Đường Hạo Vũ biết rõ trình độ ghen tuông của mỗ nam, anh lập tức buông tay Phượng Tử Hề ra, ngượng ngùng cười nói: “Vừa thảo luận một ít việc ấy mà!”

Khóe môi Dạ Lăng Mặc hơi hơi giơ lên, phác hoạ ra một tia lạnh băng, trong mắt lóe lên ánh sáng làm cho người ta sợ hãi: “Thảo luận chuyện gì?”

Giọng anh rất lạnh, tựa như xuyên qua sông băng Bắc cực vậy……

Đường Hạo Vũ né tránh ánh mắt, theo bản năng lui lại mấy bước, đàn ông khi ghen thật đáng sợ!

Đội trưởng, sao cậu lại thành dạng đội trưởng thế này kia chứ???  

Phượng Tử Hề liếc khuôn mặt người đàn ông đang tức giận, tay phải đột nhiên nắm lấy tay đối phương, thấy anh không có chuyện gì, giữa mày mới giãn ra, nở ra nụ cười vui vẻ……

Sắc mặt luôn luôn quạnh quẽ như đông tận, cuối cùng cũng chạm được vào ánh dương ấm áp……

Đồng tử lạnh băng của Dạ Lăng Mặc thoáng chốc nhu hòa vài phần, ẩn ẩn còn mang theo không ý cười sủng nịnh không dễ phát hiện……

Đường Hạo Vũ che mặt đỡ trán…… Nội tâm rít gào: Có thể suy nghĩ tới cảm nhận của cẩu độc thân được không hả??? 

Phượng Tử Hề buông ra tay anh ra, ngước mắt lên, bốn mắt giao nhau, tựa như có ngọn lửa không ngừng lan ra thành biển rộng……

Trái tim Phượng Tử Hề như có nai con làm loạn, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một rặng mây hồng. 

Cô lập tức thu hồi tầm mắt, áp xuống nội tâm đang rung chuyển gợn sóng, xoay người đi vào ký túc xá.

Ánh mắt Dạ Lăng Mặc vẫn luôn đuổi theo thân ảnh người con gái, khóe môi gợi lên ý cười không cần nói cũng biết, đôi mắt đen láy tràn đầy nhu tình……

Khóe môi Đường Hạo Vũ giật giật, đàn ông có tình yêu vào quả nhiên là khác hẳn! 

Anh đi tới trước mặt Dạ Lăng Mặc: “Đội trưởng, có lẽ Phượng Tử Hề thật sự có thể trị được bệnh trên người tôi!”

Người nào đó bị quấy rầy thì nhíu chặt mày, ngữ khí cực kỳ không tốt: “Sau này tìm cô ấy ít thôi!”

Cũng mặc kệ đối phương phản ứng thế nào, nhấc chân đi về phía văn phòng.

Đường Hạo Vũ cạn lời: “……”

——

Một giờ sau.

Tân binh ở sân thể dục.

Khuôn mặt Dạ Lăng Mặc lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt sắc bén như lưỡi lê, khứa thẳng vào trái tim mọi người.

Đám lính chỉnh tề đứng ở đó, trên mặt không một ai không lộ ra vẻ nghiêm túc, lưng thẳng tắp, thần thái sáng láng……

“Cổ Tư Mộng bước ra khỏi hàng ——” tiếng nói gợn sóng bất kinh bỗng chốc từ cổ họng Dạ Lăng Mặc phát ra.

Cổ Tư Mộng sắc mặt trắng bệch, chẳng lẽ chỉ huy trưởng đã biết cái gì!?

“Bước ra khỏi hàng ——” mỗ nam thấy Cổ Tư Mộng có vẻ như mất cả hồn rồi, ngây ngốc đứng kia, ý lạnh trên mặt càng sâu, hai mắt lóe lên, khóe môi phác họa một nụ cười âm trầm: “Cô muốn tôi tới kéo ra hay tự mình đi ra!”

Cổ Tư Mộng cả người run lên, hai chân nặng nề tiến lên trước vài bước, thấp thỏm bất an nhìn mỗ nam.

“Vì sao lại cắt móc nhảy của dù?” Giọng nam trầm không nghe ra cảm xúc gì. 

Lời này vừa ra, đầu óc Cổ Tư Mộng trống rỗng, xong rồi, hoàn toàn xong rồi!

Mọi người nghe được lời này, còn gì mà không rõ!

Giờ phút này phẫn nộ nhất chính là Doãn Thu, trong mắt cô nàng toát ra ngọn lửa hừng hực, huyệt thái dương hơi hơi nhô lên, chỉ vào Cổ Tư Mộng mắng to: “Cô thật là độc ác, lại muốn hại chết Hề Hề, trên đời sao lại có loại phụ nữ độc ác như cô chứ……”

“Thật quá đáng, lần này nếu không phải có chỉ huy trưởng, Phượng Tử Hề khẳng định sẽ bị ngã chết!”

“Người như vậy nên đưa lên toà án quân sự!”

“……”

Những tiếng nói ầm lên không ngừng nhục mạ cùng phẫn nộ chậm rãi cắn nuốt Cổ Tư Mộng.

Hai mắt cô ả vô thần, cả người run bần bật, giống như lúc nào cũng có thể ngã khuỵu vậy.  

“Không…… Không…… Không phải tôi!” Cổ Tư Mộng đưa tay ôm đầu, dùng sức lắc, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng……

“Hừ —— đã làm sai, còn muốn giảo biện, chỉ huy trường đã điều tra ra, là cô thiếu chút nữa hại chết Hề Hề!” lời này của Doãn Thu như một lưỡi dao sắc bén đánh sập phòng tuyến cuối cùng trong nội tâm Cổ Tư Mộng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play