Thái phi nghe cũng không nói nữa, mẹ chồng nàng dâu ba người ăn cơm lại nói chút chuyện lặt vặt, Liêm Thân Vương phi thấy thái phi có chút mệt mỏi liền cùng Nam Bình Quận Vương phi hầu hạ nàng ngủ, mới sai người đi mời Liêm Thân Vương cùng đi về Thân Vương phủ. Sĩ Hành và Nguyên Thu mặc dù cùng ở kinh thành nhưng dù sao cũng đã định thân không thể giống như trước tùy ý gặp mặt. Nguyên Thu cũng biết sau định thân tùy ý gặp mặt sẽ xem như chuyện chẳng lành chỉ thỉnh thoảng nhờ Cố Sơn mang chút bánh trái tự tay mình làm đến cho Sĩ Hành. Sĩ Hành nghe nói mỗi ngày Nguyên Thu đều ở trong nhà thêu đồ cưới liền lo lắng ánh mắt nàng sẽ mệt mỏi chạy chung quanh tìm cái gì có thể sáng mắt cho người mang đến cho nàng. Còn đưa cho Cố Sơn mấy thứ châu báu mình âm thầm sưu tầm mang cho Nguyên Thu để cho nàng thêu đồ cưới. Tôn thị thấy Nguyên Thu sang năm xuất giá, hôn sự của Mỹ Ngọc cũng đã có chỗ nhưng Bảo Châu lại chưa tìm được nhà thích hợp trong lòng âm thầm nóng nảy. Bảo Châu chỉ mới mười ba tuổi, trễ thêm hai năm nữa đính hôn cũng không gấp, nhưng Tôn thị lại cứ muốn cùng tam phòng phân cao thấp. Nàng thấy Mỹ Ngọc chỉ hơn Bảo Châu hai tháng đã định thân rồi trong lòng có chút không phục liền khắp nơi tìm nhà thích hợp hỏi thăm. Ngô thị biết được lòng của Tôn thị, mỗi ngày cố ý khoe khoang trước mặt nàng lại đem danh sách đồ cưới chuẩn bị cho nữ nhi đưa cho Tôn thị xem, chỉ quần áo vật dùng đã viết vài trang giấy, Tôn thị xem thấy trên có viết: áo lông chồn hai cái, áo da gấm thiên mã một cái, áo da dê một cái, tương gấm da dê, áo da chồn trắng một cái…đạo lăng 100 cái, phưởng du 100 cái… Tôn thị cố nén đến khi thấy cuối cùng lại cười lăn, giơ lên tờ giấy nói với Ngô thị “Ngay cả hoàng đế gả con gái cũng không nhiều thứ la liệt như ngươi, ngươi không nhìn một chút nhà ngươi quan mấy phẩm có của cải gì cũng dám viết lên nhiều như vậy. Nếu những thứ này là đồ cưới của Nguyên Thu cho dù hơi quá thì ta cũng phục. Nếu là Mỹ Ngọc nhà ngươi liền vội mà cất đi chớ có làm mất mặt” Ngô thị nghe mặt không khỏi đỏ lên, giương cổ mắng “Ta viết là việc của ta ăn nhập gì tới ngươi, nhanh trả danh sách cho ta” Tôn thị làm sao chịu đưa cho nàng cầm danh sách một đường tới phòng lớn đúng lúc Lý thị và lão thái thái đang nói chuyện, thấy Tôn thị vội xông tới cũng bị dọa giật mình, lão thái thái mắng vào mặt Tôn thị “Có giặc đuổi ngươi? Một chút cũng không hiểu quy củ” Lão thái thái mắng xong Tôn thị, chỉ thấy Ngô thị miệng thì chửi chân thì chạy vào, nhất thời sượng mặt không thể không ở trước mặt của Lý thị mắng Ngô thị vài câu. Ngô thị, Tôn thị hai người tiến lên thỉnh an nhận lỗi, Tôn thị mới nói “Vừa rồi tam đệ muội đưa danh sách đồ cưới của Mỹ Ngọc cho ta xem, ta thấy có vài thứ không phải phẩm cấp của tam lão gia có thể sử dụng, ta nói đệ muội vài câu nàng lại không nghe. Ta sợ nàng phá hư quy củ dẫn tai họa tới cửa liền lấy danh sách đến cho lão thái thái xem” Lão thái thái có chút nhát gan sợ phiền phức vừa nghe có thể gây chuyện tới cửa vội cầm danh sách xem chỉ thấy bên trong viết nhiều danh mục có vài cái còn chưa nghe thấy qua, liền đưa Lý thị xem “Ngươi nhìn xem có dùng được không?” Lý thị nhận lấy xem từ trên xuống trong lòng âm thầm giật mình Ngô thị có nhiều của cải. Tôn thị ở một bên hả hê nói “Dạng gì cấp bậc sẽ xứng dạng đồ gì, nếu vượt cấp mất chức là nhỏ ném mạng mới là việc lớn” Lão thái thái nghe cảm thấy hốt hoảng vội hỏi Lý thị “Nhà lão nhị nói thật không?” Lý thị vội đứng dậy nói “Thưa lão thái thái, nhị đệ muội nói quả thật không giả. Đồ cưới của tam đệ muội có chút quá, ta dùng chuẩn bị cho Nguyên Thu cũng không dám dùng nhiều đồ như vậy, huống chi Mỹ Ngọc là tái giá lại gả cho con thứ” Ngô thị thẹn quá thành giận “Tái giá thì thế nào? Con thứ thì lại làm sao? Cho dù là con thứ cũng là con thứ của Hầu phủ. Ta chỉ có một nữ nhi như vậy, nhiều hồi môn cho nàng thì như thế nào? Tội gì các ngươi một người hai người nói” Tôn thị cười lạnh nói “Không biết đồ cưới này của ngươi là tiền công hay tiền riêng chi? Ngô thị nghe vậy cứng lại nhỏ giọng trả lời “Đồ cưới tất nhiên là từ tiền công chi ra” Tôn thị nói “Nếu tiền công ra, chỉ sợ đem tất cả tiền công ra làm trang cho Mỹ Ngọc nhà ngươi cũng không đủ. Đừng quên còn có hai cô nương Nguyên Thu và Bảo Châu nữa đấy. Bảo Châu nhà chúng ta còn chưa đính hôn trước không cần nói. Nguyên Thu là dòng chính nữ quan viên tam phẩm lại gả chính là thế tử Nam Bình Quận Vương phủ, đồ cưới này có thể nghèo nàn sao? Mà Mỹ Ngọc nhà các ngươi chỉ là tái giá còn dám rêu rao như vậy không sợ người ta cười cho thúi mũi” Ngô thị vừa muốn cãi lại, Tôn thị ngắt lời nàng nói “Lão thái thái không phải ta nói, hôm nay tam đệ muội càng ngày càng không đúng mực tiếp tục như vậy nữa có ngày gây họa cho phủ” Lý thị tiếp lời “Giờ lão gia nhà chúng ta đã được thăng làm Kinh Triệu phủ doãn, làm quan dưới chân thiên tử nói chuyện làm việc cũng phải đúng mực không dám nói lỗi một câu đi nhầm một bước. Tam đệ muội tính tình bộc trực, lúc trước thì không sao nhưng hôm nay lại thấy nàng càng không có quy củ. Hôm nay quan viên lui tới trong nhà cũng nhiều, nếu đắc tội một hai người chỉ sợ nhà chúng ta không chịu nổi” Lão thái thái nghe lời này có ý tứ quản gia liền trầm mặt, Lý thị làm như không nhìn thấy tiếp tục nói “Đại lão gia nay đã là quan lớn có nhà riêng, ta và lão gia nhà chúng ta thương nghị phòng lớn chúng ta sẽ chuyển đến chỗ dành cho quan viên này, đại lão gia đi nha môn cũng dễ” Lão thái thái nghe không nói gì, Ngô thị vừa muốn mở miệng liền nghe nha hoàn tam phòng đi vào nói “Tam lão gia bị người đánh, nói cái gì thiếu một ngàn lượng bạc. Tam lão gia cho người gọi tam phu nhân vội đưa bạc cho người ta” Ngô thị nghe vậy vội đứng lên nói “Là ai đánh? Thật không ngờ lớn mật như vậy dám đánh mệnh quan triều đình? Tam lão gia nói thế nào? Làm gì thiếu nhiều bạc như vậy?” Nha hoàn kia trả lời “Tam lão gia nói chính là thiếu bạc ngày đó đem tam tiểu thư cho phép Vương gia” Lý thị phủi áo đứng lên quắc mắt quát “Nguyên Thu nhà chúng ta là hứa cho Nam Bình Quận Vương phủ, lại hứa cho Vương gia ở nơi nào? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Ngô thị nào dám nói, ánh mắt né tránh không dám nhìn Lý thị nói quanh co không biết. Lý thị hừ lạnh nói “Ta nhìn trên mặt một nhà không so đo với ngươi, hôm nay ngươi nói cho rõ ràng, nếu không cũng đừng trách đại tẩu ta không nể mặt” Lão thái thái một bên nghe cũng hồ đồ cũng hỏi Ngô thị “Rốt cuộc là cầm bạc nhà ai?” Ngô thị thấy che giấu không được chỉ đành nói “Chính là điệt tiệt tôn của Phụ Quốc Công lão thái quân, ngày đó lão thái quân cũng đề cập đến đứa bé kia, lão thái thái còn nói là hứa cho Nguyên Thu” Lão thái thái nghe mới hiểu được chuyện gì đen mặt mắng “Ngày đó không phải đại tẩu ngươi một nhà trở về không phải đã nói Nguyên Thu cho phép người ta, chuyện này đương nhiên là thôi tại sao ngươi còn đi lấy bạc” Ngô thị thấp đầu khiếp vía nói “Đã lấy trước. Sau lại ta đưa bạc cho tam lão gia trả lại không biết sao hôm nay lại đòi bạc” Lão thái thái đành mắng Ngô thị “Còn không nhanh đem đồ không tiến bộ của nhà ngươi tới hỏi một chút” Lý thị cười lạnh nói “Tam lão gia nếu không nói rõ ràng ta nhất định không theo” |