Hoài Nam chung quy là nơi giàu có và đông đúc, khách vãng lai buôn bán không dứt. Phản loạn qua đi, dù cho có thật nhiều người thà rằng đi đường vòng cũng không đi qua Thọ Xuân, nhưng cũng có không ít thương nhân cầu lợi tham gần, tránh không được thường xuyên đi qua nơi đây.
Nhóm binh lính thủ thành tay cầm trường kích, không dám buông lỏng chút nào, cản người lại đem toàn thân tỉ mỉ lục soát một lần, lại cẩn thận liếc mắt nhìn về phía đầu lĩnh bên kia một cái.
Thủ vệ đầu lĩnh dựa vào trên tường, chộp lấy tay lại đem người đánh giá trên dưới một lần, mới gật gật đầu cho đi.
Giữa mùa hạ đã qua, tiết trời nóng vẫn còn chưa tiêu giảm, nóng đến mức lòng người có chút không yên. Đầu lĩnh đang híp mắt buồn bực ngán ngẩm mà nhìn phía xa xa, chợt đứng thẳng người lên.
Dưới mặt trời sáng loáng, ngoài thành trên quan đạo hộ dân cư thưa thớt, xanh tươi như mây, mà dõi mắt nơi xa lại mơ hồ xuất hiện một cái bóng, theo từ xa đến gần, hắn nhìn thấy càng ngày càng rõ ràng. Nhóm tùy tùng vỗ đao điều khiển ngựa, bao vây che chở hai chiếc xe ngựa một trước một sau, xe ngựa lộc cộc chạy tới, khí thế bức người, sau đó bên trong đội ngũ thật dài có người giơ lên cao huyền hắc tinh kỳ (cờ xí màu đen), tinh kỳ phấp phới.
Đầu lĩnh bỗng cảm thấy phấn chấn, kéo qua một người thủ vệ, thủ vệ được dặn dò vội vội vã vã chạy vào trong thành, còn hắn sửa sang lại vũ khí, bước nhanh tiếp đón đoàn xe, “Cung nghênh Thái Úy đại nhân, Ngự Sử đại nhân đường xa mà đến, toàn thành Thọ Xuân ta trên dưới chờ ở đây đã lâu!”
“Ừm.” Tô Bạch ghìm ngựa ở phía trước, đối đầu dẫn đường: “Vào thành đi.”
“Vị đại nhân này chậm đã.” Đầu lĩnh nhìn thiếu niên trước mặt, cười nói: “Quận trưởng đại nhân chúng ta đã định quy củ, vào thành đều phải qua kiểm tra mới được, lớn bé đều theo quy củ làm việc.”
Tô Bạch cứng đờ, quay đầu nhìn phía xe ngựa, nhất thời chột dạ đến lợi hại hơn.
Dù sao hai chiếc xe ngựa kia, đều là trống không.
Mấy ngày trước đây hắn thu được tin tức của công tử, biết được bọn họ đã ở trong thành, nhưng hắn cũng là chỉ biết được cái này, liên lạc cũng liên lạc không được, mắt thấy lộ trình ngày càng gần rồi, cũng chỉ có thể kiên trì hướng tới Thọ Xuân, chỉ mong lúc nào đó công tử có thể từ trên trời giáng xuống, tốt nhất trực tiếp lọt vào trong xe, miễn cho hắn lại lo lắng sợ hãi.
Nhưng là trước mắt đều sắp phải tra xe, công tử ngài tại sao lại rơi xuống muộn như vậy đâu.
Đầu lĩnh thấy Tô Bạch thật lâu không trả lời, cho thủ vệ bên cạnh một cái ánh mắt, mấy tên thủ vệ lập tức tâm lĩnh thần hội đi lên trước.
Bọn thủ vệ bước chân dừng lại, do dự không còn dám động.
“Vị đại nhân này…”
“Các ngươi đến tột cùng không rõ đây là xe người nào, dám lớn mật mạo phạm?!” Tô Bạch lên tiếng nói.
“Tiểu nhân tự nhiên biết được.” Đầu lĩnh cười nói, “Kính xin đại nhân chớ trách, tiểu nhân chỉ là theo quy củ làm việc, ngài cũng biết tình huống của chúng ta, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, cái này cũng là vì tốt cho nhị vị đại nhân trên xe.”
“Chúng ta phụng Hoàng mệnh đến đây, sẽ có gì không ổn?” Tô Bạch bày ra khí thế, “Hơn nữa, hai vị đại nhân trong xe này lại là thân phận gì, là các ngươi có tư cách nói điều tra liền đến điều tra sao?”
“Chuyện này…”
“Vậy ta có tư cách này không?”
Một thanh âm đột nhiên vang lên, bốn phía tùy theo một mảnh yên tĩnh, bọn thủ vệ nhường ra một con đường, nam nhân kia giục ngựa tiến lên, nở nụ cười, “Ta còn tưởng rằng lại tới vị đại nhân nào nữa, nguyên lai là thị hầu bên người Ngự Sử đại nhân.”
Tô Bạch cúi đầu, “… Quận trưởng đại nhân.”
“Hàn đại nhân.” Đầu lĩnh cung kính lui sang một bên.
Hoài Nam chia làm tứ quận, chủ quản thuộc về Cửu Giang quận, Thọ Xuân cũng thuộc Cửu Giang quận, nam tử trước mắt chính là quận trưởng Cửu Giang quận Hàn Trọng Văn. Hoài Nam vương chết rồi, triều đình lập tức phái tới quan chức tiếp quản chức vụ phong tước, bây giờ mặc dù cắt Hoài Nam thuộc về Tây Lăng vương, nhưng dùng chức quyền mà nói, Hoài Nam hơn phân nửa thực tế là ở trong tay của hắn.
Hàn Trọng Văn từ trên người Tô Bạch thu tầm mắt lại, phân phó nói: “Theo lệ lục soát.”
“Vâng.”
“Đại nhân cân nhắc!” Tô Bạch vội la lên.
“Chỉ là tra xét đơn giản, sẽ không mạo phạm hai vị đại nhân.” Hàn Trọng Văn nói, “Ngược lại ngươi ta đều biết sẽ không điều tra ra thứ gì trong đoàn xe, đã như vậy, nhìn một chút thì thế nào?”
“Kính xin đại nhân ngẫm nghĩ!” Tô Bạch tâm niệm cấp chuyển, “Thái úy đại nhân cùng công tử nhà ta thân phận là cỡ nào cao quý, huống chi chúng ta đến đây là có Hoàng mệnh trong người, nếu như vậy ngay cả thành cũng vào không được, còn phải ở nơi này vừa mới đến cửa thành xuống xe đã bị người lục soát, chẳng phải là muốn khiến thiên uy quét rác?”
Hàn Trọng Văn khẽ cau mày, nhìn hắn không nói.
Tô Bạch tiếp tục nói, “Thêm nữa, lại nói theo tính tình của vị Thái úy đại nhân kia sẽ có phản ứng gì, vạn nhất bị bệ hạ biết được, trách tội xuống còn không phải là Hàn đại nhân ngài đến gánh chịu. Nếu ngài đã rõ ràng trong đoàn xe cái gì cũng không có, cần gì phải phạm vào việc nguy hiểm này đâu?”
Trầm mặc trong chốc lát, Hàn Trọng Văn chậm rãi gật gật đầu, “Nói như vậy ngược lại có mấy phần đạo lý.” Hắn nhìn về phía xe ngựa dừng lại ở phía sau, lên tiếng nói: “Đã như vậy, xin mời hai vị đại nhân vào thành, theo hạ quan hảo hảo chiêu đãi.”
Xe ngựa yên tĩnh, không hề có tiếng đáp lại.
Hàn Trọng Văn ý vị thâm trường liếc nhìn Tô Bạch, lại liếc nhìn xe ngựa, giục ngựa quay người đi đầu, đoàn xe theo sát phía sau vào thành.
Tô Bạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mới phát giác mình đã là một đầu đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy cả đời này đầu óc cũng chưa từng xoay chuyển nhanh như vậy, không thể để cho công tử nhìn thấy thực sự là quá đáng tiếc, nhớ đến đây, hắn lại bắt đầu sầu lo, trốn được nhất thời, nhưng nếu công tử không xuất hiện nữa, lại nên làm cái gì bây giờ?
Tô Bạch không nhịn được quay đầu lại, nhìn xe ngựa chậm rãi quẹo vào trong ngõ, vững vàng mà theo ở phía sau.
“Ngươi nhìn qua thật giống là tâm thần không yên?” Hàn Trọng Văn chẳng biết lúc nào đi chậm lại một chút, ở phía trước hắn mở miệng.
Tô Bạch vội vã cười nói, “Sao, làm sao lại vậy chứ.”
Hàn Trọng Văn ngược lại không hỏi, đảo mắt đã đến phủ đệ của hắn, cửa son rộng mở ra, một hàng phủ binh ra nghênh đón. Hắn tung người xuống ngựa, đôi mắt thẳng nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe ngựa kia, “Đến rồi, thỉnh đại nhân xuống xe vào phủ.”
Trong xe không có động tĩnh, Tô Bạch cùng xuống ngựa, một bên đi tới vừa mở miệng: “Hàn đại nhân, công tử nhà ta…”
Hàn Trọng Văn quét mắt qua một cái, phủ binh lập tức ngăn Tô Bạch lại. Hắn từng bước một đi tới bên cạnh xe, lại liếc nhìn Tô Bạch đầy mặt lo lắng lại không nói ra được cái gì, quay đầu trở về màn xe trầm giọng nói: “Thái Úy đại nhân cùng Ngự Sử đại nhân từ trong kinh đường xa đến đây, hạ quan cảm kích khôn cùng, đặc biệt tới đón tiếp.” Dừng một chút, không thấy trả lời, hắn đưa tay ra.
Không đợi Hàn Trọng Văn đụng tới màn xe, một thanh chiết phiến từ bên trong chậm rãi đẩy ra màn xe tú cẩm, lộ ra khuôn mặt yêu dã, khóe môi nhất câu liền nở nụ cười, “Hàn đại nhân tính nhẫn nại thực kém a.”
Hàn Trọng Văn hơi sững sờ, phản ứng cực nhanh mà thu tay về, hành lễ nói: “Sở đại nhân.”
“A, ” ngón tay trắng thuần dựa lên khung xe gỗ mun, Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn hắn, ngân nga cười nói: “Hàn đại nhân, ngươi chính là tới đón tiếp như thế này sao?”
“Ý của đại nhân là..” Hàn Trọng Văn không rõ vì sao mà ngẩng đầu lên.
Sở Minh Duẫn ý cười hoàn toàn ẩn đi, “Quỳ xuống.”
Hàn Trọng Văn sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn nhìn quanh bốn phía đám phủ binh đều đang nhìn chằm chằm về phía bên này, lại đem tầm mắt khó khăn dời trở về trên mặt Sở Minh Duẫn, giằng co chốc lát, hắn cắn chặt răng, cuối cùng dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu, “Hạ quan… Cung nghênh đại nhân.”
Sở Minh Duẫn không mở miệng, thần sắc lãnh đạm thấp mắt nhìn hắn. Giống như hoàn toàn tĩnh mịch, ngay cả Tô Bạch cũng cẩn thận nín thở, không dám phát ra chút tiếng vang nào.
Rốt cục Sở Minh Duẫn vô vị mà dời tầm mắt, xuống xe ngựa.
Hàn Trọng Văn vẫn cúi đầu quỳ, mãi đến tận khi nhìn thấy một góc áo bào trắng cũng đi qua trước mắt, mới nghe được có thanh âm ôn hòa nói: “Hàn đại nhân xin đứng lên đi, không cần giữ lễ tiết như vậy.”
Hàn Trọng Văn hít một hơi thật sâu, nắm tay ẩn ở trong tay áo nắm chặt lại thành quyền, hắn sửa sang tốt biểu tình, mới đứng lên, đối Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự nói: “Trong thành Thọ Xuân phòng thủ nghiêm mật nhất là ở trong quan phủ, chỗ ở bên cạnh cũng không sánh nổi, bởi vậy ta liền cả gan an bài hai vị đại nhân ở tại quý phủ của ta, không biết đại nhân có thể bằng lòng hay không?”
Tô Thế Dự cười nhạt nói, “Vậy thì quấy rầy Hàn đại nhân.”
“Không sao, ta mang hai vị đại nhân đi vào.”
Phủ đệ rất lớn, Hàn Trọng Văn đi ở phía trước một bên dẫn đường, Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự sóng vai mà đi, nhóm người hầu nối liền ở phía sau, hai bên con đường u tối hàng trúc xanh biếc, gió lướt qua xào xạc vang lên nho nhỏ, nhìn thấy bích ảnh lượn lờ.
Đột nhiên một trận thanh âm lóc cóc chạy chậm truyền đến, ngay sau đó vang lên một tiếng gọi kinh hỉ: “Ai! Đại ca ca!” Đồng âm nhu nhu, có chút quen thuộc.
Bọn họ dừng bước nhìn lại, một vóc dáng nho nhỏ từ trong ngách nhỏ chui ra, duỗi dài cánh tay trắng nộn nộn giơ giơ, “Đại ca ca!” Liền nhìn thấy Hàn Trọng Văn nhíu chặt lông mày, “A, còn có cha!” Tử Minh hướng phía sau nói, “Nương, mau đến xem, Đại ca ca lợi hại đến trong nhà của chúng ta rồi!”
“Nói cái lời ngốc gì đó, nơi nào đến Đại ca ca…” Liễu Vân Tư vừa nhấc mắt, tiếng nói chợt dừng.
Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười, chếch con ngươi cùng Tô Thế Dự liếc mắt nhìn nhau, “Lần này thật đúng là có ý tứ.”
Tô Thế Dự thu lại con ngươi không nói, nhìn ánh mắt Liễu Vân Tư lấp lóe, chợt bình tĩnh lại, lôi kéo hài tử đi lên phía trước hành lễ, “Thiếp quản giáo không đúng cách, kính xin hai vị đại nhân không lấy làm phiền lòng.”
“Không sao…”
“Đại ca ca các ngươi…” Tô Thế Dự lời còn chưa dứt, Hàn Tử Minh vô cùng phấn chấn muốn đụng tới, bị Liễu Vân Tư một cái lôi trở lại.
Liễu Vân Tư ấn chặt hài tử, ngước mắt nhìn về phía bọn họ liếc mắt một cái, lại tiếp tục cụp mắt lắc đầu nói: “Chắc chắn hai vị này chính là Thái úy đại nhân cùng ngự Sử đại nhân mà phu quân đã từng nhắc qua đi, thiếp ẩn sâu trong phủ, làm sao có thể có may mắn được thấy.”
“Nương!” Hàn Tử Minh mất hứng muốn tránh thoát tay nàng, “Rõ ràng đã gặp qua a! Mấy ngày trước Đại ca ca đã cứu chúng ta, nương tại sao lại như vậy, xấu lắm!”
Hàn Trọng Văn nghi hoặc mà nhìn tiểu nhi tử, lại thấy Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự thần sắc nhàn nhạt.
Liễu Vân Tư cúi người đem Hàn Tử Minh ôm vào lòng, ôn nhu nói: “Vâng, mấy ngày trước đây có hai vị Đại ca ca đã cứu chúng ta, nhưng mà người ta chỉ là đi ngang qua nơi này, sớm đã đi. Ngươi nói bọn họ chính là Đại ca ca, có phải là bởi vì hai vị đại nhân này cũng mặc lam y và bạch y không, cho nên liền nhận lầm?”
Hàn Tử Minh mặt nhíu lại, nhìn Sở Minh Duẫn một chút, nhìn Tô Thế Dự một chút, lại nhìn Liễu Vân Tư một chút, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu rầu rĩ nói: “Phải…? Kia… Có thể là Tử Minh nhận lầm đi.”
Liễu Vân Tư cười cười, đứng lên đối Hàn Trọng Văn nói, “Không cần để ý, tiểu hài tử khó tránh khỏi là nhớ không rõ người. Phu quân mau dẫn hai vị đại nhân đi vào đại sảnh đi, đứng ở chỗ này làm cái gì.”
Hàn Trọng Văn không nghi ngờ gì, nghe vậy hướng Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự đơn giản thi lễ, tiếp tục dẫn bọn họ tiến vào phòng khách chính, sau khi ngồi xuống bảo là muốn xuống phía dưới an bài chút gì, đem việc chiêu đãi tạm thời giao cho Liễu Vân Tư.
Hài tử đã bị thị nữ mang ra ngoài, Liễu Vân Tư tự mình tiến lên châm trà, nước trà xanh biếc nhẹ nhàng gợn sóng, chiếu ra đôi mắt rũ xuống của nàng.
Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nở nụ cười, “Thật không nghĩ tới, còn có thể được gặp lại Liễu phu nhân, ” hắn ngừng nói, đuôi lông mày hơi nhíu, “A, sai rồi, nên gọi là Hàn phu nhân mới đúng.”
Liễu Vân Tư chuyên tâm tiếp đầy chén nhỏ, thấp giọng cười nói, “Thiếp cũng không nghĩ tới.” Ý nói không rõ.
“Làm phiền Hàn phu nhân.” Tô Thế Dự tiếp nhận chén nhỏ, “Bất quá chung quy vẫn là chúng ta kinh ngạc hơn thật nhiều, không ngờ phu nhân ngươi sẽ vì chúng ta nói dối, vô cùng cảm kích.”
“Tô đại nhân sao lại nói lời này.” Liễu Vân Tư bình tĩnh nói, “Thiếp bất quá là một nữ tử, không hiểu hai vị đại nhân ngày ấy vì sao che giấu thân phận xuất hiện, cũng không có ý tìm tòi nghiên cứu, việc vừa rồi chính là báo đáp ân cứu mạng thôi, không có ý gì khác.” Nói xong không đợi trả lời, nàng tự mình hành lễ rời đi, “Đại nhân từ từ dùng.”
Tô Thế Dự uống cạn chén trà, thu hồi ánh mắt, cười nhạt nói, “Vị Hàn phu nhân này có thể nói là thông minh thông thấu.”
“Phải là so với phu quân nàng cường hơn một ít.” Sở Minh Duẫn đáp tay lên vai Tô Thế Dự, tựa như cười mà không phải cười.
“…” Tô Bạch đứng ở bên cạnh đầu óc mơ hồ hồi lâu thấy không còn người khác, rốt cục không nhịn được tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng chút một) lên tiếng, “… Công, công tử, các ngươi đến tột cùng là đang nói cái gì a?”
Tô Thế Dự cười liếc hắn một cái, “Không có gì.”
“Ồ.” Tô Bạch nói, dừng một chút, lại thực sự không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Công tử, các ngươi rốt cuộc ở trong xe ngựa vào lúc nào vậy? Ta cũng sắp bị hù chết!”
“Sau khi vào thành, tại chỗ ngoặt trong ngõ hẻm ta và Thế Dự đã đến.” Sở Minh Duẫn nói.
Tô Bạch sững sờ, “Ta tại sao không chú ý tới?!”
Tô Thế Dự khinh khẽ cười, “Nếu ngươi có thể phát giác, vậy làm sao còn có thể che dấu tai mắt người.”
“Cũng đúng.” Tô Bạch gật gật đầu, gật đến một nửa đột nhiên ý thức được cái gì, trợn to mắt nhìn chằm chằm Sở Minh Duẫn nói: “Sở, Sở đại nhân… Ngài, ngài, ngài vừa nãy gọi công tử chúng ta là cái gì…”
Đang nói đột nhiên nghẹn họng, hắn khiếp sợ nhìn bàn tay khoát lên vai Tô Thế Dự, “Công tử ngài không phải là cho tới nay cũng không cho người chạm vào à…”
“Ồ ——?” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, nắm qua tóc y chậm rãi quấn trên đầu ngón tay, “Nhưng mà ta không chỉ có thể đụng, còn có thể sờ đây.”
“…” Tô Thế Dự nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, kéo tay hắn xuống.
Tô Bạch nhất thời cảm thấy cả người mình đều không ổn.
Sở Minh Duẫn thẳng thắn ôm Tô Thế Dự, từ đuôi mắt tà tà liếc mắt nhìn, ý cười dịu dàng, “Không cần nhìn, công tử nhà ngươi đã là của ta rồi.”
“Cái gì?!” Tô Bạch khó có thể tin nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, lại thấy công tử nghe vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng, chỉ cảm thấy như bị sét đánh, nửa ngày tiếp nửa ngày, Tô Bạch mới run cổ họng hỏi: “… Kia, kia, công tử, thuộc hạ phải đổi cách xưng hô gọi hắn là phu nhân sao?”
Sở Minh Duẫn: “…”
“Sách.” Sở Minh Duẫn nắm cằm Tô Thế Dự làm cho mặt y hướng về phía mình, hơi híp con ngươi, “Ngươi cười cái gì a.”
Tô Thế Dự nhịn xuống ý cười, nghiêm trang chống lại tầm mắt của hắn, “Có sao?”
Sở Minh Duẫn cười nhẹ, nghiêng người cùng cái trán y giằng co, bình tĩnh nhìn vào đáy mắt y, âm thanh cũng trầm thấp nặng nề, “Vẫn không thừa nhận?” Ngón tay quơ nhẹ qua vành môi, lập tức sẽ hôn lên.
Không chờ Tô Bạch bưng mắt quay đầu bỏ chạy, Tô Thế Dự trước một bước chặn lại hắn, “Có người đến.”
“… Thế Dự.”
“Là Lý Triệt.” Tô Thế Dự đứng dậy nhìn về phía ngoài sảnh.
Sở Minh Duẫn thở dài một cái, không nhịn được nghiêng đầu nhìn lại, Hàn Trọng Văn cùng một thanh niên thanh tú đang ở phía sau, xuyên đình mà tới.
Nhi tử của Tây Lăng vương Lý Triệt đi vào trong sảnh, liếc mắt liền thấy được hai người đứng lên đón, khách khí thi lễ một cái, “Sở đại nhân.”
Sau đó hắn mới chuyển hướng qua Tô Thế Dự, nhìn nhau trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, “Đại ca, đã lâu không gặp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT