Nói chuyện được dăm ba câu thì đồng nghiệp của chồng mình kéo đến.
Chồng mình niềm nở tiếp đón, tay bắt mặt mừng mời mọi người vào nhà.
Mình và Thọ cùng mỉm cười gật đầu chào.
Chồng dẫn khách vào nhà tham quan. Bên ngoài giờ chỉ có mình, Thọ và bé Bống.
Thọ vòng ra đằng sau, đoạn bảo hai mẹ con ngồi lên xích đu để chú đẩy cho.
Vừa đung đưa chiếc xích đu. Thọ vừa hỏi:
- "Xích đu xinh nhỉ. Như công chúa ấy. Ai mua cho bống đấy?"
- "Không phải mua đâu ạ. Là bố mẹ tự tay làm cho con đấy ạ."
Trừi ưi. Đáng yêu thế chứ nị. Mình xoa đầu con.
Thọ cũng cười. Bé con lém lỉnh quá.
- "Đợt này sang nước ngoài. Ông cũng cao to ra nhiều nhỉ? Có tập tành gì không?"
- "Có."
- "Ông có vẻ trưởng thành hơn xưa nhiều. Nhưng tính tình thì chẳng khác xưa chút nào!"
Thọ cười nhạt:
- "Ừ. Bà cũng vậy. Đã trưởng thành hơn rất nhiều."
- "Ông này buồn cười. Làm mẹ trẻ con rồi mà. Không trưởng thành sao được?"
Bên cạnh, bé con vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện của người lớn, khó tránh khỏi thắc mắc:
- "Mẹ ơi, trưởng thành nghĩa là sao ạ?"
- "Là lớn lên á. Khi nào Bống lớn bằng bố mẹ thì là Bống trưởng thành đấy!"
Mình cụng đầu vào đầu con. Cưng thế không biết.
- "Chú ơi, chú có mệt không ạ?"
Bàn tay bé xinh của Bống đặt lên bàn tay đang đung đưa chiếc xích đu của Thọ.
Thọ mỉm cười, ánh mặt trời dìu dịu của buổi sáng chiếu lên gương mặt Thọ. Có chút gì đó gọi là cuốn hút của người đàn ông trưởng thành.
- "Chú không mệt!"
- "Ơ thế sao Bống thấy chú toát hết cả mồ hôi ra rồi!"
Nghe con nói mình mới quay lại, thấy Thọ mồ hôi mồ kê nhễ nhại bống hơi thấy ngượng. Liền bảo:
- "Thế Bống lau mồ hôi cho chú đi!"
Mình lấy trong túi áo chiếc khăn tay, đưa cho con.
Bàn tay bé xinh cầm chiếc khăn tay chấm chấm những hột mồ hôi trên trán chú Thọ.
- "Bà làm tôi ghen tị quá đi mất. Chẳng biết đến bao giờ tôi mới cưới vợ rồi mới có một đứa con đáng yêu thế này"
Mình chẳng biết phải nói gì nữa. Chỉ mỉm cười.
.
Hết ngày dài rồi lại đến đêm thâu.
Mình đang mông lung trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì nghe giọng chồng:
- "Mình này! Mình.... còn tình cảm với Thọ không?"
Mình thoáng chốc ngạc nhiên, vấn đề này đã từ lâu mình không nghĩ tới.
- "Đã hết từ cái thời cấp 3 rồi mình ạ. Chỉ là cảm nắng thôi!"
- "Hôm nay mình biết tớ phát hiện ra điều gì không?"
- "Điều gì hả mình?"
- "Ánh mắt của Thọ đối với mình bây giờ với lúc xưa khác nhau nhiều quá. Lúc mình ngồi xích đu ý. Mình không nhìn thấy thôi. Tớ thấy hết!"
- "Mình cứ nghĩ linh tinh đấy thôi. Nhưng mà hành động này của mình có xem là đang ghen không?"
Chồng không trả lời nữa.
Bỗng trong lòng xuất hiện sự hụt hẫng.
Và một lần nữa, mình lại hỏi:
- "Mình. Từ đầu đến giờ, mình có chút tình cảm nào với tớ chưa?"
Mình nói, giọng nghẹn ngào. Chẳng hiểu sao câu trả lời còn chưa nghe mà nước mắt đã rơi.
Chồng nắm lấy tay mình, rất lâu sau mới nói:
- "Tớ thương mình."
Rốt cuộc thì chữ thương ấy là thương hại hay là trách nhiệm?
Mình không trả lời. Nước mắt vẫn cứ rơi. Mình cắn chặt môi để không bật tiếng khóc to.
Chồng xoay người về phía mình.
- "Mình khóc đấy à?"
Chồng đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt vương trên má. Ôm mình vào lòng. Ấm áp thật. Nhưng đau quá!
Chồng vỗ vỗ lưng mình hệt như lúc dỗ dành Bống. Một lúc sau đó mới nói:
- "Vợ ngốc ạ. Tuy rằng chúng mình không xuất phát điểm từ tình yêu. Nhưng cưới nhau rồi, sống chung mái nhà thì là người thân. Mình là người thân của tớ. Mình hiểu không?"
Mình thực sự không hiểu và cũng không muốn hiểu.
Thứ mình chờ đợi suốt bao năm vẫm là câu nói ấy
"Anh yêu em"
Chẳng phải của ai xa lạ. Mà là của chồng mình.
Nhưng chắc là cả đời này sẽ chẳng bao giờ nghe được.