Trên song cửa sổ chấn động, Hắc Vũ điểu đậu lên bệ cửa sổ dược lư, ngửa đầu kêu to vài tiếng.
Tần Chiêu quay đầu lại liếc mắt một cái, đem chén trà đặt trước mặt Đỗ Việt, đi qua gỡ xuống mật hàm.
Đỗ Việt gác lại dược đan trong tay, vượt qua đống dược liệu phơi dưới đất, thò đầu qua hỏi: “Viết cái gì vậy?”
“Sư ca dặn dò nói muốn thăm dò thái độ của mấy vị thần tử trong triều đối với việc cắt đất kết minh với Hung Nô.” Tần Chiêu thu hồi tốt phong thư.
“Cái này còn phải hỏi?” Đỗ Việt quyết đoán nói, “Khẳng định là không thể để cho người ngoài!”
Tần Chiêu nhìn y, gật gật đầu, “Sư ca cũng có ý này.”
Đỗ Việt ngẩn người, lập tức đoán được nguyên ý Sở Minh Duẫn viết trong thư. Y ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cúi người đem dược liệu thu trở về trong hộp, Tần Chiêu im lặng không lên tiếng tiếp tục hỗ trợ, một đôi tay khớp xương rõ ràng nhiều năm cầm đao cầm kiếm, nhưng có thể đem thảo dược phân loại đến vô cùng thành thục.
Đỗ Việt nhẫn lại nhẫn, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng nói: “Ai, Tần Chiêu, ngươi cảm thấy… Sở Minh Duẫn đến tột cùng là hạng người gì?”
Tần Chiêu động tác chưa dừng lại, suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy… Ta…” Đỗ Việt gãi đầu một cái, “Ta cùng họ Sở xấu xa kia là giao tình bao nhiêu năm, trước kia ta cảm thấy mình biết được, nhưng bây giờ lại cảm thấy không biết.”
“Nói thế nào?” Tần Chiêu hỏi.
“Chính là…” Đỗ Việt nặng nề thở dài, kéo ghế qua ngồi xuống, đem chuyện lúc trước Sở Minh Duẫn ném ngọc bội cắn răng nghiến lợi nói cho Tần Chiêu nghe, “Không nói những cái khác, biểu ca ta là có lòng tốt đưa cho hắn ngọc tốt như vậy, hắn cứ như vậy ném a! Năm đó lúc ở Thương Ngô sơn ta chỉ cảm thấy tính cách hắn thật sự là muốn ăn đòn, nhưng mà mấy năm không gặp, nhìn hắn hiện tại bộ dáng ngoan tuyệt như vậy, ta thật sự không rõ hắn đang suy nghĩ gì.”
“Sư ca không thay đổi, vẫn luôn như vậy.” Tần Chiêu nói.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Đỗ Việt một mặt hoài nghi.
“Năm đó trên núi ngoại trừ hai vị sư phụ, chỉ có ba người chúng ta, sư ca đối với chúng ta không có cảnh giác, ngươi đương nhiên không phát hiện được.” Tần Chiêu cũng ngồi xuống, nói: “Từ khi xuống núi tới nay, vô luận người phương nào đưa đồ vật, chỉ cần không rõ dụng ý, sư ca đều sẽ không chút do dự mà hủy diệt, đích xác cũng bởi vậy tránh được rất nhiều mầm họa.”
“… Như vậy sao.” Đỗ Việt buồn buồn lên tiếng, yên lặng nửa ngày, lại nhíu mày thấp giọng nói: “Sở Minh Duẫn hắn… Đến cùng là có lai lịch gì?”
Tần Chiêu lắc lắc đầu.
“Không thể nào?!” Đỗ Việt ngạc nhiên, “ngay cả ngươi cũng không biết?!”
“Sư ca chưa bao giờ từng cùng bất luận người nào nhắc đến.” Tần Chiêu nói, “Hơn nữa người ở trên Thương Ngô sơn sớm nhất không phải là ngươi?”
“Đúng vậy. Khi đó Bách Lý sư phụ ngay từ đầu rõ ràng đã nói là không thu đồ đệ, nhưng sau khi ta đi thăm người nhà trở lại liền phát hiện nhiều hơn một tên Sở Minh Duẫn, ta hỏi sư phụ chuyện gì xảy ra, sư phụ chỉ nói hắn là hài tử một vị cố nhân của Bách Lý sư phụ.” Đỗ Việt bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy, “Đúng rồi, lúc ta vừa nhìn thấy tên họ Sở kia ta có hỏi hắn rồi, nhưng ngươi biết hắn nói gì với ta không?”
“Cái gì?”
“Hắn nói hắn thật ra là cô hồn dã quỷ, bởi vì có chấp niệm nên mới chết không sạch sẽ, trên Thương Ngô sơn linh khí vượng, hắn tu hành xong sẽ đi ăn thịt người!” Đỗ Việt xúc động phẫn nộ không thôi.
Tần Chiêu nhìn y, “Ngươi tin?”
“Tin a.” Đỗ Việt nói như chuyện đương nhiên.
Tần Chiêu lặng lẽ được mở mang một tầm mắt mới.
Đỗ Việt tiếp tục nói: “Ta còn hỏi hắn trước đây đã ăn qua thịt người sao, hắn nói ăn qua rồi. Thật đúng là con bà nó, bởi vì cái này mà ta vẫn luôn có chút sợ hắn, đến bây giờ cũng không đổi được nữa!”
Tần Chiêu: “…”
“Điều này cũng không thể trách ta tin a!” Đỗ Việt vội vàng nói bổ sung, “Tần Chiêu ngươi cũng không phải không biết, ban đầu họ Sở cả ngày mặt lạnh không có một nửa phản ứng của con người, thời điểm ta hỏi hắn mấy thứ này hắn đang ngồi trên một hố đá, xung quanh tất cả đều là sương trắng, sau đó hắn đột nhiên nhìn ta nở nụ cười, con bà nó lần đầu tiên a, ngươi không biết lúc đó cái ánh mắt kia của hắn, làm ta sợ muốn chết!”
Cho đến bây giờ hồi tưởng lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, Đỗ Việt vỗ vỗ ngực ngồi xuống, lại nghe Tần Chiêu chầm chậm mở miệng: “Sư phụ hiển nhiên biết được sự tình của sư ca, thế nhưng cũng im lặng không đề cập tới. Bất quá sư phụ ở trong đêm sư ca từ biệt uống rất nhiều rượu, sau khi say mơ hồ nói vài câu.”
“Bách Lý sư phụ nói cái gì?” Đỗ Việt hỏi tới.
Tần Chiêu nhíu chặt lông mày, “Đêm hôm ấy ta đi thu thập bàn rượu, sư phụ đột nhiên thở dài nói sư ca chọn đi con đường này thực sự quá khổ, ta hỏi tại sao, sư phụ chỉ nói cho ta…” Hắn đối diện ánh mắt mong đợi của Đỗ Việt, lại rũ mắt xuống, do dự nói:
“Hắn muốn lấy sức một mình thay đổi toàn bộ thiên hạ, nếu không thể thành đại nghiệp, đương nhiên sẽ chết không có chỗ chôn.”
Sở Minh Duẫn dừng bước, ngước mắt ngóng nhìn ánh đèn dầu xuyên qua cánh cửa sổ, vầng sáng mỏng manh nhuộm vào bụi cây trong sân, tàn hoa ẩm ướt, quang ảnh vụt tắt.
Hắn đi tới thềm đá, đang muốn giơ tay, cửa lại từ bên trong mở ra, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà chống lại tầm mắt Tô Thế Dự, Sở Minh Duẫn chưa kịp hoàn hồn, “Làm sao ngươi biết ta đến?”
Tô Thế Dự cười nhạt, “Nghe thấy tiếng bước chân Sở đại nhân.” Hắn nghiêng người để Sở Minh Duẫn vào nhà, “Chỉ là không biết Sở đại nhân có chuyện gì?”
“Có chuyện muốn hỏi.” Sở Minh Duẫn ngồi xuống, hướng trên án thư tùy ý quét mắt một cái, “Ngươi đang làm gì?”
“Vừa mới đây Lục Thượng thư đem mấy tấu chương vài ngày trước Hình bộ mới tổng kết xong cho ta, mới vừa nhìn vài tờ.” Tô Thế Dự rót chén trà, “Sở đại nhân muốn hỏi cái gì?”
“Có người nào thường hay nhìn chằm chằm vào mặt của ngươi không?” Sở Minh Duẫn suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Ngoại trừ ta.”
Tô Thế Dự nghe vậy không khỏi nở nụ cười, lại thấy hắn cũng không có ý nói đùa, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: “Ngoại trừ Sở đại nhân, ngược lại ta không thấy người khác có hành động như vậy.”
“….Vậy Tô đại nhân khi ở Hoài Nam, phải có chút thị hầu thường xuyên bồi ở bên cạnh?”
Tô Thế Dự gật đầu, “Ta đối với Hoài Nam chẳng hề quen thuộc, tất nhiên phải có thị hầu ở bên chỉ dẫn.”
Sở Minh Duẫn hiểu rõ, ý vị nở nụ cười thành tiếng, tiện tay cầm lấy chén trà.
“Sở đại nhân hỏi cái này là có ý gì?” Tô Thế Dự không hiểu nói.
“Không có gì, ” Sở Minh Duẫn uống xong hớp trà, lại tiếp tục mở miệng: “Chuyện Thôi Ân lệnh Tô đại nhân chuẩn bị như thế nào?”
“Nội dung điều lệnh ta từ lâu đã vạch định xong, cũng đã trình qua bệ hạ, ” Tô Thế Dự nói, “Chỉ là muốn thuận lợi thi hành, ngoại trừ tội trạng Hoài Nam vương phản loạn, vẫn cần một vị chư hầu Vương dẫn đầu mới được.”
“Xem ra Tô đại nhân đã tìm được người thích hợp rồi.” Sở Minh Duẫn nhìn y.
Tô Thế Dự cười cười, “Đã truyền tin cho Tây Lăng vương, khoảng chừng đợi sau khi chúng ta trở về Trường An không lâu hắn có thể sẽ đến.”
“Tây Lăng vương?” Đầu ngón tay mạn bất kinh tâm điểm nhẹ trên chén sứ Thanh Hoa, Sở Minh Duẫn trầm ngâm, “Tây Lăng vương cùng các phiên vương khác đều có chút giao tình, cũng coi như có mấy phần danh vọng, bây giờ cần tìm một người an ổn nhất, ngươi ngược lại tuyển chọn không tồi.”
“Nếu Sở đại nhân cũng đã nói như vậy, xem ra là sẽ không kém.” Tô Thế Dự cười nói, hắn thấy Sở Minh Duẫn dường như không nói tiếp đoạn sau, hơi có chút nghi hoặc mở miệng nói: “Sở đại nhân không có gì khác muốn hỏi sao?”
“Hỏi cái gì?” Sở Minh Duẫn thiêu mi, cười dài nói, “Hỏi ngươi có chịu đáp ứng ta không, ngươi không phải không để ý đến ta sao?”
“Ta cũng không phải chỉ cái này.” Tô Thế Dự thu lại con ngươi, nhạt thanh cười nói, “Liên quan đến chuyện Hung Nô muốn cắt đất kết minh, Sở đại nhân không có gì muốn hỏi ta sao?”
Sở Minh Duẫn một tay nhàn nhàn chống cằm, cười dịu dàng nhìn y, “Không có a.”
Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, “Theo như lúc trước Ngụy thượng thư nói, thái độ Sở đại nhân lúc đó cứng rắn không giống bình thường. “
Sở Minh Duẫn tùy ý nở nụ cười, “Từ trước đến nay võ chủ chiến, văn chủ hòa, có chuyện gì đáng ngạc nhiên.”
Tô Thế Dự nhìn hắn, “Nhưng mà ta cũng là văn thần.”
“Ngươi không giống.”
“Tại sao lại không giống?”
Sở Minh Duẫn chống lại tầm mắt y, hoãn thanh cười nói: “Nơi nào cũng không giống.”
Tô Thế Dự nhất thời không trả lời được.
Sở Minh Duẫn câu khóe môi, bình tĩnh nhìn y, chợt nhớ tới cái gì, đứng dậy tiến lên một bước.
Bỗng nhiên lại cách quá gần, mùi đàn hương u nhiên xông vào mũi, Tô Thế Dự theo bản năng lui lại một bước, “Làm sao vậy?”
“Trốn cái gì, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi.” Sở Minh Duẫn đè lại vai y, ánh mắt rơi vào trên mặt y, “Đột nhiên muốn xem thử một chút, nếu là chính chủ….Thì sẽ là cảm giác gì.”
Tô Thế Dự không rõ vì sao mà nhíu lông mày, nhưng quả thực cũng không lại nhúc nhích.
