Tay phải Phượng Tử Hề giương lên, bóp cổ con Trúc Diệp Thanh Xà bảy tấc.
Vung một cái, hai mắt con Trúc Diệp Thanh Xà tựa như sao Kim, đầu hốt hoảng.
Còn không nhìn rõ chuyện gì, lòng bàn tay Phượng Tử Hề đã biến đâu ra một cái dao gọt hoa quả sắc bén, vẽ lên một đường cong xinh đẹp.
Bay ra ngoài, sắc ngọn không thể ngăn cản.
“——” Trúc Diệp Thanh Xà phát ra tiếng kêu bi thống, mắt nhắm lại, chết thẳng cẳng.
Động tác liền mạch lưu loát làm Doãn Thu kinh ngạc.
Cô nàng sùng bái nhìn về phía Phượng Tử Hề, giọng nói run rẩy mang theo kích động: “Hề Hề, cậu thật là lợi hại!”
Phượng Tử Hề liếc xéo cô nàng, hai tròng mắt hiện lên tia sáng nhỏ, sau đó nhéo con Trúc Diệp Thanh Xà mềm oặt trên mặt đất: "Xì!"
“A ——” Doãn Thu kinh hoảng ra tiếng, theo bản năng lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, môi mím đã hơi tím lại.... ra
“Muốn xông pha thiên địa ở trong quân đội, cần phải khắc phục được chướng ngại trong lòng trước.” giọng nói thanh lãnh mang theo khí thế không cho phép từ chối.
Doãn Thu trầm mặc một lát, trong mắt hiện lên vẻ kiên định xưa nay chưa từng: “Được, tớ nhất định sẽ khắc phục.”
Cô nàng chậm rãi vươn tay phải, hơi khựng lại một chút, lại rụt về.
Phượng Tử Hề cũng không thúc giục, đôi mắt nhìn thấu nhân tâm yên lặng nhìn Doãn Thu, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp.
Cô tin tưởng Doãn Thu có thể làm được!
Thời gian từng chút trôi đi, không biết qua bao lâu.
Tay Doãn Thu khẽ động, cô nàng nắm lấy con Trúc Diệp Thanh Xà bảy tấc.
Lúc chạm tới Trúc Diệp Thanh Xà kia, sợ hãi trong lòng cũng từng chút trôi đi rồi biến mất……
Cô ngẩng đầu nhìn Phượng Tử Hề, khuôn mặt tái nhợt hiện lên tia mỉm cười: “Hề Hề, hình như cũng không đáng sợ lắm!”