Ba người Cố Sơn cũng không biết Bỉ Lợi Á là ở đâu không tiện nói tiếp liền đi xem hàng hóa trên quầy. Nguyên Thu thấy trước mặt chỉ là mấy vật dụng bình thường càng về sau càng thấy li kì nhưng cảm thấy quen mắt giống như đã gặp qua ở đâu cho đến khi thấy được thủy tinh cầu mới bừng tỉnh hiểu ra trong lòng cũng sáng tỏ thân phận cô gái.
Đã sớm nghe thấy thời Trung cổ ở nước Anh cổ động diệt Nữ Vu, diệt tất cả các việc có liên quan đến ma pháp, chắc hẳn cô gái này là Nữ Vu trong truyền thuyết. Nguyên Thu mới nhớ lúc vừa vào cửa nhìn thấy nàng dội mũ dài đen trên đầu đây không phải là mũ phù thủy sao.
Xem mấy thứ đồ này, Nguyên Thu dạo xung quanh một chút cảm thấy hứng thú thêm một chút, đi xem trưng bày trên giá treo các loại kì kì quái quái bình bình lon lon, còn có trong truyền thuyết giấy da dê và bút lông vũ, các loại đá thủy tinh màu sắc, thậm chí góc tường đều bày bốn, năm cây chổi. Nguyên Thu cảm thấy chơi thật tốt, tiến lên sờ soạn một cái.
Sĩ Hành thấy Nguyên Thu cầm cây chổi để lên đặt xuống cho đồng dạng bên phải không khỏi cười nói “Muội muốn học người ta quét sân cũng không phải phương pháp quét như vậy”
Nguyên Thu đang thử cây chổi này xem có bay được hay không, nghe Sĩ Hành nói như thế đỏ mặt cười nói “Muội chỉ thấy cây chổi này không giống chổi dùng ở nhà”
Sĩ Hành chưa dùng qua chổi nhưng cũng thấy cây chổi này không giống chổi mình đã thấy qua cười nói với Cố Sơn “Đây chẳng lẽ là cây chổi của Bỉ Lợi Á, sao phía dưới lại trói chéo ra sau thành hình dáng như vậy” Cố Sơn làm sao biết được cái này, chỉ nói đoán là phong tục tập quán của họ.
Nguyên Thu cười cầm chổi vứt qua một bên, lại xem bên trong vài thứ phía trên phần nhiều là sách tiếng Anh có liên quan thiên văn, địa lí, lịch sử, pháp y, y dược, dĩ nhiên cũng có quẻ bói, Nguyên Thu lật xem lần nữa lựa mấy cuốn thiên văn, địa lí, món ăn, y dược có thể dùng được lấy ra.
Sĩ Hành thấy thế nhíu mày nói “Muội muốn xem mấy loại văn chương này?”
Nguyên Thu cười nói “Muội làm sao hiểu mấy thứ này, giống như xem thiên thư, muội thấy mấy đồ này li kì, cầm về xem về sau có thể bán giá cao không thôi”
Sĩ Hành và Cố Sơn nghe vậy không khỏi cười nàng tham tiền, lại xem như nàng thích mấy cuốn sách li kì cũng không suy nghĩ nhiều.
Nguyên Thu đi vài vòng, chọn hai khối đá thủy tinh, chọn thêm giấy da dê và bút lông vũ, lấy thêm mực nước và một chút đồ vật cùng với vài cuốn sách lúc nãy đưa cho Cố Sơn bảo hắn trả tiền. Sĩ Hành nhìn thủy tinh cầu lớn như vậy, bên trong nhìn như có thứ gì, cảm thấy kì lạ muốn mua thứ này cho Nguyên Thu. Nguyên Thu trước kia nghe nói Nữ Vu có một chút ma thuật hắc ám, sợ vật kia là điềm xấu không muốn thứ thủy tinh cầu này, Sĩ Hành đành bỏ qua.
Chưỡng quỹ dùng bao bố gói kĩ đồ đưa cho Cố Sơn, Cố Sơn tiếp lấy lại đem thủy tinh trong tay bỏ trong bao. Ba người cười nói ra khỏi cửa hàng lại đi qua cửa hàng bên cạnh. Đúng là phong cách Thiên Trúc, Nguyên Thu không thích hương vị này, mấy người hơi liếc nhìn liền đi ra.
Sĩ Hành thấy đã đến trưa không dám để Nguyên Thu ngây ngô bên ngoài quá lâu, ba người vội ra khỏi ngõ nhỏ. Nguyên Thu thấy nơi này cách xe ngựa còn một đoạn đường dài, chân lại có chút đau liền năn nỉ Cố Sơn kêu xe ngựa tới. Cố Sơn nghe vậy đành nhờ Sĩ Hành chăm sóc Nguyên Thu, mình thì một đường đi về hướng xe ngựa.
Sĩ Hành đoán Cố Sơn cũng phải hai nén hương mới có thể trở về, kêu Nguyên Thu tới tiệm son phấn tránh mặt trời. Nguyên Thu đi vào nhìn một vòng thấy bên trong đều là son phấn, bụng không thích, liền ngửi cũng không ngửi một cái đi ra khỏi cửa hàng. Sĩ Hành đang đứng dưới mái hiên thấy nàng ra ngoài liền cười nói “Muội nhìn xem có thích không?”
Nguyên Thu lắc đầu nói “Muội xem không bằng tự muội làm nước hoa, phấn thuốc, dùng mấy thứ này hư mặt” Vì Sĩ Hành không hiểu mấy thứ này chỉ coi là quán này không tốt liền chỉ một cửa hàng đối diện nói với Nguyên Thu “Nhà kia làm cực tỉ mỉ mỗi tháng cũng đưa vào Quận Vương phủ một ít”
Nguyên Thu nghe vậy mới nhớ đến có một lần mùng tám tháng chạp mùa đông giá rét nhìn thấy Quận Vương phi mang theo một đóa mẫu đơn tươi lúc ấy còn rất kì quái vẫn suy nghĩ vì sao mùa đông còn có mẫu đơn nở, sau lại nghe nói là thợ khéo tay dùng lụa làm ra trong lòng thật thầm khen một phen. Nguyên Thu lúc này nghe nói là hoa lụa xuất phát từ cửa hàng đối diện, liền vội vàng chạy qua nhìn.
Sĩ Hành thấy Nguyên Thu chạy gấp vội vàng đi theo. Đúng lúc này tiếng vó ngựa vang lên Sĩ Hành quay đầu nhìn thấy một người cưỡi ngựa đi vào phố phường sầm uất, người đi đường chung quanh tránh né không kịp ngã bị thương, hàng hóa người bán hàng rong cũng bị đạp đổ. Mắt thấy người nọ cưỡi ngựa đụng vào người Nguyên Thu, Sĩ Hành bước một bước lên phía trước kéo hông Nguyên Thu chuyển về sau một cái vừa đúng lúc con ngựa kia lướt qua.
Cố Sơn dẫn theo hạ nhân đi vào vừa đúng thấy một màn này, không khỏi giận dữ tiến lên tránh thoát đầu ngựa đưa tay nắm dây cương lôi người trên lưng ngựa xuống.
Người này họ Cung tên Mãnh, phụ thân là tri huyện nho nhỏ Cung Mãnh tham luyến Hàng Châu phồn hoa ép phụ thân mua tòa nhà ở đây cho hắn, mỗi ngày trừ uống rượu là phóng ngựa đả thương người. Vì dân chúng sợ quan lại bao che cho nhau nên không dám đi kiện hắn, ai ngờ hôm nay hắn xui xẻo gặp phải Cố Sơn.
Cố Sơn thấy hắn suýt nữa đã thương Nguyên Thu, trong lòng hận chết, nhặt roi ngựa trên đất hung hăng quất hắn mấy cái, mới nói với hạ nhân của mình “Đưa hắn lên nha môn thẩm vấn”
Mặc dù Nguyên Thu không bị đụng vào nhưng vẫn chưa tỉnh hồn, Sĩ Hành thấy nàng cả người run rẩy thấp đầu nói với nàng “Đỡ chút nào chưa? Có bị thương đâu không?”
Nguyên Thu lắc đầu sắc mặt tái nhợt, chỉ nhỏ giọng nói “Chỉ là sợ chân muốn nhũn ra” Sĩ Hành thấy xe ngựa đến gần đỡ Nguyên Thu lên xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT