Cho đến khi cậu thiếu niên tập luyện buổi sáng xong, mấy phần xấu hổ mới vơi đi.
Còn Sở Dư thì hoàn toàn không có kiểu chuyện phiền muộn như thế.
”An An,“ Ông Sở cũng đang nói với Sở Dư về chuyện này, “Hôm qua ông đã nói với ông Cố rồi, để Cố Thần chăm sóc con ở trường.”
”Vâng.” Sở Dư lặng lẽ gật đầu, mí mắt hơi cong, từ trước đến giờ cô không có thói quen từ chối sự quan tâm của người già.
Đặc biệt là Tiểu Cố, lại càng không có vấn đề gì.
Bàn tay trắng nhỏ bưng chén thuốc lên, đặt trước mặt ông, “Ông uống thuốc đi ạ.”
Những năm này không có ai chăm sóc, căn bệnh lưu lại lúc trước trong
người ông Sở cũng đã bắt đầu tái phát, nên nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.
Mặt ông lão cứng đờ, màu nâu của thuốc bắc hòa cùng chén sứ màu xanh
ngọc trông thật bắt mắt, nhưng mùi thuốc tỏa ra thì rất khó ngửi, khiến
nó chẳng hề còn sức hấp dẫn nữa.
“... Đợi lát nữa rồi ông uống có được không?” Ông Sở dựa lưng vào tường.
Lúc còn trẻ, đừng nói là uống thuốc đắng, đến vết thương do súng bắn hay dao đâm ông cũng đã từng trải qua rồi, bây giờ già rồi thì lại có phần
tùy hứng.
”Ông ngoại à.” Sở Dư nhẹ nhàng gọi.
Bị một ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm, cuối cùng ông Sở cũng không lay chuyển được Sở Dư, uống thuốc với vẻ mặt đau khổ.
Thực sự rất đắng.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau.
Chàng trai ngồi trên ghế salon, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Cho đến khi điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, phát ra âm thanh chói tai.
Cậu lấy lại tinh thần, nhíu mày lại.
”Chuyện gì?”
Nghe giọng điệu này, Tôn Hạo Quảng hơi hoảng, nhanh chóng đáp lời, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu khi nào thì cậu về?”
Mới sáng sớm ra đã bị cái gì rồi vậy...
”Về làm gì? Ở lại đây tốt hơn.”
Tôn Hạo Quảng:... *lén lút trợn mắt*
Nhị ca cậu nói những lời này không thấy trái với lương tâm sao?
Lần trước ai nói ra vào hẻm nhỏ không thuận tiện? Huống hồ mấy ông già
cũng quản khá nghiêm, cậu còn đỡ, chứ ông của nhị ca rất nghiêm, bình
thường thì không để ý lắm, nhưng nhị ca cậu mà chơi game hay làm gì khác thì lại rất bất tiện.
—— Đương nhiên là không.
Thấy bên kia không nói gì, Cố Thần mất kiên nhẫn nói tiếp, “Cậu còn có chuyện gì nữa không?”
”Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
”Ấy, sao cậu vội thế?” Tôn Hạo Quảng chen ngang, thật ra cậu cũng không
có chuyện gì gấp, “Cậu rảnh không? Có thì đấu hai trận cùng tôi đi.”
Cố Thần nhìn màn hình TV, đôi chân dài đan vào nhau gác lên bàn thấp, Thờ ơ ra, “Xem TV rồi, không rảnh.
”Chiến binh Balala, biến hình...*”
(*Đây là phim hoạt hình “Chiến Binh Balala” bao gồm những cô gái phép thuật của Trung Quốc.)
Tôn Hạo Quảng nhìn chằm chằm vào điện thoại, nghĩ đến âm thanh vừa nghe được ở đầu dây bên kia, nhếch mép.
... Đúng là... Đúng là không rảnh thật.
Thôi quên đi, không phải núi nào cũng giống núi nào.
Cố Thần tiện tay ném điện thoại sang một bên, nằm ngả ra sau, nghe giọng nói của Balala vang vọng bên tai, nhắm mắt lại.
Không lâu sau, điện thoại lại vang lên.
Cậu bực mình, mò điện thoại trên bàn, “Ai?” Số của cậu cũng chỉ có mấy đứa kia biết, nên cậu cũng chẳng cần khách sáo làm gì.
”Bố đây đang không rảnh.” Bây giờ cậu chẳng muốn làm gì cả.
”Ừ?” Ngoài dự đoán, giọng nói bên kia rất êm ái, hoàn toàn không có ý dây dưa, “Thế thôi vậy.”
”Đợi một lát!” Cố Thần đột nhiên bật dậy nhanh như tên bắn, khụ khụ, “Cậu có chuyện gì không?”
Giọng nói của cậu cao hơn, nghe có vẻ dè dặt, “Nếu cậu đang vội, thì chuyện của tôi tính ra cũng chẳng gấp gáp.”
”Không có gì.” Khóe môi cong lên, Sở Dư từ tốn nói, “Sau này nói cũng không muộn.”
Chỉ vài ngày nữa là đến ngày tựu trường trên khắp cả nước rồi.
Nghĩ một lát, cô nói thêm một câu, “Cậu cố lên nhé.”
Cơn gió nhẹ thổi qua, thổi lên tà váy dài của cô, Sở Dư nheo mắt lại,
nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt trăng khuyết lấp lánh ánh sao.
Cô đặt điện thoại xuống, tiện tay gạt lấy sợi tóc dính trên khóe miệng, tiếp tục tô tô vẽ vẽ lên bức tranh trước mặt.
Cậu thiếu niên lại nằm xuống, nhìn về phía màn hình TV.
... Biến thân cái gì chữ, quần áo gì mà xanh nguyên một cục, đúng là xấu xí.
Cậu tắt TV, thể loại hoạt hình nhàm chán kiểu này thì ai mà xem nổi?!
Buổi trưa.
”Không ăn nữa hả?” Ông Cố thấy Cố Thần buông đũa xuống, hừ một tiếng, “Lát nữa đói thì đừng có đi làm phiền bà mày đấy.”
Hôm nay bà Cố nấu ăn, ông không muốn ai để thừa thức ăn cả.
”Vâng” một tiếng, chàng trai đáp, “Con no rồi.” Nói rồi liền đứng lên.
”Sao vội thế... Có chuyện gì gấp à?” Ông Cố đang nhai rau cần tây rộp
rộp trong miệng, nhìn cậu, “—— Có chuyện gì thì nói ông nghe xem nào.”
”Gấp?” Cậu bước chậm lại, lông mày giương lên, “Con không gấps, chỉ là —— Sở Dư ở bên kia đang hối con.”
Cậu kiêu căng nói, “Có thể là đang có việc gấp.”
”À.” Ông Cố gật đầu, nghĩ về tính tình của Sở Dư, nghi ngờ nhìn cậu,
nhưng mà chuyện này... thằng hai cũng không cần thiết phải gạt ông làm
gì.
Có thể là đang có việc gấp thật. “Cũng được, con đi đi.”
...
”Sở Tiểu Dư?”
”Ừ?” Sở Dư vớt chén đũa từ trong nước ra, bỏ vào trong tủ, nhìn cậu trai đang dựa vào cửa bếp, “Sao cậu lại đến đây?”
Tiếng nước chảy tí ta tí tách, lông mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt trắng nhỏ dưới ánh đèn, “Không phải cậu bảo hôm nay không rảnh à?”
”Chuyện lúc sáng tôi làm xong rồi.” Cậu dựa vào cửa, trong mắt chợt lóe
lên một tia xấu hổ rồi biến mất, sau đó lại bướng bỉnh hất cằm lên, “Chỉ là... ở nhà chán quá.”
”Sao cậu lại rửa chén vậy?” Cậu đổi chủ đề, vừa nói vừa nhíu mày lại, “Dì giúp việc không có nhà sao?
Nghĩ đến Đằng Phi từng nói ông nội cậu ta không thích trong nhà có người, thế là lại hỏi, “Bảo vệ đâu?”
Ông ngoại cô thấy cô rửa chén cũng có phản ứng giống hệt như này, cũng
chỉ là mấy cái chén, cứ làm như cô sẽ biến thành người thủy tinh vậy,
thiếu chút nữa là cướp khỏi tay cô rồi.
”Rửa vui không?” Cậu đến gần một chút.
”Hửm?” Sở Dư ngẩng đầu lên.
Hai người đứng rất gần nhau, chớp mắt liên tục, thiếu niên sạch sẽ trắng trẻo, Sở Dư lặng lẽ lùi ra xa, có hơi buồn cười.
Thấy rõ trong ánh mắt cô hiện lên ý cười, dường như cậu cũng kịp nhận ra mình vừa hỏi một câu rất ngốc, Cố Thần đứng thẳng người lên, lỗ tai đỏ
ửng, nhưng vẫn lặp lại một lần nữa, “Tôi nói... Rửa có vui không?”
”Cậu có muốn thử không?” Khóe mắt cô cong lên, dừng động tác lại.
”Thử thì thử.” Thiếu niên có phần bất mãn, đẩy cô ra, “Cậu tránh ra đi.”
Nhìn động tác của cô rất dễ dàng, từ tốn ưu nhã, như thể đang uống trà
chiều vậy, cậu cũng không thể tin được là cậu lại giận dỗi với dáng vẻ
ấy.
”Rửa... Rửa như thế nào vậy?” Nói thì dễ, nhưng khi cầm đĩa, Cố Thần lại không biết bắt đầu từ đâu, có cần để cái gì vào không hay là chỉ trực
tiếp chà lên thôi?
Sở Dư cười, lui về phía sau hai bước, “Đầu tiên là nặn từ cái chai đầu tiên bên tay trái cậu...”
”Sau đó thì sao?” Cố Thần nhìn chiếc đĩa trong tay, cứng nhắc làm xong lại hối.
Trong phòng bếp, giọng nói của thiếu niên có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng không biết từ khi nào trên môi lại nở một nụ cười.
”Không tồi chứ?” Cố Thần nhìn chén đĩa được xếp gọn gàng trong tủ, hất cằm lên, nhìn về phía Sở Dư.
Nhìn chén đĩa sạch sẽ, so với mặt cậu có khi còn trắng hơn, không có một chút tỳ vết nào, —— có cảm giác rất hoàn hảo.
”Rất tốt.” Sở Dư bật ngón tay cái, cô lớn lên ở nước ngoài, mặc dù vì cơ thể không tốt nên cô không hề ra khỏi cửa, nhưng vẫn ảnh hưởng văn hóa ở bên kia, trước giờ cũng không ngại khen và biểu hiện ra ngoài.
Lời này vừa nói ra, lại làm cậu ngẩn người, không tự nhiên sờ vào lỗ tai mình.
”Sở Tiểu Dư cậu thật xấu.” Ánh mắt cậu dời sang chỗ khác, lên giọng,“Không phải là cậu rửa bát sao? Sao tôi lại trở thành người rửa bát rồi? Chả trách cậu lại khen tôi, không phải cậu làm thì đương nhiên là tốt
rồi.”
Lẩm ba lẩm bẩm, cứ y như bà già ấy.
Bị suy nghĩ của mình làm buồn cười cong cả đôi mắt, Sở Dư cầm một cái chai nhỏ lên, “Cậu có muốn không?”