Thời tiết khô ráo, âm u. Một mình đứng trong phòng mờ tối. Một lúc lâu, cầm ảnh chụp trên bàn lên. Đây là ảnh chụp chung của anh và bạn gái. Kéo tấm màn, để cho ánh sáng chiếu vào. Người ấy có khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt đạm mạc. Có rất nhiều chuyện không muốn nhớ đến. Anh hiện tại đang phải ở lại chỗ trọ ngày nhỏ, bởi vì nhiệm vụ đặc thù, không thể đường hoàng trở về chỗ ở của mình. Từ trong ngăn kéo lấy ra tấm ảnh chụp chung từ hồi tốt nghiệp tiểu học, đột nhiên phát hiên ra một cậu bé yên tĩnh, giống như đang nhìn mình. Lật đến mặt sau, mới nhớ ra cậu bé ấy là Chí Sơ. Trong trí nhớ, Chí Sơ là một người trầm mặc ít nói. Từ cái ngày mình ngồi xổm trước mặt câu ta cười toe, sau đó mỗi giờ mỗi khắc đều có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Thanh Huệ ngã xuống giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà…
Sân bay. Trong đám người, có một người đàn ông mặc một bộ đô đen hướng về phía chiếc xe ô tô màu đen. Bề ngoài tuấn mĩ, phía sau còn có mấy người mặc âu phục đi theo, khiến cho mọi người xung quanh đều ngoái lại nhìn. Hắn ngồi lên xe, bên cạnh một người đàn ông đưa mấy tấm ảnh chụp “Lão Đại, có phải người này?”
Chí Sơ hơi hé miệng, ánh mắt âm u, nhìn hai người trên tấm ảnh. Lái xe lại nói tiếp “Đây là tay súng thiện xạ, bên cạnh là bạn gái cậu ta.”
“Bạn gái à….. Tôi mới đi có sáu năm, cậu ta đã có bạn gái…”
“Có điều một năm trước đã chia tay rồi, không biết lí do.”
“Tôi không phải nói các người trong sáu năm phải giám thị thật kĩ lưỡng à? Tất cả các đoạn băng đưa cho tôi, sao không có cái nào nói về bạn gái cậu ta!?” Chí Sơ cầm ảnh, thâm tình nhìn Thanh Huệ trong tấm ảnh.
“Này… Là vì sợ ngày nổi giận, hơn nữa họ đều đã chia tay rồi.”
Xe đã yên lặng đi trên đường một đoạn rồi, trên đường ít người qua lại. Hắn đỡ lấy trán “Dừng một chút”
Lái xe nghe theo đỗ lại bên đường. Chí Sơ cười cười “Vất vả rồi. Có mỗi việc gửi băng ghi hình cũng làm không xong.” Giơ súng lên, hướng người lái xe kia nổ súng… Một tiếng vang lên, Hắn chỉ lạnh nhạt nói “Quẳng đi” Mấy người nâng thi thể, tìm một chỗ khuất ném đi. Sau đi lại lên xe. Xe tiếp tục chạy.
Thanh Huệ nhận được điện thoại. Người gọi quả nhiên là bạn cùng đội Trương Thuận “Đội trưởng, anh đang ở nhà à?”
“Nhà cũ”
“A? Sau năm nay anh cũng chưa về đó mà? Sao hôm nay…”
“Hoài niệm chút thôi.” Thanh Huệ nở nụ cười “Thuận, gần đây tâm tình không tốt”
“Là vì chuyện của chị dâu à?”
“Cậu sao lại gọi cô ấy là chị dâu vậy? Tôi với cô ấy vốn không có khả năng.”
“Đội trưởng, tôi vẫn hi vọng hai người có thể tái hợp”
…
Cúp máy, ngồi trên giường, cẩn thận nhìn ảnh chụp. Cả một buổi chiều im lặng, trái tim bị bóng tối và lạnh lẽo cắn xé. Chí sơ ngồi trên xe, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nếu thời gian là một lưỡi kiếm vô tình, tôi tình nguyện vì cậu mà đỡ. Ngày trẻ, đã từng bên bờ biển hẹn thề. Hai người, sâu sắc nhìn nhau, tựa hồ có thể nhìn thấy đối phương… Thời gian dài đằng đẵng
Mỗi người đều tồn tại, vì đức tin của mình mà chiến đấu.
Thời tiết vẫn oi bức như cũ. Thanh Huệ khó khăn lắm mới tìm được Trương Thuận. Mấy ngày không gặp, gương mặt cậu ta đã trở nên tiều tụy. Áo sơ mi màu lam dính bùn. Một người lẻ loi ngồi trong góc phòng khách sạn, lẳng lẳng nhấp chén nước trong tay. Thanh Huệ đi qua, ngồi xuống phía đối diện, đáp lại là một đôi mắt không tình cảm gì. Cảm giác như Trương Thuận đã bị cái gì kích thích vậy. Đối phương vẫn im lặng không nói, Thanh Huệ cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn Trương Thuận. Thấy cậu ta thất thần, giống như linh hồn đã bị tước đi mất vậy. Anh cười cười xoay đồng hồ trên cổ tay “Trương Thuận, thất tình à?”
Trương Thuận lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, môi run nhè nhẹ “Tôi…” Cậu cắn môi, giống như gắng kìm giữ cái gì.
Hành động rõ ràng đến thế, Thanh Huệ đương nhiên nhìn ra. Anh thở dài một hơi “Cậu nói đi, chuyện gì?”
Trương Thuận cụp mắt, cúi đầu “An Nguyên chết rồi. Hôm qua. Tôi rõ ràng ở cùng cậu ấy, nhưng lại bất lực, chỉ có thể nhìn cậu ấy ngã xuống. Đến khi đưa cậu ấy tới bệnh viện, cậu ấy đã không thở nữa.”
Nghe thế rồi, Thanh Huệ vẫn còn bình tĩnh. Hai tay đan vào nhau “Chết như thế nào? Có nhìn thấy hung thủ không?”
Trương Thuận lắc đầu, mặt tối sầm đầy hoảng loạn, giống như giữa lúc tuyệt vọng gặp phải ác ma. “Đấu súng. Lúc cậu ấy bị giết trời rất tối. Tôi không nhìn rõ mặt người kia, nhưng khẳng định là người của Aphose.” (Chỗ này thực ra là phiên âm tiếng Trung, mà cụm phiên âm đấy cho lên cả QT lẫn gg đều không dịch được một chữ @@ Thành ra không hiểu nó là cái gì nữa. Mình mạn phép nghe họ đọc rồi viết ra phiên âm tiếng Anh như thế này, dù sao cũng không ảnh hưởng gì cả. Nhưng nếu có ai cảm thấy có khả năng giúp mình thì mình vẫn rất cần sự giúp đỡ của mọi người:”<)
Aphose. Thanh Huệ từng nghe qua, ;à một tổ chức ở Mĩ. Chúng từng giết rất nhiều nhân vật lớn, hơn nữa người của chúng ở Châu Âu lớn như vậy, cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đã trở thành tổ chức bị truy nã trên toàn thế giới. Quan trọng nhất là kẻ đứng đầu Aphose, con lai mang hai dòng máu, từ nhỏ lớn lên ở Trung Quốc, sau đó sang Mĩ huấn luyện. Thế nhưng mặt mũi thật sự của hắn chưa có mấy người được thấy. Trong tổ chức này, mỗi thành viên khi làm nhiệm vụ đều phải đeo một cái huy hiệu đại diện cho tổ chức mình để tỏ rõ sức mạnh và tiếng tăm của tổ chức. Những tổ chức táo bạo trắng trợn như Aphose, anh đã thấy nhiều. Đếm đó, Trương Thuận đi theo chắc hẳn chỉ nhìn thấy huy hiệu chứ không nhìn được mặt kẻ đó.
“Anh… Tôi cảm thấy người chết tiếp theo nhất định là tôi” Trương Thuận vẻ mặt cầu xin, giọng nói cũng đã lộ ra bối rối hoảng sợ “Sáng nay, Tiểu Hổ gọi tới. Ostra cũng chết rồi. Nghe cậu ta nói cũng là người của Aphose giết. Tôi rất sợ. Tôi còn trẻ như vậy, bạn gái cũng chưa có, trong nhà còn cha mẹ già, còn đứa em trai chưa biết vâng lời.”
Con người một khi cận kề cái chết, ắt sẽ sợ hãi. Chờ đợi cái chết so chết còn khổ sở hơn. Nếu đã biết mình sẽ chết, vậy sẽ không có tương lai nữa. Thanh Huệ nói “Thuận, chúng ta là chiến sĩ, tùy lúc tùy chỗ đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tình nguyện bỏ mạng, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, đây mới là chúng ta. Chết, đối với chúng ta mà nói là điều nghe thấy mỗi ngày. Nó lúc nào cũng kề cận bên người. Lơ đãng một chút, sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.”
Cậu ta gật gật đầu “Tôi biết. Lúc trước muốn làm đặc công, là vị còn trẻ cậy mạnh, giờ thật hối hận, nhưng lại chẳng thể lộn lại được nữa. Đội trưởng, anh nói có phải tôi rất yếu đuối không? Sợ chết như vậy còn muốn làm bộ đội đặc công. Bước đến ngày hôm nay rồi, tôi vẫn không muốn thế!” Nói xong gục đầu giữa hai bàn tay, trên mặt chảy hai hàng nước mắt.
Thanh Huệ đứng lên, đến bên Trương Thuận, cầm khăn tay trên bàn lau nước mắt cho cậu ta. “Đây không phải lỗi của cậu. Có ai lại không sợ chết. Tôi cũng sợ. Có điều, chỉ cần là người thì cũng sẽ chết. Chết sớm chết muộn, không phải cũng như nhau sao? Cho nên đừng khóc. Cậu là đàn ông. Đàn ông đại trượng phu không khóc, không có gì phải khóc cả.”
Trương Thuận gật đầu “Xin lỗi, đội trưởng. Tôi sợ, thật sự sợ lắm. Nếu, tôi chết thật, thì người nhà tôi phải làm sao bây giờ? Tôi mấy năm nay đều ở trong quân ngũ, ít ở bên họ, tôi chỉ muốn thật tốt…” Cậu nói chẳng nên lời, vùi đầu xuống, cả người run rẩy.
“Đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Ai nói cậu sẽ chết? Là cậu cho rằng như vậy thôi. An Nguyên và Ostra chết, tôi cũng đau lòng. Nhưng là chiến sĩ, phải tỉnh lại…” Một tiếng súng cắt ngang lời anh nói. Chỉ thấy Trương Thuận hai mắt trợn trừng, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt. Trên khuôn mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ và không cam lòng. Sau đó cậu ta ngã xuống, trên mặt đất đều là máu.
“Chết tiệt!” Thanh Huệ chửi một tiếng, phát hiện ngay đối diện mình là một người đàn ông mặc âu phục vừa nổ súng, anh không chút do dự rút khẩu súng bên hông ra bắn người kia. Viên đạn chuẩn xác tạo thành một cái lỗ giữa trán, máu chảy đầm đìa, cả người nặng trịch ngã xuống. Mọi người cuống cuồng bỏ chạy. Thanh Huệ cảm thấy quanh đây vẫn còn địch, nhanh chóng lẩn vào đám người, ngẩng đầu liền thấy một người mặc âu phục đeo kích râm đứng bên đường đối diện. Bọn họ phát hiện ra anh liền cuống quít nổ súng. Tốc độc của Thanh Huệ rất nhanh, đã trốn được đường đạn. Anh đứng lên thừa cơ bắn một tên đang không phòng bị gì. Rất chuẩn xác xử lý xong một tên, mấy gã đang bối rối cầm súng phát hiện một tên trong hội đã bị hạ, còn chưa hoàn hồn đã bị cảm giác đau đớn phía sau ập tới. Lập tứ không còn ý thức. Xử lý xong mấy người này, anh bước đến bên một tên đeo kính râm còn sống, cố ý đánh vào đùi. Thanh Huệ nắm cổ áo người nọ hỏi “Bọn mày rốt cục muốn làm cái gì?”
Tên kia chỉ lắc đầu “Là lệnh phía trên truyền xuống, bọn tôi không biết…”
Thanh Huệ buông tay, di động liền vang lên. Rút điện thoại từ trogn túi ra, nhìn màn hình điện thoại hiện lên tên thằng bạn tốt Hữu Lục Xương, bật cười một tiếng rồi mới nghe điện.
“Số 27 đường Đông Ba, trước cửa khách sạn Sweetheart.” Nói xong, cúp máy. Anh ngồi xổm xuống, lại tiếp tục hỏi tên đeo kính râm “Người đứng đầu Aphose bọn mày là ai?”
Tên kia hoảng sợ nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói “Cố… Cố Chí…”
Mấy tiếng súng vang lên, tên kia đã tắt thở. Có vẻ lúc tên kia muốn nói tên ra đã có kẻ mai phục trước rồi. Bọn họ sợ gã nói ra nên phải nổ súng giết. Thanh Huệ trấn định nhìn bốn phía, người nổ súng đã không thấy đâu nữa.
Thời tiệt hôm nay cũng giống như tâm trạng của anh, mưa to tầm tã. Giữa bầu trời u ám hiện lên vài vệt loang loáng, vang lên nhưng tiếng ầm ầm như núi lở. Anh lái xe. Cần gạt không ngừng chuyển động qua lai trước mặt. Mưa tạt sầm sập vào hai bên cửa sổ, mù mịt quá nên anh đành phải dừng xe bên vệ đường. Đến lúc tìm được Vương Hải Đông đã là chuyện nửa giờ sau. Vừa mới gõ cửa, cửa mở ra đã thấy một bộ mặt như là bệnh tình nguy kịch. Vương Hải Đông đem qua ngủ không được, một đôi mắt gấu thâm sì, trên người còn có mùi rượu khó chịu. Vương Hải Đông lạnh nhạt nghiêm mặt nói với anh “Mạc Thanh Huệ, biết cậu đã trở về.”
Thanh Huệ nở nụ cười “Tôi tìm cậu có việc chính sự” Đi vào phòng, phát hiện trong phòng rất lộn xộn. Trên mặt đất trên bàn đều đầy giấy lộn và đầu thuốc lá, đâu đâu cũng thấy gián, nhìn bừa một chỗ cũng có thể thấy mạng nhện.
Vương Hải Đông cầm cuốn vở dày trên bàn đưa cho Thanh Huệ nói “Tôi đã thấy thi thể của An Nguyên và Ostra. Mặc dù là đấu súng, nhưng đạn lại bắn vào đùi. Có dấu vết bị thẩm vấn trước khi chết. Cậu hôm qua gọi cho tôi nói họ đấu súng nên chết, tôi còn hoang mang hồi lâu. Mãi sau mới hiểu được chúng ta đã bị Trương Thuận lừa. Tôi sáng nay đã xem thi thể cậu ta. Vương Hai Đông nói, ngồi xuống sô pha “Trên người có rất nhiều vết roi quất, hiển nhiên tối hôm đó cũng đã bị Aphose bắt giữ thẩm vấn. Bị bức cung nên đã nói hết chuyện cơ mật trọng yếu cho chúng. Aphose thấy Trương Thuận hết giá trị sử dụng nên đã tính giết. Bọn chúng nhất định là sốt ruột muốn mau chóng giết cậu ta để tránh lộ ra điều gì, nếu không hẳn sẽ không giết cậu ta ngay trước mặt cậu.”
Thanh Huệ nhướn mày “Vì sao?”
Vương Hải Đông vỗ vỗ trán “Tôi và cấp trên cũng đã tra tìm nhiều tư liệu, phái người nằm cùng, tuy rằng đều bị giết nhưng đã biết được kẻ đứng đầu.” Vương Hải Đông vội nhìn chằm chằm tư liệu trong tay Thanh Huệ, ý bảo anh xem kĩ đi. Thanh Huệ hiểu ý, giở trang thứ nhất ra, trên mặt giấy chi chít chữ. Vương Hai Đông lại nói “Cố Chí Sơ, con lai Trung Mĩ. Lớn lên ở Trung Quốc, ba tuổi cha mẹ qua đời, chỉ có một ông nội tính tình không tốt. Thường bị đánh, sống trong tuyệt vọng. Còn nữa, hắn và cậu học cùng nhau hồi tiểu học.” Rất thành công nhận lại vẻ mặt kinh ngạc của Thanh Huệ, lại nsoi tiếp “Tôi còn biết Cố Chí Sơ có ý với cậu, vì cậu mà cố ý chạy sang Mĩ.”
Thanh Huệ lật nhanh tư liệu trong tay, cắn môi. Khuôn mặt hoàn mĩ tựa như thiên sứ, lại nở một nụ cười “Tôi sẽ xử lý tốt.” Dứt lời, nụ cười nháy mắt biến mất, mặt không đổi sắc rời khỏi phòng. Phía trước là bão táp giăng đón mà anh chẳng thể đoán trước…
Mười lăm năm trước, vào một buổi sáng. Cậu bé khổ sở ngồi trên bờ biển, khi ấy dường như tất cả mọi người đều bắt nạt hắn. Một chút ngây thơ của hắn đã sớm vỡ vụn, giống như thủy tinh. Dù cho cũng cứng cáp, nhưng một khi vỡ tan tành thì sẽ cứa vào da thịt. Nếu không có Thanh Huệ, Cố Chí Sơ không biết mình nên làm gì bây giờ. Một đám bắt nạt bị đuổi đi, Thanh Huệ trên mặt lộ ra nụ cười, tay cầm khăn, lau khô nước mắt cho hắn. Hai người họ mới 8 tuổi, Thanh Huệ nhỏ nói với Chí Sơ nhỏ “Không phải sợ, có tớ ở đây, bọn nó không dám bắt nạt cậu đâu. Mẹ tớ bảo, con trai không được hay khóc, con trai là phải kiên cường, như thế mới bảo vệ người quan trọng của mình được.” Một câu nói bình thường như vậy lại làm Chí Sơ ghi lòng tạc dạ, vĩnh viễn không quên. Một câu ấy, khiến cho Chí Sơ dồn toàn lực chú ý lên Thanh Huệ. Khi ấy, Chí Sơ rất muốn được chạm vào mặt Thanh Huệ, mỗi ngày đều dõi theo từ sáng sớm đến tối muộn. Tan học xong cũng đi theo, ngồi trên lầu nhìn Thanh Huệ bên cửa sổ, có lúc còn cầm máy ảnh đi chụp, trốn trong bụi cây. Đối với Chí Sơ, Thanh Huệ lớn hơn tất cả, cứ như vậy cho đến ngày hắn phải đi Mĩ mới thôi.
Hắn đã thề, phải cố gắng phải kiên cường, như vậy mới có được người thầm yêu. Thanh Huệ chưa từng biết lại có một người đàn ông điên cuồng yêu thương ngưỡng mộ anh lâu như vậy. Cho dù rời đi sáu năm, Thanh Huệ vẫn bị theo dõi.
Chí Sơ nghịch nghịch cây súng nhỏ màu bạc, bên cạnh còn có một người đang quỳ. Trong phòng tối mờ, im lặng đến mức khiến cho người ta hít thở không thông. Sau đó… “Hằng Phi, tôi đây cũng rất ưa anh, thật đó. Nhưng anh lại phái người muốn thương tổn hai tiểu Thanh Huệ của tôi, cái này không được nha~!” Chí Sơ chậm rãi nói, tràn ngập nguy hiểm. Hằng Phi chân run lẩy bẩy, trên trán đầm đìa mồ hôi, không dám ngẩng đầu “Tôi phái người là muốn giết tên Trương Thuận kia thôi, là bị tình thế bắt được. Còn mấy tên nổ sủng với Mạc Thanh Huệ không phải là do tôi sai bảo.” Chí Sơ nheo mắt, họng súng nhắm lên trán Hằng Phi, hưởng thụ nhìn gã sợ hãi “Hằng Phi, bọn chúng là người của anh a! Bọn chúng làm sai, đương nhiên có quan hệ đến an. Anh nói, tôi nên xử anh thế nào bây giờ? Thật sự không muốn giết a.” Chí Sơ nhẹ nhàng đặt súng xuống cái bàn bên cạnh, sau đó tay cũng chẳng động gì nữa. Trong phòng, cửa sổ đã bị tấm màn đen che kín, chỉ hơi hé vài vệt sáng heo hắt. Phía sau Hằng Phi tựa như vực sâu đen ngòm nhìn không thấy đáy, tựa như sắp sửa vươn tay ra kéo Hằng Phi vào vực sâu nghìn trượng. Là đàn ông, Hằng Phi sợ nhất, thật ra không phải là chết…
“Lạp Để Tư” Từ trong bóng đêm vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, hắn vừa lòng cười “Đem hắn kéo vào trong đi, cho ngươi chơi tùy ý, thích chơi thế nào thì chơi”
“Khoogn cần!” Hằng Phi gào lên ôm lấy chân Chí Sơ “Lão Đại! Xin hãy giết tôi đi! Xin người!”
Chí Sơ tà mị cười “Nếu là tiền gian hậu sát thì chắc tôi sẽ suy nghĩ chút”
Lạp Để Tư chẳng nói chẳng rằng đem Hằng Phi đang tuyệt vọng cầu xin kéo vào trong bóng tối. Tiếng kêu thê thảm vẫn không ngừng quanh quẩn, rất lâu vẫn không ngừng lại.
Thanh Huệ đã nhiều năm không về thăm người nhà. Ở cạnh họ, chỉ tội làm hại họ, nhưng anh sợ dĩ trốn thánh gặp người thân không chỉ vì cái này. Năm ấy, Thanh Huệ mười tám tuổi mặc kệ phản đối của gia đình, gia nhập quân đội. Cha mẹ đều thương yêu anh, không muốn anh chịu khổ. Thanh Huệ lại cố chấp, chọn một ngày mùa hạ nóng bức rời khỏi nà. Trên con đường mòn hàng cây xanh lá, vận mệnh của anh cũng bởi vậy mà thay đổi. Kì quái là, anh tới lần đầu tiên gặp được Chí Sơ, đường bờ biển xanh ngắt, bờ cát vàng óng ánh. Trong trí nhớ của anh, còn có bóng dáng một cậu bé. Khi yêu một người, sẽ luôn hi vọng được chạm vào người ấy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể người ấy, vuốt ve mái tóc, đối diện mắt người ấy, cùng ôm nhau, cùng ở bên nhau, mãi mãi sánh cùng trời đất. Khi thấy người ấy cười, nụ tràn ngập hạnh phúc thực sự, thì đầu óc cũng sẽ chỉ tràn ngập nụ cười ấy, cảm thấy việc gì cũng đáng. Ngày ấy Chí Sơ nhìn thấy Thanh Huệ đứng tại một góc khuất, nhìn thấy nụ cười của anh, không tiếp tục dõi theo nữa, mĩ mãn rời khỏi sân bay. Có đôi khi, tình cảm con người thật khó mà hiểu nổi. Trong lòng Chí Sơ, Thanh Huệ là tất cả, là thiên thần. Không có Thanh Huệ, tự nhiên sẽ không có Chí Sơ.
Nụ cười ngày ấy ở bờ biển, chính Thanh Huệ cũng không rõ là vì cái gì. Khi ấy, anh cảm thấy bản thân rất nhẹ nhàng.
Cơn mưa lớn qua đi, Thanh Huệ không biết mình đã đi đến đâu. Những chiến hữu năm nào còn cùng nhau chiến đấu giờ đã chết ba người. Anh còn nhớ hồi còn là mấy cậu thanh niên ở chung kí túc xá cười đùa ầm ĩ, trò chuyện về gái đẹp về phim ảnh, tựa như chuyện mới diễn ra ngày hôm qua. Nhiều loại kí ức hỗn tạp ùa về một lúc, càng thêm rõ ràng cái gì là thật cái gì là ảo giác, sự thật lại thực tàn khốc. Năm năm trước, anh thành công đảm nhiệm chức vị đội trưởng của 12 chiến hữu nữa, thành lập ‘đội Long Đằng’. Bọn họ luôn liều chết hoàn thành nhiệm vụ, cả người bẩn thỉu trở về kí túc xám trên mặt vẫn là nét cười ngây ngô mà tự tin. Hai năm trước, anh quen biết Hạ Thư Viện. Một cô gái yên tĩnh thích ngồi ở thư viện đọc sách. Gương mặt trắng nõn thanh tú và một đôi mắt đen láy, đôi mắt sâu mê người chăm chú dõi vào trang sách. Mái tóc đen dài buông trên vai. Ánh sáng hắt qua cửa sổ, rọi lên người cô, cô như bừng sáng trong mắt anh. Trên người là một bộ váy trắng thuần, tựa như thiên sứ hạ phàm. Khi cô ngẩng đầu, hai mắt đen tựa như một viên đá quí sáng bóng hấp dẫn anh, tản ra mị lực mà anh cũng chẳng thể lí giải. Nếu không phải khi ấy anh dũng cảm, họ sẽ chẳng thể yêu nhau, càng không thể thành một đôi. Sau khi quen nhau, Hạ Thư Viên thường hay đến phòng trọ của anh, nấu những món anh thích. Quan hệ hai người ngày càng tốt đẹp, vốn đã có thể kết hôn. Nếu không phải vì một câu nói kia của cô, có khi họ đã thành vợ thành chồng. Hạ Thư Viện bảo cô không muốn ở bên anh, bởi vì anh là bộ đội đặc công. Thanh Huệ chủ yếu một tuần cũng chỉ gặp hai ba lần, ăn cơm xong lại đi.
Sau khi hai người chia tay cũng không liên hệ nữa. Thanh Huệ cũng không tìm bạn gái, duy trì trạng thái độc thân. Đối với anh, có lẽ thế mới là tốt nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT