Trong một đêm, hai người không biết mai khai mấy độ, hoang ái mấy tràn(mai nở mấy lần, hoan ái mấy trận). Rốt cục đều mệt mỏi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Những tia nắng chiếu vào làm chói mắt Kỳ Phóng, cảm giác đau xót khiến hắn dần dần mở mắt lên nhìn đã thấy mặt trời đã lên cao. Quay đầu lại nhìn, thấy Tông Linh ngọt ngào ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, mang theo nụ cười thỏa mãn, đặc biệt linh động và ngây thơ.

Kỳ Phóng ngồi dậy liền cảm thấy phần eo mình bị ôm cứng ngắc liền cúi đầu xuống nhìn Tông Linh. Ước chừng khoảng nửa chung trà, hắn mới chậm rãi đứng lên thay đổi xiêm y, nhẹ nhàng xoay người đi ra cửa.

Khi đến đại sảnh, người chủ kia….dường như vẫn còn khiếp sợ hắn, mặt hầu như không còn giọt máu. Kỳ Phóng cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn giữ bộ dạng lãnh khốc, gọi người chủ tới, lạnh lùng nói: “Nhi tử của ta còn đang ngủ, đừng quấy rầy y, nếu như y tỉnh dậy có hỏi ta, nói ta có chuyện phải làm, hiểu hay không?!”

“Hiểu! Hiểu!” Người chủ liền gật đầu không ngừng.

Kỳ Phóng lúc này mới nhẹ nhàng quay người bước ra Cầu Phượng Lâu.

Trên đường đi, không ngừng có người quay đầu theo dõi hắn, dường như xem hắn là quái vật.

Kỳ Phóng biết rõ, nếu không phát sinh sự kiện hôm qua, bọn họ nhất định nhìn hắn bằng khâm phục. Nhưng có lẽ sự tình đêm qua đã truyền đi khắp nơi a? Kỳ Phóng trong lòng cười nhạo, không thể tưởng tượng được mình lại được vạn người chú ý như thế, tuy nhiên nguyên nhân vẫn là hảo buồn cười như vậy.

Đào phủ

Kỳ Phóng không yên lòng mà bước vào, hoàn toàn không phát hiện trước mắt có bóng người.

“Muội phu!” Người tới gọi hắn lại.

“Muội phu?”

“Muội phu?”  Kỳ Phóng bất minh sở dĩ* mà ngẩng đầu lên, nguyên lai là Đoan Mộc Hoàng phong độ nhẹ nhàng, phiêu dật. Lúc này mới nhớ Đoan Mộc Hoàng đã cùng hắn thắng các trận đấu. Đào lão bản bởi vì nguyên nhân vô cùng buồn cười mà chọn hắn làm con rể, Đoan Mộc Hoàng cư nhiên trở thành nghĩa tử của Đào gia.

*bất minh sở dĩ: mù mịt, không hiểu được.

Đoan Mộc Hoàng kéo tay của hắn, thân mật kéo vào Đào gia.

“Tiểu tử này còn chưa biết người kia không phải là nữ nhi sao?” Kỳ Phóng kinh ngạc suy nghĩ, theo y vào trong.

“Kỳ đại ca!…” Một thanh âm kéo dài cùng tiếng bước chân vội vã lao đến. Đón lấy là một thân thể mềm mại lao vào ngực hắn. Nguyên lai là “thê tử” danh chính ngôn thuận Đào Thẩm Y.

Trên người Thẩm Y là y phục của nữ nhi, lôi kéo tay hắn làm nũng nói: “Kỳ đại ca, ta biết bí mật của ngươi rồi nha! Ngươi hôm qua đi Cầu Phượng Lâu đúng hay không??? Ta cũng rất muốn đi, mang ta theo được không??” Thẩm Y lấy lòng ánh mắt mong đợi nhìn hắn.

“Cầu Phượng Lâu? Muội phu ngươi đi chỗ ấy làm gì? Nơi ấy không phải nơi dành cho nữ tử sao?” Đoan Mộc Hoàng kinh ngạc nói.

Kỳ Phóng không biết trả lời như thế nào, đành phải trả lời: “Đi tìm người!”, liền đối với người trong ngực mình nói: “Như vậy sao được, ngươi là thiên kim tiểu thư, nguy cơ trùng trùng, ta không thể mang ngươi theo, với lại ngươi đi làm gì?”

Vẻ mặt Thẩm Y say mê nói: “Ta nghe nói chỗ đó có một người vô cùng xinh đẹp a, dường như là Ôn Tuyền gì đó, ta rất muốn đi một lần cho biết!!”

Thanh âm tràn ngập “tình cảm” làm toàn thân của hắn nổi đầy da gà, biết rõ người này muốn tìm Tông Linh, càng kiên định không cho đi.

Y đẩy người Thẩm Y đang ở trong lòng ngực của mình ra, cất bước vào trong phòng.

“Đào lão bản, đám người đi điều tra gian tặc Đại Thực quốc có trở về không?” Kỳ Phóng thấp giọng hỏi.

Vẻ mặt của Đào lão bản tràn đầy lo lắng nói: “Trở về đã trở về rồi, nhưng chỉ còn lại một người, còn lại đều chết hết…”

Kỳ Phóng trong nột tâm liền trấn động, vội hỏi: “Đối phương lợi hại như vậy sao? Người đó nói như thế nào?”

“Bọn họ đã gần về tới Trường An nhưng lại bị tập kích!!” Đào lão bản lo lắng nói.

“Vậy họ đã gần đến đây, xem ra phải khẩn trương tập hợp các cao thủ bảo vệ Đào phủ. Để bảo vệ tốt lệnh lang, ngàn vạn đừng nên để hắn rời phủ một bước!” Kỳ Phóng hết sức bình tĩnh nói.

“Đó là đương nhiên, mong Kỳ công tử quan tâm tới Thẩm Y nhiều hơn, hài nhi của ta nghịch ngợm, căn bản không phải là đối thủ của bọn người đó.” Đào lão bản bất đắt dĩ nói.

Kỳ Phóng cười cười, nghĩ thầm thật đúng như vậy, liền nói: “Đó là đương nhiên, ta sẽ hảo hảo bảo vệ lệnh công tử.”

Một ngày vô sự.

Ban đêm đã tới

Kỳ Phóng ngồi dưới trăng uống rượu, “Kỳ huynh, hôm nay người không tìm người bằng hữu kia sao?”

Kỳ Phóng nhìn lại liền thấy Đoan Mộc Hoàng mỉm cười nhìn hắn.

“Ân…” Kỳ Phóng mù mịt trả lời, hắn muốn đi ah! Nhưng hắn không biết nên dùng thái độ gì để đi gặp Tông Linh.

“Đối tửu đương ca, nhân sinh kỳ hà. Kỳ huynh không mời đệ uống vài chén sao?” Đoan Mộc Hoàng cười nói.

* Đối tửu xứng ca, nhân sinh kỳ hà: Trước rượu nên hát, đời người bao lâu và cũng là tên một bài thơ

Kỳ Phóng đang chìm trong thế giới riêng của mình liền rót một chén rượu nói: “Thất lễ, Đoan Mộc huynh mời!” Nâng một chén kính trước.

Đoan Mộc Hoàng cười nói: “Kỳ huynh thật có nhã hứng, trăng sáng bao lâu, nâng cốc hỏi thanh thiên. Trăng sáng như thế, rượu như thế, thiên hạ như thế, tình như thế!”

Kỳ Phóng nghe xong mỉm cười nói: “Trăng rượu có đủ, còn thiếu mỹ nhân.Vẫn không được hoàn mỹ!”

“Tại sao không có?” Đoan Mộc nhìn sâu vào đôi mắt của Kỳ Phóng, nhẹ nhàng nói ra.

Kỳ Phóng bị y làm có chút ngượng ngùng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Đoan Mộc Hoàng khoác tay lên vai Kỳ Phóng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có biết hay không sáng nay bộ dáng ngươi rất kỳ quái?”

“Kỳ quái?”

“Tụa như… tựa như chưa thỏa mãn dục vọng, muốn đòi hỏi thêm điều gì!”

“Ngươi đang nói cái gì ah! Đừng nói giỡn…” Kỳ Phóng bỗng nhiên đứng lên muốn li khai.

Đoan Mộc Hoàng kéo hắn lại, tới trước mặt hắn, thay đổi thái độ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Thật sự, từ khi thấy ngươi, ta cảm thấy khí chất của ngươi có gì bất đồng với con người, nóng nhưng trầm tĩnh hấp dẫn ta mãnh liệt, tác động đến ta.. Ta căn bản vốn không muốn luận võ, nhưng lại thấy ngươi, muốn tìm hiểu ngươi, mới có thể tham gia trò chơi nhàm chán luận võ này. Ta vốn không phải loại người như thế. Ngươi rốt cuộc có loại ma lực gì.” Nói xong liền ôm lấy Kỳ Phóng, hôn lên động mạch nơi cổ của Kỳ Phóng, cảm giác hắn cả người liền cứng đơ.

Kỳ Phóng thở nhẹ ra, muốn trách thoát khỏi y liền nói: “Đoan Mộc huynh, ngươi uống say, nhanh thanh tỉnh đi!”

Đoan Mộc Hoàng chẳng những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Kỳ Phóng dốc hết sức giãy dụa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn một bên có một ao hồ. Liền hốn hết toàn khí lực “bịch” nhảy xuống, nước bay tứ phía, hai người đã rơi vào hồ.

Đoan Mộc Hoàng ở trong nước ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn bộ dạng bối rối của Kỳ Phóng, bỗng nhiên “ha ha” cười. Chậm rãi bước lên cao giọng hát: “Canh năng tiêu kỉ phiên phong vũ, thông thông xuân hựu quy khứ. Tích xuân trường hận hoa khai tảo, hà huống lạc hồng vô sổ. Xuân thả trụ! Kiến thuyết đạo, thiên nhai phương thảo mê quy lộ. Oán xuân bất ngữ. Toán chích hữu ân cần, họa diêm chu võng, tẫn nhật nhạ phi khứ. Trường môn sự, chuẩn thị giai kì hựu ngộ. Nga mi tằng hữu nhân đố, thiên kim túng mãi tương như phú, mạch mạch thử tình thùy tố? Quân mạc vũ! Quân bất kiến ngọc hoàn phi yến giai trần thổ? Nhàn sầu tối khổ. Hưu khứ ỷ nguy lâu, tà dương chính tại, yên liễu đoạn tràng xử...”  Thanh âm dần ra xa, rốt cuộc không còn nghe được nữa.

Kỳ Phóng dường như bị ướt toàn thân, vẫn còn ngồi trong nước, bỗng nhiên xúc động muốn khóc, “Đậy là sao, Tông Linh, Đoan Mộc Hoàng, còn có chính mình, quá không bình thường rồi, không bình thuờng rồi…” Lệ rốt cuộc cũng tuôn trào, Kỳ Phóng che miệng mình lại để không phát ra tiếng nghẹn ngào. Trong đầu liền hiện lên dáng vẻ tươi cười của Tông Linh… Mặc cho thân thể bị thấm ướt nhưng vẫn chạy như tên bay về phía Cầu Phượng Lâu.

Có thể hắn không biết, hiện tại Cầu Phương Lâu máu chảy thành sông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play