Trăng treo đầu cành, sắc trời đã muốn khuya, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Ngón tay Long Diễm mơn trớn trán của Thi Văn Tâm, trượt xuống mi tâm, mũi, cuối cùng dừng ở hai phiến bạc thần làm cho hắn mê luyến.

Tiểu ngốc thư này cư nhiên lựa lúc hắn phát tiết trong cơ thể y liền ngủ thiếp đi.

Là ngủ, mà không phải xỉu, chỉ sợ là do tiêu hao quá nhiều sức lực đi! Nhìn Thi Văn Tâm trước mắt hít thở đều đều, Long Diễm cằm chăn gấm phủ lên trên người y. Có lẽ y sẽ không thấy lạnh bởi trên người y có ma lực thuộc hỏa tính của hắn. Cách chữa này cũng thật công hiệu, sau khi cùng thư ngốc ân ái xong, một nửa ma lực từng truyền cho y giờ đã khôi phục toàn bộ, đau rát mơ hồ ngay trái tim cũng biến mất, thậm chí hắn cảm thấy so với trước khi bị thương càng thêm hữu lực.

Thật là một con mọt sách hữu dụng.

Bất giác nở nụ cười, Long Diễm nhẹ hôn trên môi Thi Văn Tâm.

Đột nhiên, hắn phát giác có cái gì đó vào phòng.

Hắn quay đầu, đằng sau màn lụa nhẹ bay xuất hiện một bóng người, tà tà tựa vào cây cột bên cửa sổ.

“Mọi người nói Hỏa Ma Đế bị tập kích ở biên cảnh Ma Vực, sinh tử chưa biết, không tìm thấy tung tích. Ta sớm biết ngươi sẽ không gặp trở ngại, nhưng lại không đoán được ngươi lại có nhã hứng tầm hoan mua vui.” Bóng người đi ra, nguyệt quang sáng tỏ chiếu vào trên người hắn, phản xạ ra lam quang (ánh sáng xanh) yếu ớt.

Tóc thanh sắc (màu xanh), mâu tử kim sắc (màu vàng), trời sinh khí chất cuồng dã không thua Long Diễm, một cặp song đồng hiển hiện thần sắc mỉa mai.

“Ta chưa từng muốn Thủy Ma Đế ngươi trợ giúp ta, nếu không phải đám tiên đạo hạ lưu đánh lén, ta đã có thể làm cho bọn họ toàn bộ hóa thành tro tàn.” Long Diễm trở tay đem mạn giường buông xuống, cho dù người đến là Thủy Ma Đế, một trong tứ Ma Đế — cả người tập hợp thiên địa tinh khí tỏa ra ngoài khí thế liệt xuất, ca ca hắn Long Băng, hắn cũng không hứng thú để cho đối phương thưởng thức mĩ cảnh tiểu thư ngốc của hắn ngủ say.

Bộ dạng nhàn hạ xinh đẹp như vậy, chỉ có hắn mới có thể độc hưởng.

“Long Diễm, người làm gì che chắn cho hắn, ngươi biết rõ ta chán ghét nam nhân đến cực điểm, thật kì quái, không hiểu ngươi sao có thể coi trọng loại nam nhân tay trói gà không chặt này.”

Long Băng liếc mắt, nhìn đệ đệ từ trên giường đứng dậy, thân thể nam tính trần trụi dưới ánh trăng càng thêm mạnh mẽ cường ngạnh.

“Cho dù biết ngươi ghét nhất là nam nhân, che hay không che cho hắn là chuyện của ta, cùng ngươi không có can hệ gì.” Long Diễm đi đến trước mặt Long Băng, bích mâu bán nheo lòe ra sát khí, “Người dám động hắn, mặc kệ là ai, ta sẽ giết y.”

“Ngươi muốn mê muội ai cùng ta không quan hệ, ta để ý chính là ngươi thân là Hỏa Ma Đế, phải chọn một người có thể xứng đôi với danh hào Ma Đế chứ, ngươi nghĩ rằng ngươi quang minh chính đại đi vào nơi này mà tiên đạo sẽ không hay biết gì sao! Hay là ngươi bị thư sinh ngốc kia mê hoặc đến mất đi sự nhạy bén lúc bình thường rồi.”

“Ngươi rãnh rỗi đi thuyết giáo người khác còn chính mình thì lại ngông nghênh hiện thân, xem ra ca ca ngươi đã tự tay loại trừ bọn hại nước hại dân kia, không cần ta động thủ a!”

Cười một tiếng, Long Băng nghĩ rằng hắn thật sự không nghe được động tĩnh gì sao? Từ lúc hắn tiến vào nơi này, hơi thở của đám thám tử ngồi bên ngoài kia từng người từng người tắt đi cho đến người cuối cùng, tất cả động tĩnh hắn đều nghe được — càng huống hồ không cần nghe hắn cũng biết được Long Băng đã đến, cái loại lãnh khí làm người ta âm hàn đến tận xương này, chỉ có bản thể Thanh Long của Long Băng mới có được.

“Ta chỉ là thuận tay, lo lắng đệ đệ của ta đang có hảo sự, không muốn quấy rầy ngươi. Ngươi tính khi nào thì quay về Ma Vực?”

Không tiếp tục trêu chọc, Long Băng trực tiếp hỏi hắn.

“Tạm thời không quay về, đám tiên đạo này giết không được ta, chờ ta nới rõ ràng cùng Văn Tâm, ta sẽ dắt hắn cùng về.”

Nhắc tới tên thư ngốc, giọng nói Long Diễm trong bất giác ôn nhu xuống.

“Chẳng lẽ.... Hắn chính là người chú định của ngươi? Chỉ cần cùng hắn ái ân là thể lực có thể khôi phục hoàn toàn?” Long Băng quả thực muốn cười. Thời điểm hắn tới đây, thất hơn hai mươi đạo sĩ ngồi xổm trước Xuân Hồng lâu thám thính tình huống trong phòng, hắn còn tưởng Long Diễm thực sự bị thương đang cùng đối phương giằng co, hắn học theo đối phương áp tai lên tường nghe, lại chỉ nghe thấy toàn những âm thanh khiến người mặt đỏ tai hồng.

Mà những lời của Long Diễm nói lúc đang cùng đối phương ân ái, khi nghe vào tai Long Băng lại trở nên vô cùng quái dị.  Ở Ma Vực, ai chẳng biết Băng Hỏa hai vị Ma Đế cho tới nay đều là lãnh khốc vô tình, cho dù một khắc trước vừa cùng người đó thân thể giao triền, một khắc sau đó có thể rút đao chặt đứt đầu của đối phương.

Long Diễm lại còn nói: “Theo ta đi”.

Hắn rất muốn cười, thật sự rất muốn cười, nhưng là nếu hắn cười, đám thám tử này có thể sẽ phát hiện được tồn tại của hắn, cho nên hắn kết liễu hết toàn bộ bọn họ — chỉ một móng vuốt, hắn liền đoạt đi sinh mệnh của hơn hai mươi đạo nhân, vì để chính mình có thể yên tâm cười thành tiếng.

Hắn không cần tính mạng của người khác, thứ kia cùng hắn có quan hệ gì đâu, hắn chỉ biết là sau khi hắn làm vậy có thể quang minh chính đại chê cười Long DIễm, chỉ là thoáng giật nhẹ tay mà thôi.

Ấn theo lời Long Diễm, hắn muốn dẫn nhân loại này cùng về Ma Vực thì chỉ vì một khả năng, đó là Long Diễm đã gặp được một nửa khác của sinh mệnh. Trách không được Long Diễm lại bảo hộ thư ngốc này như thế, nguyên lai y là ‘chú định’ của Long Diễm, thật sự là bảo bối.

“Có gói thuốc tùy thân này cũng không tệ, xem ra cũng không cần chịu trách nhiệm gì, tùy thân mang theo muốn làm khi nào thì làm, rất là tiện lợi ni!”

Long Băng đi lại gần giường, muốn kéo màn nhìn xem y dài ngắn ra sao.

“Long Băng, cho dù ngươi là huynh trưởng của ta, cũng không có quyền có ý kiến đúng sai với ta. Thu miệng ngươi nhỏ lại, nếu không đừng trách ta không lưu tình nể mặt ngươi.”

Vượt lên hai bước, Long Diễm đối Long Băng ném tới một quyền.

“Ngươi thực sự động thủ?”

Long Băng rất nhanh tránh đi, quyền của Long Diễm mang theo khí nguyên hình của ma thú, lực công kích so với dùng ma lực công kích trực tiếp còn lớn hơn, hắn cũng không muốn bị trảo bạch hổ của Long Diễm gỡ xuống bất kì mảnh vảy trân quý nào trên mình hắn đâu.Bởi đồng dạng sử dụng thú khí, ngón tay Long Băng dài ra một mảnh da màng màu xanh.

“Ngươi có thể thử kiểm chứng xem có thực hay không.”

Long Diễm cười nhạt, xoay người che ở trước giường, hổ văn uốn lượn dần dần hiện ra trên hai tay hắn, móng tay cũng dài ra cong cong như móc câu.

“Quên đi, dừng ở đây, ta hôm nay tới là muốn nói cho ngươi, ‘ không ‘ chi lực đã điều tra ra là chuyển kiếp tới nhân gian, ngươi nếu không nhanh trở về thì chờ khi ta  tìm được ‘không ‘ hẵn trở lại đi! Về phần bảo bối thư ngốc của ngươi, ta thấy ngươi trước tiên vẫn nên lo xem làm sao giải thích cùng hắn mới tốt — hắn sớm đã tỉnh, ngươi thật sự đã bị hắn mê đến tâm thần mê hoặc, ngay cả hô hấp của người ngủ say bất đồng với thanh tỉnh  mà cũng không phát hiện, cẩn thận mạng sống khi quay về Ma Vực.”

Long Băng cười, thân ảnh chợt lóe liền chạy mất, không lưu nửa điểm bóng dáng.

Long Diễm nghe xong lời nói của Long Băng, không để ý Long Băng đi hướng nào, lập tức nhất lên bố liêm ( tấm mành bằng vải bố).

Thi Văn Tâm quả nhiên đã tỉnh — tuy y gắt gao nhắm chặt hai mắt nhưng hô hấp đã không còn vững vàng như khi y ngủ nữa — y thật sự giống như lời Long Băng nói, cứ dính dáng đến thư ngốc, ngay cả phản ứng cũng trở nên trì độn sao?

“Ngươi nghe được cái gì?”

Trong lòng Long Diễm trầm xuống.

Long Băng nói cũng không sai, thư ngốc là đối tượng chú định của hắn, hắn cũng không phủ nhận hắn cảm thấy thư ngốc rất giống một cái hộp dược lưu động, vô cùng tiện lợi, ở trong Ma tộc, kỳ thực có rất nhiều trường hợp giữa ‘đối tượng nhất định’ với nhau không hề có cảm tình đặc biệt, chỉ coi nhau là thứ để trị liệu mà thôi.

Vốn cũng không có cái gì khó giải thích, nhưng hắn không có lý do so đo, hắn cũng không coi thư ngốc chỉ là một gói thuốc để mang bên người, lại càng không muốn vì lý do này mà đem y đi theo mình.... Chính hắn cũng không biết đến tột cùng là vì sao, nhưng hắn chỉ biết hắn không muốn thư ngốc biết chuyện này.

“A? Không có... Người vừa là ca ca của ngươi sao?”

Thần sắc Thi Văn Tâm hiếu kì làm cho Long Diễm yên tâm.

Xem ra thư ngốc không nghe được Long Băng nói về ‘ chú định ‘, như vậy rất tốt.

“Đúng vậy, hắn là ca ca ta.”

“Tóc của hắn là màu xanh, song mâu là màu đỏ, vì sao hai người các ngươi lại bất đồng người khác?”

Vừa hỏi xong câu này, bụng Thi Văn Tâm cô lỗ cô lỗ kêu lên, nhờ thế y mới phát hiện đây là tiếng kêu đói của bụng mình.

“Ta kêu người đem đồ ăn lên, ngươi chờ một chút.”

Mặc vào nội sam, Long Diễm ra khỏi phòng, nhưng không phát hiện song mâu của Thi Văn Tâm ngầm nổi lên chút bi thương đang nhìn chăm chăm bóng lưng mình.

Kỳ thật, y đã sớm tỉnh.... Long Băng nói đúng, hơn nữa tất cả y đều nghe được.

Y biết mình là thư sinh ngốc, phần bản sự duy nhất chính là đọc sách, nghiên cứu các loại bất đồng trong văn tự — tuy rằng vừa rồi Long Băng không nhiều lời nhưng cũng đủ cho y hiểu rõ được rất nhiều chuyện.

Chuyện Long Diễm không nói rõ với y, từ lời nói của Long Băng y cũng đã hiểu được đa phần rồi.