Sở Minh Duẫn từng chút một chầm chậm tới gần, tầm mắt hóa thành sợi gút mắt nhỏ nhắn đặt lên mặt mày Tô Thế Dự, đem khuôn mặt y tỉ mỉ nạp vào trong đáy mắt.
Khẽ nhíu lông mày, ánh mắt chỉ rơi xuống thân ảnh chính mình, cùng với khóe môi nhạt sắc ý cười như có như không.
Hô hấp nhẹ nhàng, thổ tức có thể cảm giác được khoảng cách.
Đây mới là người trong lòng hắn, cụp mắt cười yếu ớt tất cả đều là phong hoa che lấp không được, càng là không nhiễm bụi trần thanh nhã, ngược lại càng khiến hắn nổi lên khát vọng sâu nhất.
Muốn đụng vào, muốn chiếm làm của mình.
Lặng yên phát sinh ra một tia khô nóng, Sở Minh Duẫn mâu sắc dần sâu đậm, hắn lại kề sát đi tới, hôn lên lòng bàn tay Tô Thế Dự.
“…”
Sở Minh Duẫn ngước mắt nhìn bàn tay giơ lên cản người của y, đuôi mắt nóng cháy, bỗng nhiên loan mi mang theo ý tứ khiêu khích.
Tô Thế Dự trong lòng hơi động, lòng bàn tay lập tức truyền đến xúc cảm ôn nhuyễn, kèm theo một chút liêu nhân gây rối lòng người, y theo bản năng thu tay lại lại bị Sở Minh Duẫn một phen cầm chặt, lại càng khó phân tâm tránh thoát động tác hắn.
Tay Tô Thế Dự ấm áp khô ráo, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng. Sở Minh Duẫn hôn qua lòng bàn tay y, lại dùng đầu lưỡi miêu tả dọc theo vân tay y, hô hấp cũng dây dưa vướng vít đến tận ngón tay hắn. Một đường liếm hôn từ trong lòng bàn tay đến đốt ngón tay, Sở Minh Duẫn lần thứ hai chầm chậm giương mắt, thẳng xem tiến vào đáy mắt Tô Thế Dự, ý cười dịu dàng, há mồm liền cắn lên đầu ngón tay của y, đầu lưỡi cũng linh hoạt liếm qua, chiếu vào trong con ngươi Tô Thế Dự một điểm lập loè đỏ bừng.
Y vô ý thức bấm tay, chặn lại hàm răng Sở Minh Duẫn. Sở Minh Duẫn trừng mắt nhìn y, trong cổ họng áp ra một tiếng cười nhẹ, hàm răng khẽ cắn trên xương ngón tay y, lại chụp lên cổ tay y cũng không an phận mà vuốt nhẹ.
Hắn cảm thấy Tô Thế Dự cứng đờ, hắn thấy được tròng mắt Tô Thế Dự cũng rơi vào một mảnh hỗn độn.
Sở Minh Duẫn buông miệng ra, ánh mắt rơi xuống trên mu bàn tay hắn vừa mới hôn xuống, ngược lại lôi kéo tay y dán lên bên sườn mặt mình, thân hình hơi nghiêng, lần thứ hai đi tới gần.
Bốn mắt nhìn nhau, không hề chớp mắt, cũng không nháy một cái, vừa như ván cờ giằng co, lại vừa như chiến sự giằng co, không ai dời mắt, càng không có người né tránh.
Dưới mái hiên giọt nước rơi lên lá ngô đồng cũng bị kéo dài tới cực độ thong thả. Ngửi thấy khí tức an thần hương trên người y, cảm giác được y cũng dần nóng lên, khóe môi dĩ nhiên đã cọ qua.
Tiếng bước chân cùng thanh âm gõ cửa gấp gáp đột nhiên vang lên, Tô Thế Dự như bị sấm sét nổ tỉnh đột nhiên lui lại, Sở Minh Duẫn xoa trán quay đầu hướng về phía ngoài cửa trách mắng: “Hơn nửa đêm ồn ào cái gì, không muốn sống chăng?”
Trong giọng nói hung tàn hù đến người ngoài cửa sững sờ, hoảng loạn nói: “Đại… Đại nhân, bên Ngụy thượng thư có đại sự xảy ra, bệ hạ triệu gấp ngài đến đại điện!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT