Sĩ Hành lấy hết dũng khí tiến lên kéo tay áo Nguyên Thu “Nếu có thể cưới muội làm thê tử kiếp này không còn gì đáng tiếc”
Nguyên Thu không nghĩ Sĩ Hành bộc trực như thế không khỏi sửng sốt một chút mới thu hồi tay, thu lại tươi cười nói “Vị trí Thế tử phi này tiểu thư khuê tú các nhà đều tranh đoạt nhưng muội không hiếm lạ gì. Người, không phải có thân phận địa vị sẽ được vui vẻ. Muội cầu chưa bao giờ là vinh hoa phú quý”
Sĩ Hành cùng lớn lên với Nguyên Thu sao lại không biết tính tình của nàng. Nguyên Thu là người cực kì coi trọng tình cảm, đối với huynh trưởng đối với đệ muội không chỗ nào là không bỏ ra thật lòng yêu thích. Mặc dù tình cảm với Nguyên Dung phai nhạt một chút nhưng chỉ cần Nguyên Dung cử chỉ lời nói không quá phận, Nguyên Thu cũng sẽ không so đo với nàng cái gì. Lại nói, Sĩ Hành rất ít thấy sắc mặt Nguyên Thu không tốt, chỉ có khi đối mặt với mấy di nương kia mới có.
Sĩ Hành đóng cửa suy nghĩ một tháng nhìn thấy toàn bộ tranh đấu của thê thiếp bên trong, hắn sao lại không hiểu suy nghĩ của Nguyên Thu. Huống gì, Sĩ Hành cũng thấy chán nản cho tình cảnh thê thiếp của phụ thân tranh giành tình cảm lại không cần nói đến mẫu thân đau lòng. Hắn nếu thật lòng thích Nguyên Thu đương nhiên không nguyện ý để nàng giống như mẫu thân, mỗi ngày đều ở trong phòng lén rơi lệ.
Nguyên Thu thấy Sĩ Hành cả buổi không nói lời nào, liền thở dài xoay người đi ra ngoài, Sĩ Hành vội kéo cánh tay nàng nói “Chỉ cần có muội, ta không nạp bất kì cơ thiếp nào khác. Cả đời này chỉ có một mình muội”
Nguyên Thu nghe thân mình không khỏi lắc lư, có chút giật mình vì những lời này của Sĩ Hành. Lại nói, Nguyên Thu đương nhiên hi vọng ngày ngày nhất sinh nhất thế một đôi nhân. Nhưng đây là niên đại không cho trượng phu cưới vợ bé là tổn hại phụ đức, Nguyên Thu đã sớm đem nguyện vọng này chôn dấu dưới đáy lòng. Chỉ hi võng về sau sẽ gã cho một người bình thường, giữa phu thê tương kính như tân không yêu tự nhiên sẽ không nhiều phiền não. Cho nên nàng chưa từng tính toán gả cho Sĩ Hành, chỉ vì tình cảm thiếu niên giữa nàng và Sĩ Hành sợ sau này mình sẽ yêu hắn sẽ dẫm vào vết xe đổ của Quận Vương phi.
Nguyên Thu nghe những lời này của Sĩ Hành vừa buồn vừa vui, vui là Sĩ Hành không ngờ hiểu mình như thế cũng không uổng tình cảm hai người gắn bó từ nhỏ. Buồn là ngay cả hắn có tâm ý này nhưng tại đây phong kiến lễ giáo làm sao để cho hắn làm chủ? Đến lúc đó không giống như Nam Bình Quận Vương phủ đầy thiếp thất nhưng sao có thể một thiếp thất cũng không có?
Nguyên Thu suy nghĩ một phen rồi tránh thoát tay Sĩ Hành nhìn hắn nói “Huynh mới mấy tuổi, đừng quên phía trên huynh còn có lão Vương phi, Quận Vương phi còn có Vương gia”
Sĩ Hành vội nói “Năm đó tổ phụ Liêm Thân Vương của ta chỉ có một người là tổ mẫu ta. Lúc đó còn là thân phận hoàng tử, sao ta lại không được?”
Nguyên Thu nghe vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Chức Mộng chạy vào nói “Trong buồng lò sưởi có nha đầu tới sợ là đi tìm Tiểu thư, chúng ta về thôi”
Sĩ Hành sợ người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng khuê dự của Nguyên Thu vội nói với Nguyên Thu “Bọn muội ra ngoài trước, ta đi ra từ đường nhỏ phía sau” Nói xong vung áo khoát lên quẹo vào khúc quanh vội vã rời đi. Nguyên Thu đưa mắt nhìn Sĩ Hành đi xong mới theo Chức Mộng ra khỏi rừng mai.
Tiểu nha đầu Quận Vương phủ thấy Nguyên Thu ra ngoài, vội cười chào đón “Thái phi nương nương uống vài chung lại nhớ đến Tiểu thư, hỏi mới biết Tiểu thư ra ngoài vội sai nô tì đến tìm” Nguyên Thu nghe vội trở về lão Vương phi thấy Nguyên Thu đi vào vội ngoắc cười nói “Ngươi chạy đi đâu?”
Nguyên Thu tiến lên đáp “Mới uống vài li rượu cảm thấy mặt có chút nóng liền dẫn nha đầu ra hóng mát. Con lại thấy sườn núi phía Nam hoa mai nở rất đẹp, ai ngờ đến một lúc cũng quên trở lại bồi thái phi nương nương uống rượu, thật đúng là đáng đánh”
Lão Vương phi cười nói “Đứa nhỏ này thật đáng yêu, mấy cháu gái của ta thật không bằng ngươi. Ngày thường ta nói với mẫu thân ngươi muốn nàng dẫn ngươi theo ta nói chuyện, nàng lại giấu ngươi như bảo bối chẳng lẽ sợ ta giành hay sao?”
Nguyên Thu chỉ đành cười nói “Mỗi ngày đều ở nhà thêu thùa may vá” Lão Vương phi cười nói “Mỗi ngày ngươi ở nhà làm cái gì ta rất rõ ràng chớ có lừa gạt ta. Nếu rãnh rỗi nhiều đến xem ta một chút.” Nguyên Thu chỉ đành cười đáp. Lão Vương phi mới thả tay cho nàng về chỗ ngồi. Mọi người lại nói chuyện một lúc, cho đến buổi chiều mới tan.
Nguyên Thu theo Lý thị ngồi xe ngựa về, trong đầu vẫn nghĩ đến Sĩ Hành nói. Lý thị thấy vẻ mặt của nàng từ lúc ra Quận Vương phủ vẫn không ngừng thay đổi liền hỏi nàng “Ngươi nghĩ cái gì? Mới vừa rồi ra ngoài gặp ai sao?”
Nguyên Thu lấy lại tinh thần cười nói “Cũng không gặp ai, chỉ nghe hai tiểu nha đầu nói hôm nay lão Vương phi đeo trâm cài là năm đó Liêm Thân Vương tự mình vẽ làm cho người ta chế tạo, thật làm cho người hâm mộ”
Lý thị nghe nói nàng “Bọn nha hoàn nói huyên thuyên, ngươi là tiểu thư khuê các sao có thể nghe?” Nguyên Thu vội ôm cánh tay Lý thị làm nũng nói “Người ta đi ngang qua đó không cẩn thận nghe được thôi, đâu có cố ý nghe. Mẫu thân, người cũng biết chuyện xưa của lão Vương phi và Liêm Thân Vương phải không? Nói con nghe đi”
Lý thị ở trên xe ngựa với Nguyên Thu, người đánh xe là người trong nhà cũng không sợ bị nghe lén vì vậy chọn chút chuyện có thể nói kể cho Nguyên Thu nghe “Lúc nhỏ Liêm Thân Vương và tiên đế đều nuôi bên người hoàng hậu, thái phi là cháu gái bên nhà mẹ của hoàng hậu lúc nhỏ thường được vào cung nói chuyện với hoàng hậu. Liêm Thân Vương và thái phi đều lớn lên trước mặt hoàng hậu từ nhỏ tình cảm rất tốt. Sau Liêm Thân Vương cầu ý chỉ cưới thái phi làm thê tử. Vì hắn và thái phi là tình cảm thâm hậu từ niên thiếu không chịu cưới thiếp thất tự nguyện buông tha cơ hội thành thái tử chỉ mong làm một hiền vương thay tiên đế chinh chiến sa trường. Sau lại cầm binh quyền trong thiên hạ lại tự nguyện buông tha binh quyền làm vương gia nhàn tản. Thánh chỉ duy nhất hắn cầu là con cháu tự chủ hôn phối”
Nguyên Thu nghe thở dài nói “Không ngờ lão Liêm Thân Vương là một người như thế, Nam Bình Quận Vương ngược lại không giống người”
Lý thị nói “Người có cách sống của người, nếu hôm nay con hỏi ta cũng dặn dò con một câu. Con hôm nay đã lớn không thể như trước lẫn vào với Thế tử mà náo loạn. Hắn từ nhỏ ra vào hậu viện quen, nên cũng không tốt cứng rắn ngăn hắn, nhưng chính con phải có chừng mực, ngày thường nên tận lực không chạm mặt Thế tử, nên biết nam nữ là cấm kị rất lớn. Chờ Nguyên Dung định xong hôn sự, vừa đúng lấy cớ dời thư phòng đến tiền viện cũng làm cho người ta bớt nói nhà chúng ta không quy củ”
Nguyên Thu nghe vậy vội hỏi “Nhị tỉ đính thân sao? Cho phép nhà nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT