Cố Thần đỡ lấy eo cô, cẩn thận ôm cô đi về phía trước, “Đầu tiên cứ đi từ từ đã.”

Vừa chạy bộ xong, không thể dừng lại ngay lập tức được.

Sở Dư khó chịu nhíu mày lại, trước mắt sắp biến thành màu đen cả rồi, chân cô cũng mềm nhũn hết cả ra.

“Không muốn di chuyển nữa.” Cô nói nhỏ, trong giọng nói có phần tủi thân.

Thiếu niên bị giọng của cô làm tay chân trở nên luống cuống, chỉ có thể thì thầm bảo đảm, “Thêm hai bước nữa được không, hai bước nữa thôi.”

Cậu hận không thể lập tức vỗ ngực mình và bảo với cô rằng cô không cần đi nữa, nhưng lại không được.

Người trong ngực không nói gì, chẳng qua chỉ lấy một bàn tay nắm lấy áo quần cậu, trán để ở phía trên, đi về phía trước theo lực tay của cậu.

Bộ dạng này tương đối thoải mái.

Lúc này, hai người cũng không hề phát hiện, tư thế của họ rất thân mật, thân mật đến nỗi đã sớm vượt xa giới hạn của bạn bè.

Tôn Hạo Quảng ngồi ở bên kia quan sát bị dọa sợ, thiếu chút nữa thì rớt bóng rổ trên tay, đẩy mấy người bên cạnh một cái, “Cậu, cậu nhìn kìa, có phải mình tôi bị hoa mắt không?”

Tốc độ phát triển kiểu gì mà thần thánh quá vậy?

Rõ ràng là mấy hôm trước vẫn còn dáng vẻ đơn thuần trong sáng, vậy mà mới mấy ngày… Sao bây giờ lại ôm luôn rồi?

Triệu Tưởng bị cậu đẩy một cái, bóng đang ném bị lệch khỏi rổ cả một ngàn tám trăm dặm, nhưng nhìn mặt cậu, lại nhìn sang hướng cậu đang nhìn.

Hoàn toàn không để ý đến chuyện tức giận nữa.

“… Tôi cũng hoa mắt rồi sao?”



Đi được một đoạn, đầu Sở Dư càng choáng hơn nên từ từ đi chậm lại.

Cô giật giật, chóp mũi hít vào hơi thở làm cô đột nhiên mở mắt ra.

Cảm thấy eo ở dưới tay cứng đờ, Cố Thần cúi đầu xuống, “Sao thế?”

Cậu nghĩ là cô không muốn đi nữa, tay chân có chút luống cuống, “Đi thêm hai bước nữa được không?”

Khi không nhìn thấy, thường thì thính giác sẽ càng nhạy bén hơn, dù cô không thấy tình cảm của cậu, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được, trong lòng cậu đang rất đau lòng, rất luống cuống.

Mặt Sở Dư nóng lên, đầu rời khỏi ngực cậu, thuận theo mái tóc dài, tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống chân cậu.

“Không có,” Cô nhìn chằm chằm dấu chân cậu bên cạnh cỏ nhỏ, “Tôi nghỉ một lát, lát nữa tôi tự đi được.”

Thiếu niên phản ứng lại, mới nhận ra được ý trong lời nói của cô.

Tầm mắt của cậu vô thức rơi xuống tay mình, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được eo ở dưới tay, nhỏ nhắn, mềm mại, tay cậu nắm lấy… Một tay có thể ôm hết.

Trong nháy mắt, tai của chàng trai đỏ lựng hết cả lên, nhanh chóng thu tay về, trên mặt đã nóng giờ càng thấy nóng hơn.

“E hèm.”

Cậu nhanh chóng nhảy ra một bước, nuốt nước bọt, mắt hết nhìn trời rồi lại ngắm đất, “Tôi… Tôi cũng không muốn đi cùng cậu nữa.”

Sở Dư khẽ hít một hơi, bước qua cậu rồi đi về phía trước.

Tiết thể dục này chỉ có mỗi lớp họ học ở sân thể dục, những người khác đều đang luyện tập bóng rổ, trên đường đua rất yên tĩnh.

Hai người, một trước một sau, từ từ đi.

Bước chân giẫm trên đường đua phát ra một tiếng vang nhỏ.

Cô gái đang đi trước mặt cong môi, chàng trai bướng bỉnh ở phía sau im lặng không nói gì, chỉ đi sau lưng cô, lén hôn vào lòng bàn tay lúc nãy vừa chạm vào ai đó, mặt đỏ bừng.

Trong không khí tựa như có gì đó đang nảy mầm.

Trẻ trung lại ngọt ngào.



Lúc hai người trở về sân bóng, thầy Từ đã thông báo kết thúc giờ tự do luyện tập.

“Nhị Ca!”

“Hai người về rồi…”

Nhìn hai người trở về, một trước một sau, thực sự không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng mình, Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng vội vàng xích lại gần.

Đưa hai trái bóng qua, “Đây là bóng của hai người.”

“À.”

Cố Thần nhận lấy, đáp một tiếng, khóe mắt vô thức hướng về phía Sở Dư đang đứng cách cậu hai bước xa.

Lặng lẽ cầm chai nước bên cạnh lên rồi đưa tới.

Mặt Sở Dư hơi đỏ, không nói gì, đưa tay nhận lấy.

“Thầy đã cho tự do luyện tập rồi, có muốn tới không…”

Giọng nói của Tôn Hạo Quảng càng ngày càng nhỏ.

Không biết là chuyện gì, rõ ràng là hai người chẳng ai nói gì cả, nhưng bầu không khí này có gì đó mơ hồ lắm, lại làm cậu cảm thấy, nếu bây giờ cậu mà nói chuyện… thì chính là tội ác tày trời.

Cậu sờ mũi, yên lặng kéo Triệu Tưởng ở bên cạnh cách xa một chút.

Nhìn hai người bên kia dường như hoàn toàn không biết bọn họ đã rời đi,

Tôn Hạo Quảng: …

Cậu thò đầu qua, nhỏ giọng nói, “Cậu có cảm thấy… có chỗ nào không đúng không?”

Triệu Tưởng yên lặng ôm bóng rổ vào người.

“Trong không khí tràn ngập tình yêu này, trừ đối phương ra, tất cả đều là mùi chua cả thôi.”

Bây giờ hai người đó thuộc về loại cảm giác… thế giới chỉ có mỗi hai người.

Cậu phải yên lặng.

Bên này.

Sở Dư nhận lấy chai nước cậu đưa, mở nắp uống hai ngụm.

Trong nước như có cho thêm mật ong vào vậy, nước ấm áp chảy qua cổ họng, làm dịu cổ họng đang khát khô và đau buốt.

Thiếu niên bên cạnh lề mề đi tới, mặt như lơ đãng mà lẩm bẩm, “Đừng uống nhiều quá.”

Cậu ho khan, giọng rất nhỏ, “Lát mà đau bụng là tôi mặc kệ cậu luôn đấy.”

Mới vừa chạy xong không bao lâu, tốt nhất là không nên uống quá nhiều nước, đợi một lát rồi hẵng uống tiếp.

“… Ừ.”

Sở Dư khựng lại, cái miệng nhỏ lại uống thêm hai ngụm nữa, rồi lấy nắp vặn chặt.

Hàng mi cô rũ xuống, lấy chai nước đặt vào một chỗ, ôm quả bóng dưới đất lên, tuy nhìn rất kỳ cục nhưng cô lại không hỏi Cố Thần ở bên cạnh, mà lại nhìn chằm chằm vào tư thế của những người khác.

Sau đó lại nhìn vào khung bóng rổ cách đó không xa, thử ném vào.

Bóng ném tới khung bóng rổ lại quay trở lại.

Bị thiếu niên bên cạnh vươn tay tiếp lấy.

Cậu vẫn đứng đấy, nâng cằm lên, làm bộ không tình nguyện mà dạy cho cô.

“Đến đây, tôi dạy cậu!”



“Cậu tách ngón tay ra, dùng ngón tay và bàn tay giữ chặt bóng, lòng bàn tay không chạm vào bóng…”

Cố Thần đứng bên cạnh cô, mắt vô thức nhìn xuống eo cô, cứ như bị bỏng vậy, rời đi rất nhanh.

Tim đột nhiên đập mạnh.

Cầm bóng rổ trong tay so tư thế cho cô xem.

“Ngón tay phải chia ra thế này… Bóng mới không bị lệch hướng…”

“Sau đó phải chú ý…”

Tim ngày càng đập dữ dội hơn, Cố Thần cứ như kích động, cũng chả biết mình đang nói cái gì…

“Cậu, cậu nhìn tôi làm gì, đừng nhìn tôi, nhìn bóng đi…”

Cậu đứng gần quá, hơi thở cậu phả vào tai cô, cứ như đang vây quanh cô vậy.

Sở Dư cụp mi xuống, rõ ràng nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch bên tai, không khác gì đang ở trong cuộc thi đấu, tiếng này nối tiếp tiếng kia.

Có vẻ như cô…

Dường như ý thức được lời nói của mình quá mâu thuẫn, tầm mắt của Cố Thần dừng ở trái bóng trên tay cô.

“Không đúng, mấy ngón tay này phải tách ra một chút…”

Cậu đưa tay ra điều chỉnh vị trí cho cô,

Cố Thần rất cao, đặc biệt là lúc xích lại gần, dường như có thể bọc cả người Sở Dư dưới bóng của cậu.

Mắt Sở Dư rũ xuống đúng lúc có thể thấy trước ngực cậu có nếp nhăn hơi mập mờ.

—— Bị cô bắt đi ra ngoài.

Bàn tay ấm áp chạm vào ngón tay lành lạnh của cô.

Bóng trong tay run run, lăn xuống đất.

Thiếu niên ho khan một tiếng, tai ửng đỏ, nhanh chóng nhặt quả bóng ở dưới đất lên, nhét vào tay cô, “Cậu nghe không hiểu sao…”

Sở Dư lắc đầu, vuốt tóc ra sau tai. Giọng nói nhè nhẹ, dường như cũng không khác gì so với bình thường.

“Không có.”

“Sở Tiểu Dư cậu thật là!”

Cậu ấn đầu cô một cái, tầm mắt rơi xuống người cô rồi lại dời đi rất nhanh, giọng nhỏ lại, giống như đang thì thầm.

“Đồ ngốc!”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tiểu Gia OS: Đồ ngốc…

Tui cũng muốn có một chàng trai gọi tôi là đồ ngốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play