Sau khi Tô Thế Dự rời kinh tuần thú, Sở đảng ngoài ý muốn không có bất luận động tác gì. Sự tình ở Đông bộ vẫn như trước, trong triều an ổn không việc gì. Quần thần thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng bởi vì sâu sắc cảm thấy kỳ quái nên đều âm thầm tăng cường sức lực, có thể nói là rất khó khăn. Bọn họ duy trì trạng thái khổ cực này gần một tháng, chờ đến khi có sự tình phát sinh ở Hoài Nam, lại chờ đến khi Ngự Sử đại phu sẵn sàng đưa tin tức trở về, mới giật mình hiểu ra Sở Minh Duẫn thật sự an phận thủ thường lâu như vậy, lúc nghị sự đều quyết định tuân theo lẽ công bằng, khiến người ta không thể nào chỉ trích — chỉ có điều bộ dạng Thái úy đại nhân hắn mấy ngày nay có vẻ hơi buồn bực rồi.
Sở Minh Duẫn một tay chống đỡ thái dương, tiện tay đem giấy viết thư đặt trên bàn, nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần, cũng không giương mắt nói: “Bên kia Tô Thế Dự có tin tức?”
“… Sư ca.” Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, âm thanh Tần Chiêu hơi có chút vi diệu.
Sở Minh Duẫn nâng mí mắt lên nhìn lại, “Ừm?”
Tần Chiêu thần sắc cổ quái nhìn hắn, do dự chốc lát mới nói: “… Hai ngày này ngươi đã hỏi bảy lần.”
“Có sao?” Sở Minh Duẫn nhíu chặt lông mày, mặt không đổi sắc nói: “Ta cũng đã hỏi qua bảy lần tại sao vẫn không có tin tức mới?”
“Tô Thế Dự đang trên đường trở về, không có biến cố xảy ra, đương nhiên sẽ không có tin tức.”
Sở Minh Duẫn không biểu tình gì gật gật đầu, Tần Chiêu đi lên phía trước đem công văn thả xuống, “Sau khi Chu Dịch đi nhậm chức viết, nói tình hình ở Tây cảnh đã nằm trong lòng bàn tay.”
“Ừm.”
Động tác của Tần Chiêu đột nhiên ngừng lại, hít một hơi thật sâu, lập tức nhìn về phía lư hương Thụy Thú, làn khói bay nhàn nhạt, lượn lờ như tơ. Hắn kinh ngạc nói: “Sư ca, ngươi đổi hương liệu?”
“Ừm, là An Thần hương, ” Sở Minh Duẫn liếc mắt một cái, “Thế nào?”
“Không tệ.”
“Ồ –?” Đầu ngón tay trắng thuần như có như không gõ gõ trên nắp lư hương mạ vàng, một tiếng vang nhỏ vang lên, Sở Minh Duẫn nói, “Tại sao ta lại cảm giác cái này thiếu chút gì đó, quá lạnh nhạt vô vị.”
“Mùi của An Thần hương vốn là như vậy.” Tần Chiêu nói.
“Nhưng mà lúc trước ta ngửi được cũng không phải như vậy.” Sở Minh Duẫn nhìn chằm chằm lư hương, theo bản năng trả lời.
“Lúc trước ngươi ngửi được ở nơi nào?”
Một người nổi danh ai cũng biết…đang nói hắn chợt dừng lại, Sở Minh Duẫn ngẩn ra, nhất thời phục hồi lại tinh thần, thu tay về, qua loa vài câu cho xong việc.
Đơn giản đem sự tình báo lại xong xuôi, Tần Chiêu liền rời đi.
Mưa xuân tí tách rơi ngoài phòng, thẩm thấu qua lá cây ngô đồng. Trong phòng làn sương ấm áp quấn quýt vào nhau, đem tâm tư không nói rõ ra lời yên lặng trói buộc.
Sở Minh Duẫn nhàn tản dựa vào lưng ghế dựa, một lát sau lại đem giấy viết thư ở một bên cầm lên, mạn bất kinh tâm xem qua từng chữ.
Đây là phong thư hồi báo cuối cùng, là ảnh vệ đi theo viết, Tô Thế Dự đã lên đường rời khỏi Hoài Nam, tất cả đều thuận lợi.
Tất cả thuận lợi.
Hết thảy một tháng qua, bao gồm cả vụ án Hoài Nam vương, đều thuận lợi như vậy, ngoài dự đoán của mọi người rất thuận lợi.
Ban đầu lúc Tô Thế Dự đến, Hoài Nam vương cự tuyệt không đến biên cảnh tiếp đón, cửa thành đóng chặt, thái độ dữ dội cường ngạnh, thậm chí sau đó ở trong thành còn bày ra tầng tầng vũ khí, cùng binh lính Nam Cảnh được Tô Thế Dự điều đến tạo thành tình thế giằng co, thế cục như cung đàn bị song phương kéo căng, từng ngày gấp rút, chỉ cần động một cái liền nổ tung.
Thế nhưng lại chỉ trong một đêm đột ngột xoay chuyển.
Hơn vạn tinh binh cùng nhau tháo giáp, cửa thành đỏ thắm mở rộng, dưới ánh trăng ướt lạnh một nam nhân chân trần đi ra, tay nâng thủ cấp, tiến đến dâng lên.
Nam nhân kia tự xưng là mưu sĩ Hoài Nam vương, trước đây vì chịu phải bức bách mới có thể trợ trụ vi ngược (giúp người xấu làm điều ác), làm phản, nội tâm thống khổ bất kham, bây giờ thấy Hoài Nam vương không chỉ đại nghịch bất đạo còn muốn tai vạ tới bách tính, dứt khoát cùng người khác mưu đồ bí mật ám sát Hoài Nam vương, sau đó một khắc cũng không ngừng mở cửa thành nghênh tiếp Ngự Sử đại phu.
Hắn quỳ gối dưới thành sừng sững, nhận hết tội trạng: Dùng thuốc phiện kiềm chế Đàm Kính, ở thành Trường An thiết lập Cực Nhạc lâu, phái Tô Hành ám sát quan lại, uy hiếp Quý Hành phục kích Mục Lạp Hòa, trợ giúp Hoài Nam vương khuấy lên phong vân.
Hắn nói tất cả kế sách thâm độc đều do hắn tính toán, hắn tự biết khó thoát tội chết, giết người đền mạng vốn là chuyện phải làm, chỉ cầu Tô Thế Dự có thể mở một con đường, buông tha cho những tướng sĩ trung thành không biết chuyện và dân chúng vô tội khắp thành.
Một lời nói ra âm vang mạnh mẽ, nói xong còn dập đầu thật dài.
Phía sau hắn có binh lính đỏ cả vành mắt, cũng khiến cho nhóm đi theo tuần thú vài tiếng thổn thức.
Thế nhưng Tô Thế Dự lại bình tĩnh nhìn đầu lâu của Hoài Nam vương, trên mặt đầu lâu dính đầy vết máu còn có con mắt trừng đến muốn rách cả mí mắt cũng không cam lòng, giữa quang cảnh âm u này lại càng hiện lên vẻ dữ tợn khủng bố.
Sau một lúc lâu, Tô Thế Dự nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta từng nói muốn đầu của Hoài Nam vương?”
Mưu sĩ ngẩng đầu lên, há mồm liền liệt kê ra mười tội của Hoài Nam vương, là tuyệt không thể tha thứ, chính là bất trung bất nhân, mất hết nhân tính, người người muốn trừ diệt, đáng chết.
Tô Thế Dự lặng lẽ nhìn hắn chốc lát, cười nhạt, vẫn không lên tiếng.
Hoài Nam do thủ thành tướng Nam Cảnh tạm thời tiếp quản, Tô Thế Dự đem vật chứng sửa sang lại nhưng cũng không vội vã rời đi, mà là sai người dò hỏi toàn cảnh, tra ra hơn trăm mẫu điền hoa anh túc, sau đó lại tự mình giám sát đem cho bọn họ một bó đuốc, tiêu hủy toàn bộ.
Ngày cuối cùng, mưu sĩ kia đột nhiên tới cầu kiến, đối Tô Thế Dự nặng nề cúi đầu, đem lời thỉnh cầu đặc xá những người vô tội đường hoàng khí phách nói lại một lần, sau đó tung người nhảy vào biển lửa đang cháy hừng hực, thế lửa bốc cao, bóng người chỉ trong khoảnh khắc liền biến thành tro bụi.
Trong thành Hoài Nam, mọi người tấm tắc ngợi khen, nói mưu sĩ kia quả thực không phải là kẻ ác, là người có tình có nghĩa.
Sở Minh Duẫn nghe vậy khịt mũi coi thường.
Lúc đó tình cảnh hỗn loạn, ảnh vệ đặc biệt chỉ lưu tâm phản ứng của Tô Thế Dự, được tùy tùng xông về phía trước bảo hộ, Ngự Sử đại phu chỉ là hơi sững sờ, nhíu nhíu mày, sau đó buông mắt cười khẽ một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Người khác không biết Tô Thế Dự có ý gì, nhưng mà Sở Minh Duẫn lại vô cùng rõ ràng:
Còn chưa tiếp xúc cùng Hoài Nam vương người đã chết rồi, làm gián đoạn cơ hội có thể thẩm vấn. Lời mưu sĩ nói là thật hay là giả vốn không thể nào phân biệt, không đợi về kinh đã nhận tội tự sát.
Vừa nhìn là chết không có đối chứng.
Vụ án này nhìn qua thì thuận lợi, thậm chí có mấy phần đại nghĩa lẫm nhiên rung động lòng người, nhưng trên thực tế bọn họ ngoại trừ một cái đầu người, một vốc tro cốt, lại không có thu hoạch gì. Tô Thế Dự chưa gặp phải hung hiểm, không phải là đang muốn gậy ông đập lưng ông. Vụ án Hoài Nam vương vật chứng xác thực cùng động cơ khả nghi xung đột ngày càng sâu, lại hoàn toàn vô tòng hạ thủ (hết cách, không biết nên bắt đầu từ đâu).
Nếu như không phải bọn họ đa tâm, sự tình e rằng chỉ đơn giản như vậy đã sáng tỏ.
Nghi ngờ trùng trùng, có khúc mắc mà không thể giải.
Sở Minh Duẫn nhìn chằm chằm giấy viết thư trắng như tuyết đến xuất thần, ánh mắt bất giác rơi vào trên tên người nọ, nét bút mềm mại, giữa từng chữ lộ vẻ ôn nhu.
Có thể tưởng tượng thấy gió phương nam ẩm ướt mềm mại xuyên qua ngón tay y, ống tay áo tung bay, bên môi còn có một chút ý cười nhạt nhẽo, như sắc lửa hoa anh túc rực cháy trước người y hóa thành cánh điệp theo gió bay đi cực nhanh, ngọn lửa kéo dài mấy chục dặm vẫn không dứt, sáng rực bất diệt.
Phong nhã vô biên.
— Tô đại nhân nhớ trở về sớm chút, miễn cho ta tương tư thành bệnh.
Rõ ràng là quỷ thần xui khiến, mới bật thốt lên một câu nói đùa như vậy.
Ngoài cửa sổ mưa xuân lớn dần, từng tiếng rơi trên lá ngô đồng, rơi xuống mái hiên.
Mấy ngày trôi qua, Trường An không đợi được Ngự Sử đại phu, lại chờ được khách nhân trước nay chưa từng có.
Hung Nô cử sứ thần đến thăm, mà sứ thần chính là Cửu hoàng tử Vũ Văn Chuẩn.
Từ lúc khai triều tới nay, Đại Hạ cùng Hung Nô chiến sự không ngừng, không biết đã có bao nhiêu linh hồn trung thần bỏ lại giữa hoang mạc, bên sông Vô Định tất cả đều là hài cốt của Đại Hạ. Phụ nữ, trẻ em, lão ấu; mỗi khi nhắc đến Hung Nô đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cho dù mấy năm nay bởi vì có Sở Minh Duẫn, Hung Nô có điều kỵ nên không dám manh động, nhưng biên cảnh hai bên vẫn canh phòng rất nghiêm ngặt, chưa bao giờ có liên hệ lui tới.
Hôm nay Hung Nô đột nhiên phái Hoàng tử đến đây, trong triều khiếp sợ, vội vã ấn theo cấp bậc lễ nghi ra nghênh tiếp, tốt xấu gì cũng không được để mất phong độ.
Tiếng Hán của Cửu hoàng tử Vũ Văn Chuẩn ngoài dự đoán của mọi người tinh chuẩn lưu loát, trên kim điện đơn giản thi lễ, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề biểu lộ rõ ý đồ của mình khi đến đây:
Đại Hạ phải cắt nhường năm tòa thành Tây Bắc cho Hung Nô.
Hung Nô biểu hiện thái độ rất ngạo mạn, rõ ràng là lợi dụng thời cơ nhân lúc Đại Hạ cùng Lâu Lan đang trở mặt, nửa là muốn ép buộc nửa lại muốn thương lượng kiếm được chỗ tốt.
Mà hoàng tử Hung Nô này lại càng am hiểu giao thiệp, nói đến mức có tình có lý, có thể xem như là miệng lưỡi hùng hồn.
Trong điện một mảnh trầm tĩnh quỷ dị, triều thần hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, Lý Duyên Trinh mở miệng nói: “Vậy theo như Cửu hoàng tử nói, sau khi đã chia năm tòa thành, Hung Nô có thể bảo đảm sẽ không tái xâm phạm?”
“Đương nhiên.” Vũ Văn Chuẩn cười nói, “Kỳ thực chúng ta đối với Đại Hạ cũng không có cừu hận gì, nhiều lần xuôi nam chẳng qua cũng chỉ vì xin một con đường sống. Các ngươi cũng biết, chúng ta mấy đời đều sinh sống dựa vào chăn nuôi hái lượm, chỉ cần có tai họa xảy ra là xem như không có miếng ăn, nhưng mà trong bộ tộc nhiều người như vậy cũng không thể để họ đói chết. Xuôi nam đánh giặc chết nhiều người như vậy, cũng chỉ muốn giành được một miếng ăn, thực sự không có tính toán gì, cũng không còn biện pháp nào khác.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Nghe nói Hoàng đế Đại Hạ vô cùng khẳng khái, phụ Hãn cũng không muốn lại đánh trận, lúc này mới vội vàng phái ta đến giảng hòa với các ngươi.”
Lý Duyên Trinh không kịp trả lời, Sở Minh Duẫn liền lạnh lùng nói: “Nếu đã nói như vậy, địa vị tất nhiên là bình đẳng, Hung Nô dựa vào cái gì muốn chúng ta cắt nhường lãnh thổ?”
“Ta không phải vừa mới nói sao, chúng ta đánh trận là bất đắc dĩ, để duy trì sự sống. Lãnh thổ Đại Hạ rộng lớn màu mỡ, chia ra một chút, đối với các ngươi cũng không có bao nhiêu tổn thất, đối với chúng ta thì lại không có người sẽ bị chết đói, song phương còn có thể miễn giao chiến, cũng không phải việc xấu gì.” Vũ Văn Chuẩn lại bổ sung, “Huống hồ chúng ta cũng nghe nói, trước Lâu Lan chẳng qua chỉ là chết một nữ nhân, Hoàng đế bệ hạ lại chịu bồi thường mười tòa thành trì, mà chúng ta chỉ cần tránh cho hơn vạn người chết, chỉ muốn năm tòa thành trì, thực sự cũng không xem là quá phận đi?”
Nói như vậy là đang ám chỉ, Lâu Lan xác thực cùng Hung Nô đã có tiếp xúc.
Sở Minh Duẫn sắc mặt khó coi, Lý Duyên Trinh vội vàng giơ tay ngăn hắn lại, đối Vũ Văn Chuẩn nói: “Hoàng tử nói có lý, chẳng qua việc này không phải là chuyện nhỏ, trẫm hiện tại không có cách nào trả lời cho ngươi. Các ngươi một đường bôn ba đến đây, không bằng nghỉ ngơi ít ngày, chờ các quần thần thương nghị xong lại nói tiếp.”
Vũ Văn Chuẩn cười cười, sảng khoái đáp lại, lui khỏi cung điện, tùy cung nữ dẫn đường đi đến nơi ở.
Bên này Lý Duyên Trinh lập tức triệu mấy vị trọng thần, dời đến tuyên thất điện mật đàm. Sau khi ngồi xuống, Lý Duyên Trinh thần sắc phức tạp nhìn quanh một vòng, mới lên tiếng nói: “… Các ái khanh nghĩ như thế nào?”
“Việc này còn cần thiết phải cân nhắc sao?” Sở Minh Duẫn cười lạnh nói.
Lý Duyên Trinh né tránh tầm mắt sắc như mũi nhọn, “Các vị ái khanh khác thì sao?”
Hơi do dự chốc lát, Hộ bộ Thượng thư hai bên tóc mai đã bạc trắng quá nửa- Ngụy Tùng bước ra khỏi hàng, thật sâu hành lễ nói: “Theo lão thần thấy… Có thể cân nhắc.”
Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn qua.
“Ái khanh không ngại nói rõ hơn.” Lý Duyên Trinh nói.
Ngụy Tùng suy tư chầm chậm mở miệng nói: “Hung Nô trướng, tính quả thật không tệ. Hơn nữa Tây bắc nhiều năm đại tai, hàng năm đều phải đưa đi vô số ngân lượng, lương thực cứu tế, quốc khố thực sự cũng không dư dả lắm. Nếu là cắt cho Hung Nô, có thể ít đi phiền toái trị tai (cứu nạn thiên tai), mà đất đai kia hoang vu cằn cỗi, nuôi không được bao nhiêu người Hung nô, giữ lại thì chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, không để lại… thì với chúng ta cũng không tính tổn thất quá lớn.”
“Ngụy đại nhân ngại phiền phức, như vậy không phải là đem bách tính ném đi sao?” Sở Minh Duẫn lạnh lùng nói.
“Chuyện này làm sao có thể nói là ném đây, ” Ngụy Tùng thở dài, “Đại Hạ quốc sức lực dồi dào, biên quan lại có trấn thủ tướng, Hung Nô cũng không dám đối bách tính làm điều gì khác. Hơn nữa, những năm này biên cảnh ấy mà, giống như Lương châu, các tiểu thương cũng âm thầm cùng Hung Nô có không ít lui tới, hai bên chung sống vốn đã sớm hòa thuận hơn rồi.”
Bên trong ánh mắt hắn thật sâu hiện ra một vệt tàn nhẫn, Sở Minh Duẫn nói: “Ta ở trên sa trường tử chiến, hy sinh vô số binh tướng mới thu phục được bản địa, chính là để cho các ngươi tặng không cho người ngoài?”
Mấy thần tử khác thỉnh thoảng lại xì xào bàn tán, thấy thế có người không nhịn được thở dài nói: “Sở đại nhân thật sự không dễ dàng gì, nhưng mà lúc này dù sao cũng không giống ngày xưa, hai nước đã giảng hòa, quan hệ tương giao đã phi thường tốt đẹp. Lấy đại cục đến xem, cũng là vì đã không còn người hi sinh a…”
“Làm sao ngươi biết bọn họ sẽ giữ đúng cam kết?” Sở Minh Duẫn quét mắt một cái, đối phương lùi về phía sau, cúi đầu im lặng.
Ngụy Tùng lắc đầu nói: “Nhưng nếu là không thử một lần, làm sao biết là thật hay là giả? Hiếm thấy mới có cơ hội có thể cùng Hung Nô chọc thủng lớp băng dày, một chút tín nhiệm cũng không có thì chọc sao được.”
“Ánh mắt Ngụy đại nhân thật đúng là sâu rộng, ta là thực sự không hiểu.” Sở Minh Duẫn diện vô biểu tình nở nụ cười nhạt.
Lý Duyên Trinh cũng trầm ngâm nói: “Hung Nô nếu đã đến đây, còn phái Hoàng tử tới, có thể nhìn ra là thực có thành ý, nếu từ chối như vậy, chỉ sợ là sẽ triệt để cắt đứt con đường bằng hữu.”
Sở Minh Duẫn nghe vậy chậm rãi ngước mắt nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, lành lạnh nở nụ cười, “Bệ hạ đa tình, không nghĩ tới thế nhưng lại có thể đối với thiên hạ bạc tình.”
“Sở ái khanh có ý gì?”
Sở Minh Duẫn chợt được mở mang kiến thức, “Bệ hạ tự nhiên rõ ràng.”
Sắc mặt Lý Duyên Trinh không được tốt lắm, nhưng cũng không nổi giận, chỉ là nhìn về người bên cạnh, do dự mở miệng: “Như vậy xem ra, vẫn là…”
“Bệ hạ, ” Lục Sĩ ra khỏi hàng hành lễ, “Thần cho là Sở thái úy nói có lý, Hung Nô không thể tin!”
Ngụy Tùng thật sâu hành lễ, khẩn thiết nói: “Bệ hạ, xin hãy lấy đại cục làm trọng!” Lời còn chưa dứt, nối gót phía sau lại thêm vài tiếng phụ họa.
Lý Duyên Trinh lâm vào tình huống khó xử, nhìn sống lưng Sở Minh Duẫn thẳng tắp, không nhường một bước tập trung nhìn lên, trong lòng hắn run lên, không khỏi nhìn về vị trí hư không bên phải.
Sở Minh Duẫn theo ánh mắt hắn nhìn sang, sắc mặt bất giác hơi bớt giận, nhất thời không lên tiếng.
Lý Duyên Trinh khoát tay áo nói: “Thôi thôi, đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể quyết định. Tô ái khanh đang trên đường hồi kinh, chờ y trở về lại bàn cũng không muộn.”
Trên triều rất nhiều văn thần theo phe Tô đảng, tất nhiên là không có dị nghị, sau khi đáp lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Minh Duẫn.
Sở Minh Duẫn lúc này mới thu hồi tầm mắt, tùy ý nói, “Cũng tốt.”
Hành lang trong cung điện, Ngụy Tùng bước chân chậm rãi, tiếp đó dừng lại, hắn chống đỡ người nhìn về phía mái ngói xanh ở nơi xa, mặt ủ mày chau.
Bất chợt vang lên một âm thanh, “Ngụy đại nhân đang lo lắng sự tình Hung Nô?”
Ngụy Tùng quay đầu lại, phát hiện là Công bộ Thượng thư Nhạc Vũ Hiên. Sau khi Đàm Kính bị xử tử, hắn nguyên là Công bộ thị lang được đề cử nhậm chức mới. Ngụy Tùng chậm rãi gật gật đầu, dừng một chút, lại nói: “Sở đại nhân suy cho cùng là võ thần, ánh mắt nông cạn không hiểu đại cục, nhưng lời hắn nói… Tóm lại vẫn có chút đạo lý.”
“Nói thế nào?”
“Năm thành bách tính kia, đến cùng vẫn là con dân Đại Hạ, nếu cứ như vậy vứt bỏ cho Hung Nô, thật đúng là…”
“Nguyên lai Ngụy đại nhân là đang phiền lòng cái này, ” Nhạc Vũ Hiên cười cười, “Sở đại nhân chẳng qua là mượn cớ vì tư tâm, ngươi không cần quá để ý lời hắn.”
Ngụy Tùng giật mình nhìn hắn, người này từ lúc được bổ nhiệm cho tới nay làm việc đều là khiêm tốn, giữa lúc Sở đảng cùng Tô đảng giới hạn không rõ, ai cũng không đắc tội, không biết tại sao hôm nay lại biểu lộ trực bạch ý kiến, không khỏi truy hỏi: “Vì sao nói như vậy?”
Nhạc Vũ Hiên há mồm rồi lại dừng lại, nhìn quanh bốn phía một chút, ghé sát vào nhỏ giọng nói, “Sở đại nhân là người Lương châu, hiện tại muốn đem phân chia cố hương của hắn nhường cho Hung Nô, hắn nhất định là không vui, làm sao sẽ quản đến cái gì là đại cục.”
“Thì ra là như vậy, ” Ngụy Tùng gật gật đầu, “Ta nói hắn tại sao lại đột nhiên quan tâm đến khó khăn của bách tính, xem ra… Vẫn là ta đánh giá cao hắn.”
Nhạc Vũ Hiên cười nói, “Đúng như đại nhân từng nói, những võ tướng kia cũng chỉ khoe khoang anh dũng nhất thời, không có tầm nhìn lâu dài. Huống chi, chúng ta cùng Hung Nô giao hảo, Sở thái úy còn có thể có địa vị bây giờ? Lời của hắn, nghe một chút là được rồi.”
Ngụy Tùng trầm ngâm, Nhạc Vũ Hiên liền lui về phía sau một bước, thi lễ nói: “Ngụy đại nhân khổ tâm, đa số chúng ta đều rõ ràng, vô luận sau đó ý kiến Tô đại nhân như thế nào, ta tất nhiên đều sẽ ủng hộ ngươi.”
Ngụy Tùng trong lòng động dung, vỗ vỗ vai hắn, không nói thêm lời nào, cùng hắn đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT