Lời nói vừa rơi xuống, Phượng Tử Hề đã dùng tốc độ nhanh như chớp đến bên cạnh Doãn Thu. Hai người đứng dựa lưng vào nhau.
Phượng Tử Hề nhấc chân, đá mạnh vào đùi của một trong hai tên đàn ông, tiếp sau là một màn xoay người hoàn mĩ, đá vào bụng dưới của tên còn lại.
"Ah-ah-" Thanh âm chói tai như lợn bị chọc tiết vang lên trong không khí.
Sàn nhảy đang ồn ào dần dần im bặt, mọi người đều hướng ánh nhìn về phía này.
Lâm Vận nhân cơ hội chạy về phía sảnh đang ẩu đảm ĩ, kéo cánh tay cô gái bị bắt nạt ban nãy đi, núp phía dưới gầm bàn thì thầm "Ở đây an toàn hơn!"
Cô gái yếu đuối không thể ngừng run rẩy. Nước mắt chảy ra như một trận đại hồng thủy vậy.
Lâm Vận đưa tay ra, vỗ nhẹ lên bàn tay của cô gái kia: "Đừng sợ!"
"Tôi... tôi không biết họ!" Giọng nói run rẩy của cô gái nhỏ như tiếng muỗi vang vang bên tai Lâm Vận.
"Lũ xấu xa đó. Dù cô có biết họ hay không, nhưng chỉ cần chúng có hứng thú, chúng vẫn sẽ tìm đến thôi!" Đôi mắt của Lâm Vận tỏ ra thông cảm.
"..." Cô gái dùng hai tay ôm chặt đầu gối, toàn thân như co giật, bộ dạng sợ hãi thực khiến người khác nhìn vào mà đau lòng.
- ---
Hàng chục chiêu được đánh xuống, trên mặt đất liên tiếp xuất hiện tiếng kêu la thảm thiết, tất cả đám người ban nãy đều đã ngã gục.
"Aaaaa-"
"Sao hả? Còn dám giở trò biến thái nữa không?!"
"..."
Phượng Tử Hề và Doãn Thu nhìn xuống đám côn đồ với đôi mắt sắc lạnh, hoàn toàn không có chút nhiệt độ....
"Rầm rầm--" Lúc này, một nhóm thanh niên từ bên ngoài tràn vào, ăn vận khác người, trên tay chúng cầm theo thanh sắt dài.
Tên cầm đầu hùng hổ tiến vào, nhìn Phượng Tử Hề với ánh mắt trêu trọc và khinh bỉ, hơi thở của hắn tàn mát mùi máu tanh: "Mày dám đánh người của tao?"
Doãn Thu đẩy Phượng Tử Hề ra phía sau lưng, hất cằm lên, gằn từng chữ một: "Tất cả lũ rác rưởi này là do tôi đánh, có giỏi thì xông lên đánh tôi đi!"
Cô không thể liên lụy đến Hề Hề được!
Lâm Vận đang trốn dưới gầm bàn, nghe thấy tiếng động lạ liền nhanh chóng chui lên. Đúng lúc bắt gặp một tốp côn đồ hung hăng từ bên ngoài tiến vào.
Sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, Lâm Vận vội vã chui lại xuống gầm bàn.
Bàn tay xiết chặt như thầm căn dặn chính mình, cô nhất định phải ẩn nấp thật kĩ, không thể trở thành gánh nặng của Hề Hề được!
Nếu bị chúng bắt làm con tin, e là Hề Hề cũng phải bó tay...
Phượng Tử Hề có chút xúc động, cô bước ra từ phía sau lưng Doãn Thu, lạnh lùng nhìn tên cầm đầu, nhấc môi anh đào nhàn nhạt nói: "Người của anh làm chuyện đáng xấu hổ, tất nhiên phải đánh!"
Đám đông xung quanh nghe những lời đó đều hết mực kinh hoàng: "..."
Cô ấy có biết bản thân đang nói gì không?
Cô ấy có biết mình đang đối mặt với ai không?
Không sợ hãi chút nào hay sao?
Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt của tên cầm đầu: "Nhớ kĩ, tên tao là A Cường, đừng có xuống gặp Diêm vương rồi cũng không biết ai đã đánh chết mày!"
Phượng Tử Hề liếc qua A Cường với ánh nhìn lạnh băng, một dòng điện tối tăm dần dâng lên trong đôi mắt đen của cô.
Toàn thân tản ra hàn khí chết chóc.
So với khí chất lạnh lùng uy nghiêm của người quân nhân, lúc này Phượng Tử Hề có thêm vài phần sát khí.
Miệng cô tùy ý gợi lên một vòng cung, giọng nói không có chút nhiệt độ bình thản cất lên: "Tên là A Miêu hay A Cẩu gì tôi cũng không quan tâm"
Lời nói vừa dứt, Phượng Tử Hề đã xuất chiêu. Vẻ mặt cô chỉ có sự khinh miệt, hoàn toàn không chút sợ hãi.
A Cường theo tiềm thức lùi lại hai bước. Cũng rất nhanh đã ra đòn tấn công Phượng Tử Hề. Tuy nhiên, rất không may mắn khi chỉ vài giây sau đó đã bị trúng một quyền của Phượng Tử Hề.
Vệt máu đỏ tươi như đóa hoa hồng diễm lệ đang nở rộ...