có nam giới được tham gia thi đấu, nữ giới chỉ có thể đứng xem, nếu không nàng cũng thật sự muốn bộc lộ tài năng cướp bé con kia về. Có điều, thứ mà Tô Cẩm Bình nàng đã nhìn trúng, dù cho bị người khác đoạt đi, dù phải trộm nàng cũng trộm về!
Bách Lý Kinh Hồng đang định lên tiếng, giọng nói của Lãnh Tử Hàn đã vang lên: “Nếu tiểu Cẩm thích, ta sẽ giành về cho muội!” Nói xong, hắn ta bắn ánh mắt khiêu khích về phía Bách Lý Kinh Hồng.
Đúng lúc này, lão Hoàng đế lại nói: “Nếu mắt Hồng nhi không nhìn thấy, cũng không cần phải tham gia buổi săn bắn hôm nay, tránh để bị ngộ thương!”
Lão vừa dứt lời, ánh mắt của nhóm quý nữ đều lộ vẻ tiếc nuối, đúng rồi, nếu không phải vì Tam hoàng tử điện hạ không nhìn thấy, thì dù không biết xấu hổ, mất hết mặt mũi các nàng cũng muốn gả mình qua đó, làm gì đến lượt Thượng Quan Cẩm kia! Tiếc thật…
Ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của Lãnh Tử Hàn cũng nhìn sang, hừ, sao hắn ta lại quên mất nhỉ, tên tiểu nhân đê tiện này đang phải giả mù, làm sao đấu với mình được!
Ai ngờ, hôm nay dường như Bách Lý Kinh Hồng bất chấp tất cả, lãnh đạm nói với lão Hoàng đế: “Mắt của bản cung, đã khỏi rồi!” Làm sao có thể để một mình Lãnh Tử Hàn chiếm hết sự nổi bật chứ, con sói này, phải do tự tay mình tặng nàng mới đúng.
Cái gì?! Điều này khiến không chỉ lão Hoàng đế kinh ngạc, mà còn vô số ánh mắt trợn trừng của đám quý nữ thế gia nữa, đã… đã khỏi rồi sao?!!! Ánh mắt của mấy vị Hoàng tử cũng chợt lóe lên, nhìn Bách Lý Kinh Hồng với vẻ đề phòng hơn. Còn Bách Lý Nghị, ngoài đề phòng còn có chút phức tạp và ghen tị!
“Khỏi từ bao giờ? Sao không nghe con nói tới?” Trong lòng lão hoàng đế không nén được sự kinh hãi, mắt của nó đã khỏi rồi, vậy…
“Không lâu. Phụ hoàng đâu có hỏi.” Hừ, không phải ta không nói, mà tại ông không hỏi!!!
Nhóm quý nữ đều muốn đấm ngực dậm chân, hối hận đến mức trong lòng xám xịt như than! Khỏi rồi ư? Thế mà lại khỏi ư?! Vì sao họ không nghe chút tin tức nào? Làm sao bây giờ? Thế này không phải là quá lợi cho Thượng Quan Cẩm kia sao? Từ sau điệu múa lần trước, các nàng đã thừa nhận Thượng Quan Cẩm tài năng hơn họ rất nhiều, nhưng mà thân phận các nàng đâu chỉ cao hơn Thượng Quan Cẩm một bậc chứ!
“Hoàng thượng, đã đến giờ lành, nên bắt đầu buổi săn bắn ạ!” Tiểu thái giám bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Lão Hoàng đế hồi phục tinh thần, nói: “Được rồi! Buổi săn bắn bắt đầu, các ngươi đều là thanh niên tài giỏi của Nam Nhạc ta, đừng để trẫm thất vọng!”
“Cẩn tuân hoàng mệnh!” Mọi người đáp.
Lãnh Tử Hàn và Bách Lý Kinh Hồng liếc nhau, trong mắt họ trừ khiêu khích và ý lạnh ra thì không còn gì khác nữa, cùng quay đầu, ném một ánh mắt cho Vân Dật ý bảo giao nhiệm vụ bảo vệ Tô Cẩm Bình cho hắn ta, sau đó vung roi lên, nhanh chóng phi vào trong rừng.
Vân Dật run run khóe miệng, lặng người nhìn theo bóng hai người kia. Không phải hôm qua bọn họ đã bàn bạc ổn thỏa, Hàn biểu ca bảo vệ Cẩm nhi, Tam hoàng tử bao quát cục diện sao? Giờ lại giao cho một mình hắn ta, đừng có ức hiếp người ta như vậy chứ?!
Tô Cẩm Bình không hề quan tâm đến họ, chỉ nhếch môi cười, nhìn con sói nhỏ trong lồng không chớp mắt. Con sói kia dường như cũng có linh tĩnh, thấy Tô Cẩm Bình nhìn nó, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ hung hãn, còn nhe hàm răng nhọn hoắt ra như muốn uy hiếp nàng. Tô Cẩm Bình thấy vậy lại khẽ cười, càng thấy hứng thú với con sói nhỏ này hơn. Mấy thứ đầy vẻ hoang dã rất thu hút nàng, nếu giống như con thỏ con nhu nhược thì không đáng giá để nàng thích!
Nàng liếc mắt thấy Mộ Dung Song ở cách đó không xa bỗng đứng dậy, nhìn xung quanh một chút, thấy không ai để ý đến mình, mới lén lút rời khỏi đài cao, đi ra phía sau. Nàng cong đôi môi đỏ mọng lên, ra hiệu với Vân Lãnh Ngưng một cái rồi đi theo ả, Vân Dật cũng bám theo nàng.
Từ đằng xa họ đã nghe thấy tiếng nói của Mộ Dung Song: “Tam ca, lát nữa huynh nhất định phải bắn chết tiện nhân kia, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta giết nàng!”
“Không cần muội nói ta cũng biết, ta nhất định sẽ báo thù cho Đại ca!” Chuyện của đại ca tuyệt đối có liên quan đến tiện nhân kia, “Đại hoàng tử điện hạ, không phải ngài cũng muốn thừa cơ diệt trừ Tam hoàng tử sao?”
Đại hoàng tử lúc này vốn nên ở trong bãi săn bắn, khẽ cười nói: “Đương nhiên, thi Hương là cơ hội tốt nhất, dù có ngộ sát, trong lòng phụ hoàng tức giận cũng sẽ không bắt người ta lấy mạng đền mạng. Có điều, một mũi tên trúng hai đích mới là tốt nhất!” Nói xong, hắn ta lấy đầu mũi tên có dấu hiệu của mình xuống, hạ nhân lập tức dâng lên một đầu mũi tên có dấu hiệu của Tứ hoàng tử. Sau khi lắp vào tên, hắn ta nói với Mộ Dung Hạo: “Bản cung nghĩ ngươi nên đổi mũi tên, phủi sạch quan hệ thì hơn, tránh kết thù chuốc oán với phủ Tề quốc công!”
“Thù oán của ta đã sớm kết từ lâu rồi, cũng chẳng thiếu một chút này. Mộ Dung Hạo ta nhất định phải dùng mũi tên của Mộ Dung gia, để tiện nhân kia chết cũng biết được!!” Mộ Dung Hạo nghiến răng nói.
“Tùy ngươi!” nói xong, Bách Lý Hề liền giục ngựa đi thẳng.
Mộ Dung Hạo bám sát theo hắn ta.
Bọn họ vừa đi, Mộ Dung Song liền quay lại đài cao, Tô Cẩm Bình và Vân Dật nhẹ nhàng lách người trốn sau màn che của đài cao, để Mộ Dung Song đi qua bọn họ. Chờ ả đi xa, hai người mới hiện thân. Vân Dật hơi lo lắng nhìn vào rừng: “Tam hoàng tử điện hạ…”
“Yên tâm, chàng sẽ không sao!” Người mà nàng vừa ý, nếu không trốn được một kích sau lưng, thì không có tư cách đứng bên cạnh nàng. Nhớ đến nơi mà Bách Lý Hề vừa đứng, nàng ngồi xổm người xuống, nhặt đầu mũi tên đại diện cho phủ Đại hoàng tử kia lên, môi đỏ cong lên cười đầy thâm ý, sau đó cất đầu mũi tên vào trong tay áo. Muốn một mũi tên trúng hai đích à? Vậy để ta chờ xem, rốt cuộc ai mới là người bắn một mũi tên trúng hai đích?!
Sau khi quay về đài cao, Tô Cẩm Bình ngồi xuống như không có chuyện gì, tán gẫu với Vân Lãnh Ngưng.
Trò chuyện một lúc, chợt nhóm quý nữ kêu lên kinh hãi, đôi mắt phượng của Tô Cẩm Bình cũng nheo lại, bên tai nghe thấy tiếng gió sắc nhọn, đôi môi đỏ mọng cong lên, đên rồi sao? Nàng quay đầu, nhìn thấy một mũi tên đang xé gió lao về phía mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT