Mưa vẫn cứ thế rơi cùng với tiếng rào rào chẳng dứt. Trên con đường trơn trượt đầy vũng lầy, tôi và Naoki nổi bật giữa đám đông… Dưới cây dù màu vàng, không khí im lặng lạ thường.
“X-Xin lỗi cậu nha… Vì tất cả mọi chuyện” – Tôi thầm nghĩ sẽ định nói thế nhưng mà không lẽ khi không lại xin lỗi? Rồi con ngươi đang nhìn về phía trước của tôi bỗng dưng bất giác lảng sang nhìn Naoki, ý nghĩ cũng theo nó mà lảng đi luôn. Chà, da cậu ta trắng như kem vậy. Nhìn nghiêng mà cũng xinh trai phết! Tôi cảm thán, bỗng Naoki lên tiếng:
- Dễ thương lắm, đúng không?
- Hể??? – Mặt tôi đỏ lên vì xấu hổ và ngại ngùng. Mồ hôi nhỏ giọt lo lắng. Cậu ta… sao có thể… biết mình nhìn trộm?
- Bà lão kia ấy – Naoki nói, không chút mảy may nhìn tôi.
Ủa? Là đang nói tới bà lão à? Tôi lướt đôi mắt theo hướng mà Naoki đang nhìn. Đúng thật! Có một bà lão đang ngồi ngắm mưa dù người đã run lên bần bật vì lạnh. Haha, hài thật. Khi không tôi lại suy diễn một cách ngớ ngẩn:
- Ừa, đúng đó. Dễ thương thật! – Tôi gượng cười.
- Tôi gần gũi với bà ngoại quen rồi nên mỗi lần gặp người già cũng thấy thoải mái.
- Thiệt hả? Bất ngờ ghê!
- Bà cứ gửi bánh quy gạo và Fushagi hoài nên mỗi lần thấy đồ ngọt là y như tôi bị kích thích – Naoki tiếp tục với câu chuyện của mình. Tôi chăm chú nghe nhưng rồi lại giật mình vì cảm thấy có gì đó sai sai.
- Hở? Bị kích thích? – Tôi ngơ ngác như con nai vàng hỏi.
- Ừm. Kích thích. Có gì lạ à? – Naoki hỏi với vẻ mặt lạnh lùng. Phần cũng vì sợ, tôi lúng túng trả lời.
- À, không – Tôi xua xua tay. Nhưng sao tự nhiên cậu ta lại lạnh lùng? Dù thắc mắc nhưng tôi không đủ can đảm để hỏi.
Không khí một lần nữa lại im lặng. Mưa vẫn rơi. Trong lòng tôi, cơ thể tôi… nó nóng ran. Vì tôi mặc quá nhiều áo ấm? Không, chắc chắn là không! Chợt tôi cảm giác, cậu nhóc này… rất đặc biệt.
Đến ga tàu lửa, tôi nói:
- Đến đây là được rồi. Tôi có thể tự đón tàu để về.
Naoki chẳng nói gì, cậu ta quay lưng bỏ đi. Đột nhiên mưa ngừng rơi. Naoki cũng ngừng lại. Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng tôi đã định thần lại được và nói: