Tử Yên nhìn dương liễu đang rủ xuống mặt nước Tây Hồ theo gió nhẹ nhàng lay động, trong hồ sóng gợn lăn tăn, ngẩng đầu thấy núi xanh bao quanh nước không khỏi thở dài nói “Đều nghe nói trên có thiên đường dưới có Tô Hàng đúng là thế ngoại tiên cảnh”
Nguyên Thu cười nói “Tây Hồ không chỉ có cảnh sắc đẹp, chuyện xưa lưu truyền cũng rất đẹp” Nói xong chỉ tay về ngọn núi lộ ra nửa đỉnh tháp “Đó là Lôi Phong tháp, truyền thuyết là để trấn áp Bạch Tố Trinh”
Tử Yên lúc trước ở Sơn Đông chưa từng nghe truyện hỏi vội “Bạch Tố Trinh là ai? Tại sao lại trấn áp nàng?”
Nguyên Thu nhớ lại mấy bộ phim đã xem lúc còn kiếp trước kể lại cho nàng, Tử Yên nghe cầm khăn gạt lệ “Pháp Hải đó thật đáng ghét, tốt xấu chẳng phân biệt được, thiện ác cũng không biết. Cũng không biết Bạch nương nương bây giờ thế nào? Thật đáng thương”
Hạ Tử Nghiệp ở một bên nghe phiên bản “Bạch xà” của Nguyên Thu không nhịn được thở dài nói với Cố Sơn “Lệnh muội kể chuyện xưa, một truyền thuyết đơn giản như vậy cũng có thể kể ra nhiều tình tiết như thế. Còn làm cho muội muội ta nghe đến chảy nước mắt như thế”
Tử Yên mắng “Ca không đồng tình, lát nữa muội muốn đi xem nương tử, cầu nguyện nàng sớm ngày đoàn tụ với trượng phu”
Nguyên Thu thấy nàng nhập vai quá nói “Bạch nương tử đã sớm đi rồi, cùng với Hứa Tiên đã thành tiên, có đi tỉ cũng không thấy được”
Tử Yên nói “Kết cục như thế cũng thật mĩ mãn, nhưng trong lòng vẫn hết sức chua xót”
Nguyên Thu vì phân tán lực chú ý của nàng, vội giới thiệu phong cảnh Tây Hồ cho nàng, thấy Tử Yên lại hăng hái lên la hét muốn dạo quanh Tây Hồ một vòng, đem toàn bộ phong cảnh đều giới thiệu.
Hạ Tử Nghiệp nói “Muội muội, Tây Hồ rất lớn, một ngày đi không hết đâu, nên ở trên bờ nhìn hoa sen thôi”
Nguyên Thu cười nói “Cần gì đi bộ, gọi một chiếc thuyền tới đây, chúng ta đi một vòng quanh Tây Hồ cũng rất dễ, ở trên nước nhìn hoa sen với ở trên bờ nhìn hoa sen cũng rất khác nhau, có một loại ý cảnh khác”
Tử Yên nghe vậy vội vàng cho người đi gọi thuyền, Cố Sơn nghe có tiếng ngựa chạy tới liền đứng dậy nhìn ra ngoài, thấy thế tử cưỡi ngựa đi tới cười nói “Huynh cũng đến đây sao?”
Sĩ Hành xuống ngựa bước nhanh về phía đình, miệng bất mãn oán trách “hai người các ngươi thật tốt, đi dạo Tây Hồ với nhau cũng không gọi ta. Hôm nay ta muốn hẹn các ngươi ra ngoài đạp thanh, sai người tới mời các ngươi, ai ngờ một hai đều trở lại nói công tử không có ở nhà, đi chơi Tây Hồ rồi, làm ta rất buồn ”
Cố Sơn cười nói “Huynh là thế tử ngày thường việc học nặng hơn chúng ta, nào dám kêu huynh ra ngoài”
Sĩ Hành bĩu môi “Biết rõ khóa học của ta cũng không hơn ngươi, chính là không muốn gọi ta thôi”
Cố Sơn nhìn bộ dáng tức giận của Sĩ Hành, chỉ đành thở dài bồi tội, Sĩ Hành nhịn cười mới làm lễ ra mắt với mấy người khác.
Mấy người ngồi nói chuyện với nhau, một người tiến lên trước nói “Tiểu nhân đã hỏi thăm xung quanh, thuyền lớn đã đặt trước năm ngày không còn thuyền để mướn”
Sĩ Hành nghe vậy nói “Các ngươi muốn ngồi thuyền?”
Hạ Tử Nghiệp nói “Tiểu muội lần đầu tiên đến Tây Hồ, cho nên muốn nhìn toàn bộ Tây Hồ”
Sĩ Hành vội nói “Khách khí làm gì? Nhà ta có thuyền hoa ở đây”
Tử Yên nghe đứng lên nhìn chung quanh cũng không thấy thuyền hoa nào, hỏi vội “Thuyền hoa ở đâu? Sao không thấy đâu cả?”
Sĩ Hành nói “Bên này nhiều hoa sen, đi qua cầu phía trước ít hoa hơn mới có chỗ đậu”
Nguyên Thu cười nói “Nếu Tử Yên tỉ chờ đợi không được nữa chúng ta đi tới phía trước ngồi thuyền đi”
Cố Sơn nghe vậy gọi xe tới, Nguyên Thu vội ngăn nói “Ta đi qua đi, cảnh đẹp như vậy, đang muốn tỉ nhìn kĩ một chút”
Sĩ Hành cười nói “Nguyên Thu muội muội thật hăng hái, đi theo nàng thôi, dù sao cũng không đi xa”
Mọi người nói xong đứng lên tự nhiên là có người thu dọn đồ đạc đem theo.
Mấy người một đường nói chuyện phiếm một đường đi về phía trước, Tử Yên tinh mắt nhìn thấy trên mặt nước có một ngôi đình, cây cầu nhỏ nối đình và bờ hai bên mọc đầy hoa sen như ẩn như hiện. Nguyên Thu thấy Tử Yên hăng hái lôi kéo nàng đi nhanh hơn, hai người dọc theo cây cầu nhỏ đi vào đình.
Tử Yên cười nói “Thật thú vị, cầu thì hẹp, hai bên đầy hoa sen, chúng ta giống như đi trên hoa sen, thật thú vị”
Nguyên Thu gật đầu nói “Đứng ở giữa cầu nhìn khắp nơi, ta sẽ xem mình như tiên nữ của hoa sen” Tử Yên nghe vậy thật vui vẻ “Tiên tử mau dẫn chúng ta vào đình xem một chút”
Nguyên Thu cười lôi kéo Tử Yên vào đình, vòng vo xung quanh một tí, lại úp người xuống nhìn cá, ba người Sĩ Hành ở trên bờ trò chuyện chờ các nàng trở lại mới đi tiếp. Người làm đã chạy tới thông báo cho thuyền hoa chuẩn bị trước, mấy người Sĩ Hành đến nơi thuyền hoa đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn. Tử Yên, Nguyên Thu hai người chạy lên trước, cùng nằm trên mạn thuyền nhìn cá, ba người Sĩ Hành ngồi trước bàn chỉ nghe thấy tiếng cười thanh thúy của hai cô nương truyền tới.
Thuyền hoa chậm rãi đi, Cố Sơn vội gọi hai người tới ngồi, Sĩ Hành rót rượu trái cây cho hai người nói “Rượu này mùi thơm mà không say, hai muội có thể uống một chút”
Nguyên Thu cầm ly nhỏ liếm một chút, cảm thấy mùi táo thơm ngát mà không cay cười nói “Muội biết nho có thể cất rượu không ngờ táo cũng có thể cất rượu”
Sĩ Hành cười nói “Rượu nho cũng có một ít là từ bên Tây Dương tới, chỉ là có mùi rượu không dám lấy cho mấy muội uống”
Nguyên Thu vội nói “Không sao, không say đâu” Vừa nói xong Hạ Tử Nghiệp không nhịn được cười, Cố Sơn ho nhẹ, Nguyên Thu vội tỉnh lại mới thấy mình đột ngột mặt đỏ lên.
Sĩ Hành vội hòa giải “Tuổi mọi người gần kề nhau, không hơn mấy tuổi, không cần luôn tuân thủ quy củ, làm mọi người mất hứng, bọn muội cũng không cần câu nệ” Mặt khác sai người đưa rượu Bồ Đào lên.
Hạ Tử Nghiệp thấy thuyền chạy ra xa, hoa sen bên cạnh, sắc núi mơ hồ xa xa, bưng ly rượu nói “Hôm nay có rượu có ăn, có cảnh đẹp chi bằng chúng ta một lần làm người phong nhã, làm vài bài thơ đi chứ”
Sĩ Hành cười nói “Chủ ý rất hay, mọi người tùy chọn một vật làm đề tài làm thơ, không cần vần, thua phạt một ly”
Người hầu hạ bên cạnh nghe vậy vội mang bút mực lên, Nguyên Thu và Tử Yên thấy thế cũng cười đáp, mình cầm giấy bút tìm chỗ ngồi.
Nguyên Thu nhìn nơi xa có đóa sen hồng, lẳng lặng một mình một chỗ, bên cạnh một chiếc thuyền nhỏ đi qua, mái chèo dao động văng bọt nước lên cánh sen, trên mặt cánh còn lưu một giọt nước, khác hẳn bộ dáng khi gặp mưa. Nội tâm Nguyên Dung khẽ động liền đặt bút:
Thúy cái xấu hổ ói Bích Liên
Hồng trần mang lộ say lòng người thương
Gió mát hương trong phiêu phương nhụy,
Sau cơn mưa tương phi cầm khay ngọc.
(hic…theo convert thôi chứ ta không dám múa bút lung tung)
Nguyên Thu dừng bút thì những người khác cũng đã viết xong, có người đến lấy thơ của mình treo lên tường để dễ nhìn hơn.
Sĩ Hành, Cố Sơn, Hạ Tử Nghiệp từ những dòng chữ ngoài việc thưởng cảnh còn lộ ra lý tưởng khát vọng bất phàm mà Nguyên Thu và Tử Yên hai người viết trần trụi rất nhiều.
Mặc dù Tử Yên lớn hơn Nguyên Thu hai tuổi nhưng tâm tư còn nhỏ, từ ngữ cũng tương đối non nớt thật phù hợp tâm tình của nàng. Sĩ Hành tán dương vài câu rồi thấy thơ Nguyên Thu đọc thật kĩ hai lần có chút ngạc nhiên nhìn Nguyên Thu “Không ngờ muội còn nhỏ mà làm thơ thật hay, cũng thật khó có được”
Hạ Tử Nghiệp một bên cười nói “Cố muội muội thật là tài nữ, chúng ta nên kính muội một ly”
Mọi người vội rót rượu chúc nàng, nháo loạn làm Nguyên Thu đỏ bừng mặt. Mấy người nói đùa một hồi, Sĩ Hành thấy thuyền hoa đến một nơi vắng vẻ liền chỉ vào bờ nói với mọi người “Lên bờ đi, có một cánh rừng lớn và một vùng cỏ, cũng là nơi chim hót hoa thơm, chi bằng lên ngồi một lúc”
Hạ Tử Nghiệp vội nói “Như thế cũng tốt, ngồi thuyền lâu cũng ngất mất” Những người khác cười vang. Nguyên Thu đợi thuyền hoa vào mảnh đất trống, trong lòng có chủ ý, quay đầu lại nói với Sĩ Hành ‘Thế tử ca ca, chi bằng chúng ta mang đồ ăn lên bờ ăn đi, làm cá nướng nhé?”
Sĩ Hành không biết cái gì gọi là nướng, chỉ đành cười nói “Muội cần gì cứ phân phó cho họ chuẩn bị”
Nguyên Thu tìm người kiếm cho nàng một chậu than, phía trên dùng lưới sắt rửa sạch đặt lên, rồi cho người làm cá. Đợi khi thuyền cập bờ, cho người đem chậu than lên trước thổi lửa, lửa cháy hai người mang chậu than đặt trên kệ.
Nguyên Thu yêu cầu phòng bếp ướp gia vị cho thịt dê, lại sai người lên bờ chặt trúc làm que xiên, Nguyên Thu vào phòng bếp chỉ mấy miếng thịt bò tươi đang treo cho đầu bếp rửa sạch, theo phương pháp ướp thịt bò bít tết mà ướp gia vị, cho đầu bếp đem nhiều loại rau dưa lên bờ, đến khi đi ra Nguyên Thu thấy phòng bếp rửa xong gà, liền cười cho người cầm đi theo.
Cố Sơn thấy nàng cho người cầm nhiều thức ăn đi ra không khỏi chậc lưỡi, vội tiến lên nói “Lấy nhiều như vậy làm gì, muội dọn trống thuyền hoa của người ta mất” Sĩ Hành cười nói “Làm sao dễ dọn sạch như vậy, muội còn cần gì, để bọn họ đi lấy đi, nếu trên thuyền không có thì phái người đi mua”
Nguyên Thu cười nói “Đủ rồi, thêm nữa thì thành lãng phí” Vừa nói vừa vất đầy nấm mèo, nấm hương, gia vị vào bụng gà, trên thân gà ướp qua tí muối, rồi cho người hái lá sen trong hồ gói kĩ lại, tìm một chỗ đất khô mát cho ngươi đào hố chôn vào bên trong, có hai người được phân phó đi nhóm lửa.
Mấy người Sĩ Hành xuất thân quan lại, tự nhiên là không biết cái gì là gà ăn mày, thấy Nguyên Thu xử trí gà như thế cười nói “Muội là đau lòng gà chết oan uổng, muốn cho gà được hỏa tang, chôn dưới đất cũng không được”
Nguyên Thu nghe có khẩu vị một chút, không để ý mọi người rửa tay nướng thịt, mọi người thấy li kì vây quanh một vòng ngồi xuống, dần dần nghe thơm thịt dê, cười nói “Mùi thơm như vậy nhất định ăn rất ngon” Nói xong cũng muốn đi tới nướng, Nguyên Thu vội nói “Nướng xong rồi, ăn trước cái này đi” Nói xong đưa xâu thịt trong tay cho một người năm chuỗi, lại đưa mười chuỗi cho Bích nhi và nha đầu của Tử Yên.
Mọi người chưa ăn thịt nướng chỉ thấy ngoài khét trong sống, mùi vị đặc biệt, ăn xong lại trơ mắt nhìn Nguyên Thu nhưng thấy Nguyên Thu thong thả ung dung ăn không để ý tới bọn họ, liền nóng nảy, rối rít cầm xâu thịt đi nướng.
Nguyên Thu cười nói “Mình nướng mình ăn mới thú vị, mọi người cũng đừng chỉ nướng thịt không, nướng thêm chút rau dưa, cá tôm kẻo không tốt cho tiêu hóa”
Cố Sơn vội nói “Ăn ngon như vậy, không tiêu hóa cũng ăn”
Nguyên Thu nhìn mọi người nướng thịt, vì vậy mình cầm tôm nướng, tôm rất nhanh chín, liền bay mùi thơm ra, mọi người vội buông thịt trong tay ra đi nướng tôm, chờ tỉ mỉ nướng xong tôm thấy thịt đã khét nhất thời kêu rên bốn phía, làm Nguyên Thu vui không kìm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT