Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt chỉ còn một ngày nữa là trận đấu diễn ra.

Buổi trưa.

Trong ký túc xá của ban D, Phượng Tử Hề ngồi trên giường xoa xoa cánh tay và bắp chân đau nhức.

Doãn Thu cầm chai thuốc trên tay, trèo lên giường đưa cho cô: "Dùng đi!"

"Không cần đâu, chỉ cần ngủ một giấc là hết ngay thôi!" Phượng Tử Hề thấy với vẻ mặt không hài lòng của Doãn Thu, khóe miệng không ngăn được bật cười.

"Sớm biết sẽ mệt mỏi như vậy mà cậu còn ép bản thân tập luyện quá nhiều làm gì!" Doãn Thu ngồi đối diện với Phượng Tử Hề, mở nắp chai và bôi thuốc lên chân cô.

Đôi mắt Phượng Tử Hề hạ xuống, lông mi tựa cánh bướm khẽ run lên, còn khóe miệng thì nhếch lên một đường mờ nhạt...

Đúng lúc này, Trình Nghi từ bên ngoài bước vào hô to: "Phượng Tử Hề, có mẹ tới thăm!"

Phượng Tử Hề ngước mắt lên nhìn Trình Nghi, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối và một chút khó hiểu: Mẹ sao có thể vào được quân doanh cơ chứ!

"Nhanh lên, mẹ cô vẫn đang ở bên ngoài, lính canh không cho bác ấy vào!" Ngay khi Trình Nghi vừa nói xong, Phượng Tử Hề lập tức nhảy xuống đất, như một luồng gió lao nhanh ra bên ngoài.

Ngay sau đó, Doãn Thu cũng đuổi theo sau.

-

Ánh mặt trời như nước sôi dội xuống mặt đất.

Không khí hanh khô đến ngột ngạt, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng không có......

Liễu Duyệt đứng bên cạnh mấy người lính canh, nụ cười có phần bất lực, bà giơ ra trước mặt họ một bức ảnh: "Các đồng chí, đây là con gái của tôi!"

Người vệ sĩ cao lớn lướt nhìn qua cô gái trong tấm ảnh, sau đó lắc đầu: "Tôi không biết người này!"

Sắc mặt Liễu Duyệt đột nhiên thay đổi, giọng bà tăng thêm vài phần kích động: "Không thể nào, Hề Hề nói với tôi là con bé tập huấn ở đây!"

"Dì ơi, dì hiểu sai ý tôi rồi. Có rất nhiều tân binh trong khu này, chúng tôi không thể nhớ mặt tất cả được!" Người vệ sĩ lớn tiếng giải thích.

Liễu Duyệt đưa tay ra lau những giọt mồ hôi lớn trên trán, tâm trạng bất an dần dần bình tĩnh lại một chút.

Một lúc sau, bà hỏi lại: "Tôi có thể vào gặp con gái tôi không?"

"Chuyện này hơi khó một chút. Ngày mai các tân binh sẽ có trận đấu đầu tiên nên hiện tại bọn họ đang phải tập luyện!"

Khuôn mặt của Liễu Duyệt hiện lên sự thất vọng, một tháng rồi bà chưa được gặp Hề Hề, không biết con bé có gầy đi không!

Một nửa giờ nữa trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Phượng Tử Hề tới.

Đôi mắt của Liễu Duyệt rủ xuống, đồng thời ánh lên vẻ chua xót, hai bàn tay bà nắm chặt vào góc áo, xem ra chuyến này đi vô ích rồi!

Vài giây sau, bà lại ngẩng lên nhìn lần nữa, tất cả sự buồn bã đều tụ lại nơi đáy mắt.

Sau đó Liễu Duyệt nở một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân vang lên: "Mặc dù không gặp được con gái, nhưng tôi cũng muốn cảm ơn mấy anh một tiếng"

"Mong dì thông cảm cho, quân đội có quy định không cho người thân vào thăm tân binh, với ai cũng không có ngoại lệ "Khuôn mặt ngăm đen của người vệ sĩ hiện lên dưới ánh mặt trời.

"Tôi hiểu mà!" Liễu Duyệt gật đầu rồi quay lưng lại, có lẽ ngay cả khi có ngoại lệ, thì người đó cũng không phải là Hề Hề!

Phượng Tử Hề từ xa đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang khuất dần sau con đường đối diện.

"Mở cửa" "Giọng nói lạnh lùng không có cảm xúc của cô vang lên.

"Tân binh không được phép ra ngoài!" Người vệ sĩ ưỡn ngực hô lớn, trên vai anh ta đeo một khẩu súng trường lớn.

Đôi mắt của Phượng Tử Hề lóe lên một tia lạnh, cô lùi lại mấy bước, bất ngờ bật nhảy lên cao vài mét.

Một vòng cung tuyệt đẹp vẽ lên trong không khí.

Trong phút chốc Phượng Tử Hề đã ở bên ngoài...

""Hề Hề, đợi mình với!" Doãn Thu vừa chạy theo phía sau vừa thở.

"Chạy chậm thôi-" Phượng Tử Hề buông ra ba từ sau đó lao ra đường cái với tốc độ nhanh như chớp.

Người vệ sĩ nhìn theo bóng lưng cô, hét lên: "Tân binh kia, mau quay lại, nếu không tôi sẽ bắn!"

Phượng Tử Hề hoàn toàn không bị lời nói kia kinh dọa, vẫn tiếp tục chạy: "..."

Đồng tử của Doãn Thu co chặt, cô dùng hết sức lực mà chạy nhanh đến cổng: "Đồng chí, đồng chí, xin đừng kích động!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play