Phượng Tử Hề khẽ thở dài một hơi, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thêm lần nữa: “Ai đưa bà vào đây ạ?”

Đôi mắt vẩn đục của bà cố nội vẫn bịt kín một tầng u ám: "Không biết."

“Bà họ gì ạ?”

“Quên rồi.”

“Trong nhà còn có người nào không?”

“Có một thằng cháu không chịu nghe lời, lúc nào cũng đối nghịch với bà già này, còn lại chẳng nhớ được gì cả.”

Tay phải Phượng Tử Hề khẽ búng một cái, đáy mắt trào ra vui sướng, có cái này là đủ rồi, cô tiếp tục hỏi: "Thế cháu bà tên là gì ạ?"

Nhưng mà, lời này vừa ra, câu trả lời tiếp theo của bà cố nội lại như chậu nước lạnh dội lên đầu cô, khiến cho người ta chẳng thấy tí độ ấm nào: "Bà không biết!"

Phượng Tử Hề trừng lớn mắt, không dám tin nhìn bà cố nội, lại hỏi câu lần nữa: “Còn bà thì sao, bà tên gì ạ?”

Bà cố nội thấy Phượng Tử Hề có chút thất thố, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt khiếp đảm: “Bà không biết, đừng đánh bà!”

Nói xong, bà còn ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, cả người run run.

Mí mắt Phượng Tử Hề không khống chế được nhảy nhảy, hận không thể băm luôn tay mình, đây là kết cục của việc xen vào chuyện của người khác!

Cô hít sâu một hơi, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa ngực, yên lặng nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh.

Từ trên cao cô nhìn xuống bà lão kia, tuy là tóc đã trắng xóa, nhưng ánh mắt quắc thước, quần áo nhã nhặn, từ đây không khó đoán được gia thế của đối phương.

Phượng Tử Hề duỗi tay nâng bà cố nội dậy, dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng nói: “Bà cố nội, đừng sợ, con sẽ không đánh bà đâu!”

Nói đến này, ánh mắt Phượng Tử Hề dừng trên mặt đối phương, dừng một chút, giơ môi đỏ, tiếp tục nói: “Con đưa bà đến chỗ đội bảo vệ, có lẽ ở đó có người quen bà!"

Ai ngờ, lời nói vừa rơi xuống, bà cố nội nháy mắt kích động hẳn lên, vội vàng lắc đầu lớn tiếng thét chói tai: “Không cần, bà không cần đi đến chỗ đội bảo vệ đâu, nơi đó có người xấu, bà muốn đi theo con cơ!”

“_____” Phượng Tử Hề muốn hộc máu ra rồi, sớm biết phiền toái thế này, thù đã không xen vào việc của người khác!

Một người sống lù lù thế này, làm sao đưa vào kí túc xá được!

Ánh mắt đen láy của Phượng Tử Hề nhìn về phương xa, suy nghĩ sâu xa hồi lâu, mới nói: “Con chỉ là tân binh, không thể dẫn người vào ký túc xá được, nếu không, trước con đưa bà đi phòng y tế được không?”

Nhưng mà, bà cố nội lại giống như muốn dính lấy cô đáng thương hề hề nhìn cô, trong hốc mắt, nước mắt như trân châu rơi xuống, giọng nói già nua thê thảm: “Không cần, bà muốn ở cùng con thôi! ”

“______” ngực Phượng Tử Hề khó chịu, thật muốn mua khối đậu hủ về đập chết chính mình.

Đây là một đề bài vô cùng nan giải!

“Bà muốn ở cùng cô bé cơ.” Bà cố nội thấy Phượng Tử Hề không nói chuyện, túm cánh tay cô, ánh mắt chờ mong nhìn, giọng điệu ẩn ẩn có chút khẩn cầu.

Phượng Tử Hề không chuyển mắt nhìn chăm chú bà cố nội, có thể tự do đi lại trong quân khu, nhất định là người nhà quân nhân.

Khả năng là người nhà đi lạc khá lớn!

Được rồi, tiễn Phật tiễn tận tây thiên, cứu người phải cứu đến cùng!

Trước cứ đưa bà cố nội về ký túc xá rồi nói tiếp.

——

Ký túc xá ban D

Đám nữ binh kinh ngạc nhìn về phía một già một trẻ kia, trong mắt tràn đầy nghi vấn, bà lão này là bà của Phượng Tử Hề à?

Doãn Thu tung tăng nhảy nhót đi đến bên người Phượng Tử Hề, túm lấy cánh tay cô: “Hề Hề, đây là ai vậy?”

Phượng Tử Hề còn chưa nói lời nào, bà cố nội đã duỗi tay, nhanh chóng đẩy Doãn Thu ra, khẩn trương túm lấy cánh tay cô, mười phần là chiếm hữu: “Cút ngay, Hề Hề là của ta!”

“_____” Doãn Thu ngốc manh, này, này, đây là ý gì thế!

“______” đám nữ binh.

Phượng Tử Hề khóe miệng giật giật: “Trên đường nhặt được, tớ đi trước tìm đội trưởng đã!”

Nói xong, đi ra ngoài.

Bà cố nội vội vàng tung ta tung tăng theo sau.

“_____” Doãn Thu trừng lớn mắt, khó tin nhìn bóng dáng Phượng Tử Hề đã đi xa, còn có thể như vậy sao?

------ lời nói ngoài lề ------

Mọi người đoán xem, đội trưởng nhìn thấy bà lão kia sẽ có biểu tình thế nào hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play