Long Diễm đến từ một địa phương tên là Ma Vực, bởi vì một số người gọi là ‘ tiên đạo ‘ đuổi giết, mới có thể rơi xuống nhân gian, đi đến trước cửa nhà y. Y vừa vặn bắt gặp bạch hổ Long Diễm đang bị thương, mà Long Diễm bởi vì phát giác y là ‘ chú định ‘ của hắn nên mới mang y theo, bởi vì chỉ cần cùng ‘ chú định ‘ ái ân, là có thể có thể trị liệu phi phàm.

Sự tình ước chừng chính là như vậy, tuy rằng y không biết ‘ chú định ‘ là chú định như thế nào, nhưng vậy cũng đã đủ rồi.

Y thủy chung chính là một thư sinh ở trong một thư viện nghèo nàn tại nông thôn, trong lòng sinh ra những khát vọng về những chuyện không thể xảy ra. Nếu không phải bởi vì y còn có chuyện dùng được, Long Diễm dựa vào cái gì muốn cùng y ở cùng một chỗ? Dựa vào cái gì muốn dẫn y theo?

“Đi theo ta.”

Những lời này, ý tứ hẳn là đi theo hắn, có thể tùy thời giúp hắn chữa thương đi! Như vậy cũng đủ rồi, y còn dám mộng tưởng xa vời gì nữa ni? Có thể được Long Diễm cần đã là kỳ tích rồi....

Y rất thích, rất thích  ngân phát của Long Diễm,, rất thích cặp song mâu chứa đầy cuồng bạo kia, thích đến nỗi tâm đau đớn....

Cho dù Long Diễm cùng y làm cái chuyện này, cho dù làm y thống khổ muốn chết, y cũng cảm thấy thật cao hứng. Cho nên y không thể nói cho Long Diễm biết y đã nghe những câu kia của Long Băng, y sợ Long Diễm rời đi mình, muốn dứt ra liền cảm thấy rất đau lòng, y chỉ có thể kiên trì tiếp tục chìm đắm trong đó.

Y có thể kiên trì — không cho Long Diễm thấy được tâm y đang mất mát đến tan nát.

Cho dù y muốn khóc như thế nào cũng tốt....Đối với Long Diễm, y vẫn như cũ là một con mọt sách không hơn không kém, y chỉ muốn đứng bên người Long Diễm, hữu dụng với hắn là tốt rồi

“Văn Tâm thư ngốc, đang phát ngốc gì vậy?”

Bị người khẽ gõ vào ót, Thi Văn Tâm phát giác Long Diễm đã trở lại, trên tay còn bưng một bát cháo thịt nóng hổi.

“Thơm quá nga...”

Thi Văn Tâm dùng sức hít một hơi mùi cháo thịt, nướt mắt không nghe lời rơi xuống, rơi vào bát cháo.

“Sao lại khóc?”

Thư ngốc không phải là bị bát cháo này làm cảm động đi... Y xác thực là không thường được ăn thịt, nhưng cũng không tới nỗi này a.

“Đúng vậy a! Ta hàng năm a, chỉ có một lần có thể ăn thịt, chính là lễ mừng năm mới. Ta là cô nhi, được viện sĩ phụ thân nhặt được, tuy rằng nghèo, nhưng hắn vẫn tận lực làm cho ta hằng năm vào lễ mừng năm mới đều có thịt ăn.... Một năm chỉ được một lần, cho nên khi ngửi được vị thịt ta sẽ nhớ tới hắn, là ta vô dụng, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể làm thư sinh, vô dụng không có biện pháp để hiếu thuận hắn.... “

Tung hỏa mù, Thi Văn Tâm che dấu nguyên do thật sự khiến y khóc....

“Đi theo ta, muốn ăn bao nhiêu thịt đều có thể! Cũng có thể dưỡng ngươi béo chút, dưỡng hảo thân thể mới có thể đi theo ta a.”

Không nghĩ nhiều, Long Diễm chỉ cho rằng là do thư ngốc cảm động nên mới khóc, hắn đưa tay lau đi nước mắt hai bên má của Thi Văn Tâm.

“Ân...”

Dùng sức gật đầu, Thi Văn Tâm miễn cưỡng gượng cười, cái miệng nhỏ uống sạch bát cháo thấm đẫm lệ ngân kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play