Phượng Tử Hề về đến ký túc xá, lập tức lấy quần áo ra đi thẳng vào phòng tắm rửa.
Doãn Thu ôm hai con thỏ, chậm rì rì về ký túc xá.
Người qua đường đều quái dị nhìn cô nàng, giống như thấy được vật gì hiếm lạ lắm.
Khóe môi Doãn Thu giật giật, trên mặt lộ ra vẻ câm nín, chỉ là hai chú thỏ thôi mà, có gì đẹp kia chứ!
Nhưng mà, cô nàng sớm đã quên mất bản thân lúc trước nhìn thấy thỏ nhỏ kia đã kích động, hưng phấn nhường nào……
Trình Nghi đi sau, sắc mặt quỷ dị, trong mắt có tia sáng không rõ, khóe môi kéo kéo, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài!
Doãn Thu dường như cảm giác được sự khác thường của cô, quay đầu nhìn lại: “Phó đội trưởng, xảy ra chuyện gì, có chuyện gì muốn nói sao?”
Trình Nghi nở một nụ cười, duỗi tay chỉ chỉ con thỏ trong lòng cô nàng, hỏi: “Các cậu vào núi kia à?”
“Nghe nói mấy ngọn núi kia có ma, hơn nữa chính phủ cũng phong tỏa núi rồi……” Trình Nghi nói hết chuyện mình biết ra.
Không phải cô dùng yêu ngôn hoặc chúng*, mà là ăn ngay nói thật!
(*dùng lời lẽ yêu ma mê hoặc quần chúng)
Nghe người của thế hệ trước nói lúc ấy còn kinh động đến lãnh đạo cấp cao bên trên…… Thậm chí còn từng lên TV……
Cả người Doãn Thu lạnh run, trừng lớn mắt nhìn Trình Nghi, lắp bắp nói: “Cậu…… Cậu nói thật à?”
Oa, nói như vậy, cô vừa đi một vòng quanh quỷ môn quan đó ư……
Lúc mới vào núi, có một hơi lạnh từ bên trong phát ra.
Khi đó, cô rất sợ, thậm chí muốn đánh trống lui quân.
Trình Nghi nhún vai, trên mặt lộ ra ý cười: “Là thật hay giả, tớ cũng không biết, nếu không, lần sau lúc các cậu đi, gọi thêm tớ nữa, thêm một người thêm một phần sức mạnh mà!”
(Cảm thấy đây mới là ý đồ của bà chị ¥_¥)
Doãn Thu không hiểu nổi Trình Nghi nghĩ gì!
Đã biết trong núi có ma lại còn muốn đi?
Đó không phải là tìm ngược sao?
Phượng Tử Hề từ phòng tắm đi ra, vừa lúc nghe được một câu cuối cùng, đuôi mày cô hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh nhạt dừng trên người Doãn Thu: “Ngây ngốc ở đó làm gì, còn không đi tắm đi!”
Doãn Thu quay đầu nhìn về phía cô, thè lưỡi, bỏ con thỏ trắng vào lòng cô rồi lập tức đi.
Phượng Tử Hề cúi đầu nhìn con thỏ trong lòng, mày nhăn lại, huyệt thái dương nổi lên gân xanh, trong lòng yên lặng đếm: Một, hai……
Còn chưa tới ba, đã thấy Doãn Thu cười khanh khách chạy về, lớn tiếng nói: “Quên lấy quần áo rồi!”
Phượng Tử Hề ném cho cô nàng một ánh mắt nhìn kẻ ngốc, chợt nhìn về phía Trình Nghi: “Cậu muốn vào núi?”
“Ừa——” Trình Nghi gật đầu, dừng một chút, tiếp tục nói: “Thật ra, trước khi vào quân ngũ đã muốn đi rồi, chỉ là không có ai làm bạn, nên vẫn không dám hành động đơn độc 1 mình thôi!”
Hai mắt Phượng Tử Hề lóe lóe, ném xuống một câu rồi rời đi: “Sau này rồi nói!”
Sắp tới, cô sẽ không vào núi!
Trình Nghi nhìn bóng dáng người con gái, trong mắt lộ ra vẻ mê mang, duỗi tay gãi gãi đầu, đây là đáp ứng rồi? Hay là vẫn chưa?
——
Văn phòng chỉ huy trưởng.
Dạ Lăng Mặc tựa như bức điêu khắc thần Hy Lạp đứng lặng ở kia, nơi đáy mắt sâu thẳm cuồn cuộn sóng ngầm, tay phải vuốt ve cằm, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ cao thâm khó đoán……
Lúc này, giọng Từ Thanh Trạch kích động từ ngoài truyền tới: “Lão đại, lão đại, nghe nói Phượng Tử Hề đã về rồi!”
Vừa dứt lời, người đã lao vào văn phòng.
Cậu ta nhìn đống dược liệu quý trên bàn, tròng mắt trừng muốn lòi cả ra, lớn tiếng hét lên: “Lão đại, lão đại, đây đều là của anh sao?”
“Cái này, cái này tặng cho em nhé?” Từ Thanh Trạch từ giữa lấy ra hai cây châu linh chi siêu lớn ôm vào lòng, bộ dạng cẩn thận như thể sợ bị cướp mất.
“Buông ——” ngay lúc cậu ta cực kì kích động, giọng người đàn ông chẳng chút gợn sóng vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT