Long Ẩn vẫn luôn xem náo nhiệt mà không có tính toán ra tay. Tuy rằng hắn làm người rất nghĩa khí, thường xuyên trợ giúp người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là người đó cần hắn trợ giúp. Tại điểm này, Long Ẩn lý trí hơn Bất Khí.

Long Ẩn hiểu được, những người đang ngồi ở đây ngoại trừ Hữu Khuyết không có võ công, Vũ Khuynh Thành hắn không quen thuộc, Tịch Thành hắn không biết, những người khác đều là những người Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ không thể chọc đến.

Mọi người cười lớn, Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ mặt đỏ đến cực điểm. Hiển nhiên đó là nghẹn!

Hắn rất muốn phát tiết, nhưng lại không có biện pháp phát tiết.

Từ lúc lên lầu hắn đều chưa từng nhìn thẳng vào đám người trên lầu, hắn cho rằng mình là bang chủ thứ bảy đại bang Tử Kim Các, hẳn có người sẽ nể mặt hắn. Cho nên hắn cuồng vọng, hắn ngạo khí, hắn tự cho là đúng. Nhưng vừa mới nhìn lướt qua, hắn liền hối hận.

Những người đang ngồi ở đây, phần lớn đều là những người hắn không thể chọc cũng không thể trêu vào, ít nhất hiện tại là không thể.

Long Ẩn là môn chủ Sinh Tử Môn, Sinh Tử Môn môn quy lớn hơn hắn, người nhiều hơn hắn, võ công cao hơn hắn, nhân khí mạnh hơn hắn, hắn muốn lấy trứng nào để chọi tảng đá này đây?

Hàn Nha thì không cần nói, chưa kể bản thân là một cao thủ còn là bạn thân của Phong Khinh Lưu Vân, cái này đại biểu cho cái gì? Ngoài thực lực bản thân hắn còn có giang hồ thứ nhất đại bang làm hậu thuẫn, hắn dù không cần mạng cũng không tất yếu lựa chọn chết thảm kiểu này.

Tô Túy võ công thì thật bình thường, đối phó không khó, nhưng Tô Túy và hắn có quan hệ làm ăn, hơn nữa Tô Túy lại là người của Phi Cáp Lâu. Người của Phi Cáp Lâu tuy sức chiến đấu kém, nhưng tình báo lại rất chính xác, đều có quan hệ qua lại với các đại bang phái. Cho nên trong mười đại bang phái, Phi Cáp Lâu cũng như Thất Xảo Minh là không thể đắc tội.

Mà Mạn Các xếp phía trên Tử Kim Các, không phải là không thể liều mạng, nhưng cũng không dám đảm bảo tránh khỏi cục diện lưỡng bại câu thương. Vì việc nhỏ như uống một ly trà, có cần phải đem tương lai Tử Kim Các ra làm trò đùa không? Nhất thời hắn thật muốn bóp chết tên gây chuyện sinh sự Vô Địch Thiên Hạ.

Tuy là nói như vậy, hắn lại phát hiện, có lẽ có một bàn là hắn Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ có thể chọc đến.

Không sai. Là có lẽ.

Hắn ổn định lại tinh thần, dứt bỏ hết mấy suy nghĩ lộn xộn trong đầu, hướng tới bàn của Tịch Thành.

Hắn biết Hữu Khuyết, biết hắn là một Nhưỡng tửu sư không có võ công. Mà Tịch Thành và Vũ Khuynh Thành đều là nữ nhân, hắn không tin đến một nữ nhân hắn cũng đánh không lại.

Hắn đi đến trước mặt Hữu Khuyết, càng kiêu ngạo hỏi: “Là các ngươi giết người của ta?”

Hữu Khuyết lắc đầu.

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ cười lớn nói: “Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Ngồi ở đây đều là những nhân vật tai to mặt lớn, không có việc gì làm sao lại tùy tiện giết người?”

Vũ Khuynh Thành nổi giận vỗ bàn, đứng lên nói: “Ý tứ của Phiên bang chủ là chúng ta đều là người không có đầu không có mặt mũi sao?”

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ sửng sốt một chút, sau đó nói: “Ta vốn không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại ta thấy đúng là thế thật!”

“Ngươi có gan lặp lại lần nữa!” Vũ Khuynh Thành giận dữ.

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ tỏ vẻ khinh thường: “Ta nói thì thế nào? Ngươi cắn ta sao?”

Nói xong hắn liền thấy Vũ Khuynh Thành đột nhiên nằm xuống bàn giả vờ nôn mửa.

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ mặt biến sắc, rống to: “Giang hồ là thế giới của nam nhân, nữ nhân nên về nhà sinh con đi thôi!”

Câu nói này của hắn xem như đắc tội tất cả nữ nhân có mặt tại đây.

Vũ Khuynh Thành không thể nhịn được nữa, rút ra chủy thủ đâm tới Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ, nhưng Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ cũng không phải ngồi không, hắn dễ dàng chặn được công kích của Vũ Khuynh Thành.

Tịch Thành không phản ứng mà ngồi uống trà của mình, thường thường còn dùng nắp chén trà đảo qua đảo lại trên miệng chén. Hành động này của Tịch Thành lại dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Mọi người đều đang đoán thân phận của Tịch Thành.

Ngoài Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ cùng Tô Túy, tất cả mọi người đều suy nghĩ, trong tình huống như thế này còn có thể bất động thanh sắc uống trà, cô gái này hoặc là thuần túy người mới không sợ chết, hoặc là một tuyệt đỉnh cao thủ, căn bản không đem Tử Kim các để vào mắt.

Hàn Nha đã được thấy khinh công của Tịch Thành, cho nên hắn không tin Tịch Thành là người mới. Mà Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ lại cho rằng Tịch Thành sợ hắn nên cố giả bộ để che giấu sự hoang mang. Vì thế hắn đẩy ra chủy thủ của Vũ Khuynh Thành, đi đến trước mặt Tịch Thành nói: “Giống vị cô nương này mới đúng, im lặng, không đánh không nháo. Đây mới là bổn phận nữ nhân nên có. Giang hồ là nơi coi trọng thực lực, nữ nhân nên ngoan ngoãn dựa vào nam nhân thì tốt rồi.” Nói xong còn kề sát vào mặt Tịch Thành: “Tiểu cô nương, có nguyện ý đi theo ta không? Bao ngươi một bước lên trời.”

Tịch Thành lộ ra một nụ cười quỷ dị. Này lại không tránh khỏi ánh mắt Tô Túy. Tô Túy nheo mắt, cũng cười càng quỷ dị hơn, sau đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ như nhìn người chết.

Tịch Thành cười cười, trong mắt đầy thiên chân hồn nhiên nói: “Không thành vấn đề, Phiên bang chủ nói thật sao?”

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, bao gồm cả Tô Túy cùng Hữu Khuyết. Hàn Nha thì có chút khinh thường, nhưng cũng lướt qua trong giây lát.

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ cao hứng, trong lòng nghĩ hôm nay cuối cùng cũng có chuyện khiến hắn hài lòng, vì thế vội vàng đáp: “Đương nhiên là thật, có điều kiện gì ngươi cứ nói.”

Tịch Thành mỉm cười, từ trong ba lô lấy ra một ly chất lỏng đặt ở trên bàn, ý bảo Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ uống. Hữu Khuyết sắc mặt nhất thời biến hóa rất đa dạng.

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ nhìn nhìn, chất lỏng màu xanh đậm, cảm thấy có chút giống nước trái cây nhưng lại sềnh sệch. Nhìn nụ cười của Tịch Thành, hắn do dự. Hắn cũng không biết đây là cái gì, làm sao dám tùy tiện uống chứ.

Vì thế hắn thăm dò hỏi: “Vị cô nương này, cho dù muốn khảo nghiệm ta có thật tình hay không cũng không cần bảo ta uống độc dược đi?”

Tịch Thành mặt vô tội nói: “Phiên bang chủ, cho dù ngài có nói đùa với tôi cũng không thể đổ oan cho tôi vậy chứ? Tôi cho ngài uống độc dược khi nào đâu?”

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ khó được đỏ mặt nói: “Cái kia….” Vừa nói vừa đưa tay chỉ chất lỏng không rõ trên bàn.

Tịch Thành liếc nhìn hắn tỏ ra thương tâm: “Đây là nước trái cây do tôi nghiên cứu điều chế ra, vốn muốn cho ngài nếm thử, nào biết ngài không cảm kích thì thôi còn oan uổng tôi hạ độc. Không uống thì thôi, tội gì oan uổng tôi!” Dứt lời quyệt miệng muốn thu hồi đồ uống.

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ cảm thấy Tịch Thành không giống đang đùa, vì thế cầm lấy tay Tịch Thành: “Đừng đừng, muội muội tốt, là ca ca quá mức cẩn thận mà thôi. Muội cũng biết, tốt xấu gì ca ca cũng là người đứng đầu một bang, mọi việc đều phải đề phòng chút.”

Tịch Thành cúi đầu, ủy khuất nói: “Hừ! Vậy sao ngài không tìm người kiểm tra thử? Không uống thì thôi, lấy cớ nhiều như vậy làm gì chứ!”

Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ nhìn Tịch Thành sắp khóc đến nơi, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Thùy Cảm Bỉ Ngã Thảm[1] học Biện độc thuật đứng đằng sau hắn, Thùy Cảm Bỉ Ngã Thảm hiểu ý liền cẩn thận xem xét.

Qua không bao lâu, Thùy Cảm Bỉ Ngã Thảm lắc đầu, ý bảo chất lỏng không có độc. Vì thế Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ nháy mắt thay đổi một khuôn mặt tươi cười nói với Tịch Thành: “Hảo muội muội, là ca ca sai lầm rồi. Ca ca bồi tội, ca ca trước uống cạn.” Nói xong cầm lấy ly chất lỏng lên uống một hơi.

Lúc này Tô Túy đã cười đến không thở nổi, mà Hữu Khuyết thì mặt hết đỏ rồi xanh, hết xanh lại hồng. Vũ Khuynh Thành thì mang vẻ mặt hoàn toàn không hiểu, Tiêu Lãnh thì đăm chiêu. Đồng thời ở phía Mạn Các, Inui cùng Ryoma trên mặt lại lộ ra mỉm cười không dễ phát hiện. Mà Hàn Nha và Long Ẩn nhìn biểu cảm của mọi người mới đại khái hiểu được Tịch Thành đang làm chuyện quỷ quái gì, không khỏi cảm thấy bi ai cho Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ. 

“A! Ngươi….” Một tiếng kêu to, Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ ôm cổ ngã xuống nền, chất lỏng trên tay chảy ra trên đất, màu sắc càng trở nên quỷ dị.

Nhìn đến bang chủ nhà mình ngã xuống, người của Tử Kim Các tất cả đều hoảng thần. Mà Tô Túy đã không để ý hình tượng phá lên cười. Ngoại trừ Hữu Khuyết, những người khác hai mặt nhìn nhau, ai cũng mờ mịt không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Bọn người Tử Kim Các nhất thời không hiểu chuyện gì cả. Lúc này Vô Địch Thiên Hạ chỉ vào Tịch Thành nói: “Ngươi….”

Tịch Thành liếc ngang Vô Địch Thiên Hạ, khinh thường nói::“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi cái gì ngươi!” Sau đó quay đầu nói với Hữu Khuyết: “Xem đứa nhỏ này gấp đến độ nào rồi, ngay cả nói cũng nói không được.”

Vô Địch Thiên Hạ loạng choạng không đứng vững, té lộn nhào.

[1] Thùy Cảm Bỉ Ngã Thảm: Ai dám so với ta thảm

Mấy tên nhân vật trong Tử Kim Các đều thật là đặc sắc mà ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play