Có những điều lớn lao thoáng cái đã quên như nước chảy cuốn bao phù sa về biển cả, nhưng lại có những thứ nhỏ bé suốt cả cuộc đời này không bao giờ quên được. Người ấy từ đâu đến với thế gian này? Một con người tưởng chừng mất hết tất cả, chỉ còn là vô vọng. Và cho đến một ngày, có ai đó bước chân vào cuộc đời. Những cái ước mơ nho nhỏ, những cái hạnh phúc mỏng manh. Trên đời, con người ta có những thứ trước mắt không quý trọng đến lúc mất rồi lại tìm kiếm.

Người ấy nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn biến sắc, đôi môi đỏ mọng thường ngày giờ tái nhạt. Tuấn Phong nhẹ nhàng thoa thuốc lên những vết thương xanh tím trên gương mặt anh tuấn của Hoàng Tiến thấy có chút đau lòng. Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua từ cửa sổ mang theo chút hanh lạnh sang đông. Con người thanh tú ngồi tựa bên chiếc giường trắng xóa, không biết đã ngủ từ lúc nào. Tuấn Phong luôn mạnh mẽ hơi bất cứ một người nào khác, luôn cố chấp. Nhưng đôi lúc, chính nó cũng không ngờ mình cũng chỉ là một con người bình thường, vẫn có máu vẫn có nước mắt như bao nhiêu người khác. Nội tâm của mỗi người, mỗi khác nhau. Và nó, chỉ khóc trong mơ, chỉ tuyệt vọng trong đêm tối. Mạnh mẽ nhưng rồi lại yếu đuối hơn bất cứ ai, cần dựa dẫm hơi bất cứ ai.

Trên trần một màu trắng xóa, từng giọt nước vẫn theo ống dẫn nhịp nhàng chuyền vào cơ thể, chai dịch sắp hết. Cậu mở mắt ra, thứ đầu tiên muốn nhìn không phải là gì khác, chính là Tuấn Phong. Con người to lớn kia, ngồi nhoài lưng mà ngủ, chắc đã quá mệt mỏi. Bã vai Hoàng Tiến vẫn còn đau lắm. Nhìn người trước mắt, cậu chẳng kiềm lòng được mà đưa tay sờ mái tóc mại mại ấy. Bất giác toàn thân một trận đau, rút tay lại, cậu rít lên một tiếng. Tuấn Phong giật mình tỉnh dậy đỡ lấy cậu.

- Mày sao thế?

Tuấn Phong lấy gối đỡ phía sau cho Hoàng Tiến ngồi tựa lưng vào. Cậu nhìn động tác vừa lo lắng vừa dịu dàng của ai đó mà mỉm cười xấu xa. - Chưa chết là được rồi.

Nó mặt lạnh liếc cậu một cái, tức giận bỏ một mạch ra ngoài. - Vậy thì mày chết ở đây luôn đi.

Hoàng Tiến nhìn nó đi càng xa hấp tấp gọi lại, nhưng người đã biến mất. Chắc bị giận thật rồi, Hoàng Tiến thở dài một cái. Một lát sau, Tuấn Phong cùng bác sĩ và y tá bước vào. Người này khác với người phẫu thuật lần trước. Bác sĩ vào khám xong rồi cùng Tuấn Phong ra ngoài dặn dò vài điều cần chú ý. Khi nó bước vào, bất chợt thấy nụ cười đê tiện của ai đó, ánh mắt long lanh nhìn về cô y tá xinh đẹp đang rút ống dịch. Thật muốn giết người ngay lúc này mà.

Một lát sau, trong căn phòng trở nên yên lặng. Không ai nói lời nào, chỉ có âm thanh vi vu tiếng gió, và tiếng rất nhỏ của quả táo đang gọt. Tuấn Phong ngồi bên cạnh cầm lưỡi dao gọt một cái như là thứ sát khí muốn giết người. Tách ra một miếng đưa cho Hoàng Tiến. Cậu cười một cái, nhưng không lấy, làm ra bộ mặt vô cùng mệt mỏi đến mức đáng thương.

- Phong... đút tao ăn đi...

Chẳng nói chẳng rằng, Tuấn Phong cầm lấy miếng táo bỏ ngay vào miệng mình, rồi đặt mạnh dĩa táo đã tách sẵn lên bàn tạo ra một tiếng động kinh người rồi bước đi. - Muốn ăn thì tự tay lấy, không thì thôi.

Nó là thế đó đấy, gọt táo cho ăn đã là có phúc ba đời lắm rồi, đời nào lại còn muốn nó đút tới miệng. Hoàng Tiến cầm miếng táo ngoan ngoãn bỏ vào miệng, oán giận. - Chăm sóc bệnh nhân mà giống như tù nhân vậy.

Tuấn Phong chẳng thèm liếc đến cậu một cái, chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài chẳng biết có bao nhiêu ánh đèn hoa lệ, có biết bao nhiêu dòng người trên đường thành phố. Có biết bao nhiêu số phận khác nhau, những cái chỉ nhớ qua một lần rồi thôi. Thế gian muôn vạn con người đấy, họ chỉ gặp nhau thoáng qua trên đường rồi không biết gì của nhau. Có bao nhiêu thứ mà ta chưa từng biết, có bao nhiêu điều dù chỉ một lần để ta nhớ mãi không thôi. Trên tầng cao của bệnh viện, căn phòng yên lặng chẳng tiếng động nào. Xuyên qua con phố tấp nập là dòng sông nhỏ, gần cửa biển, một ánh trăng tròn lửng lờ treo mình bi thương đơn độc trong đêm tối. Tia sáng nhàn nhạt thoáng qua người đứng bên cửa sổ, Hoàng Tiến im lặng nhìn theo. Chợt trái tim xao động đến tận đáy lòng. Con người luôn tỏ ra mạnh mẽ ấy thật đẹp, đôi chân mày thanh tú hay cau đã không còn, ánh mắt hận cả thế gian trở nên mềm mại, gương mặt hiện lên những vết thương khiến lòng người khác đau nhói. Dịu dàng như ánh trăng ấy, nhẹ nhàng, cô đơn nuôi dưỡng chút bi thương. Ánh trăng trên cao thật huyền ảo, khó đoán như đáy lòng ai đó. Sống trong nội tâm, trong sâu lắng, giỏi che giấu cảm xúc, che giấu đáy lòng. Cứ thế mọi thứ điều im lặng, thành phố vẫn tấp nập người qua, ánh trăng vẫn soi hoài đơn độc.

Tuấn Phong ngồi nhìn có chút bi thương rồi bất chợt nói. - Tiến... hãy trả lời thật lòng với tao.

Câu nói quá đột ngột khiến Hoàng Tiến hơi ngây người. - Gì?

Tuấn Phong nhìn ra ngoài cửa sổ không biết tâm trạng như thế nào, hỏi: - Mày có bao giờ xem tao là anh em tốt chưa?

Thấy có điểm hơn ngốc Hoàng Tiến bật cười. - Mày bị đánh hư não rồi à?

- Tao hỏi thật, không đùa. - Tuấn Phong nhìn cậu, sự nghiêm túc phát ra từ trong ánh mắt. Rồi lập lại câu hỏi: - Mày có bao giờ xem tao là anh em tốt chưa?

Nụ cười trên môi cậu dần biến mất, một lát sau ngẩng đầu nhìn người kia có chút do dự. - Đương nhiên là có.

Gương mặt nghiêm túc của Tuấn Phong thả lỏng hơn một chút, thở một hơi thật dài, vơi đi những cái suy nghĩ trong lòng, tựa lưng vào tường ánh mắt vẫn một hướng nhìn ngoài cửa sổ. - Nếu như xem tao là anh em thì tốt nhất nên suốt cuộc đời làm anh em. Đừng có bao giờ phá vỡ nó.

Nhìn Tuấn Phong, con người trước mắt, Hoàng Tiến trở nên sửng sốt bất an. Định nói gì đó nhưng rồi vẫn im lặng. Cơn gió sang đông lạnh lùng từ cửa sổ thổi vào, Tuấn Phong ngồi cạnh giường, đối mặt với Hoàng Tiến.

- Mày còn đau không?

Hoàng Tiến nhìn lên băng vết thương của mình, ra dáng. - Chút thế này có gì mà đau.

Nhìn băng trắng trên người cậu, Tuấn Phong có cảm giác gì đó khó nói nên lời, một lúc sau rồi hỏi. - Tại sao lúc đó mày lại đỡ cho tao?

Ngay lúc này Hoàng Tiến mỉm cười, nụ cười đẹp nhất thế gian. - Vì mày là người anh em duy nhất của tao trên đời.

Nụ cười như gió xuân của ai đó cuốn đi tâm hồn Tuấn Phong. Bất chợt, nó vươn tay ôm cậu một cái. - Cảm ơn mày.

Cái ôm thật sự rất ấm áp. Gió đông bên ngoài vẫn từng cơn thổi nhẹ vào. Hai người ngồi nhìn nhau trong chốc lát rồi thôi. Bên ngoài, con phố vẫn tấp nập người người. Thế gian vẫn từng giây thay đổi, người giàu người nghèo xô bồ trong công việc. Có nhiều số phận khác nhau nhiều dòng đời khác nhau. Con người sinh ra một lần phải chết. Và thế gian lại có một hơi ấm ngọt ngào.

Buổi sáng tinh mơ khi ánh dương vẫn đang vui đùa theo sắc sớm. Từng chú chim ríu rít qua những tảng cây xanh. Hương thơm thoảng nhẹ qua xong lên mũi, Hoàng Tiến mở mắt liền bị tia nắng chiếu vào, lười biếng ngáp một cái liền trông thấy bóng lưng ai đó đang loay hoay bên chiếc bàn. Bất chợt trên môi nở một nụ cười.

- Sớm mát nha.

Tuấn Phong im lặng cầm chén cháo quay sang. Đặt lên tủ đầu giường đỡ cậu ngồi dậy rồi lấy bàn ăn bệnh nhân đặt lên, mặt lạnh băng nhưng trông có chút sức sống. - Ăn đi.

Hoàng Tiến nhìn nó một lát rồi sinh ra tò mò. Vừa húp cháo vừa hỏi: - Bữa nay trời mộc đằng tây à?

Tuấn Phong ngồi trên ghế ăn tiếp phần cơm sáng bỏ dỡ của mình chả buồn liếc mắt một cái. - Cha mày điện đến bảo mốt về nước.

Cậu đang húp cháo rồn rột vừa nghe thế liền ho sặc sụa đến đỏ cả mặt. Tuấn Phong với tay lấy khăn giấy đưa tới rồi quăng hộp cơm ăn xong vào thùng rác. Hai mắt Hoàng Tiến ho đến ửng đỏ, quay sang hỏi. - Sao lại đột nhiên về? Ông ta biết tao bị thương à?

Tuấn Phong cầm ly nước uống tráng miệng một cái rồi gật đầu. - Muốn trách thì đi mắng cái thằng Hải Kỳ nhiều chuyện kìa, tại nó nói với cha mày đó. Với lại mày yên tâm đi, cha con mày lâu rồi chưa gặp mà.

Mặt Hoàng Tiến cau lại, ỉu xìu. - Gặp mặt thì sao chứ, ông ấy đi bao lâu không quan tâm tao. Giờ về làm gì nữa?

Tuấn Phong cẩm dĩa táo trên tay bỏ một miếng vào miệng. - Đó là chuyện của cha con mày. Còn tao với chú khác nhau, mày không muốn ông về nhưng tao muốn. Ông ấy đi, tao tin chắc có lí do riêng của ông ấy.

Hoàng Tiến hừ một tiếng khó chịu. - Mày luôn bênh ông ấy. Có lí do gì quan trọng bằng con trai mình không? Tao không biết nên nói như thế nào, nhưng đã lâu trước kia bất ngờ ông ấy không còn giống như người cha mà tao thương nữa.

Nó nhìn cậu một lát rồi không biết nói gì. Chỉ nhớ rất lau trước kia, sau khi Tuấn Phong đến sống, thời gian được hay năm. Bỗng một đêm, cả người chú say rượi, Hoàng Tiến đang nằm trên sô pha chờ thấy ông về. Cậu liền chạy đến ôm một cái, nhưng vừa nở nụ cười thì chỉ còn nghe tiếng quát. "Mày tránh xa tao ra, mày giống mẹ mày. Toàn là cùng một loại tiện nhân. Tao không có đứa con tai như mày." Rồi cứ thế, cả một đêm cậu ngồi cạnh gương mặt vẫn lạnh lùng của Tuấn Phong khóc nức nở.

Hoàng Tiến ủ rủ ăn cháo xong thì nằm lì không nói năng gì. Cho bác sĩ xem vết thương xong lại nằm xuống. Tuấn Phong vẫn lạnh mặt không nói gì. Bác sĩ vừa đi được một lúc thì Hải Kỳ trong bộ dáng tươi xanh vào thăm bệnh. Nhưng vừa ngổi xuống thì bị tên nào đó liên miệng giáo huấn cho một trận. Cái gì mà tiếp tay làm nội gián, rồi nhiều chuyện ăn nói lung tung... mắng cho tới người kia hốc mắt ửng hồng muốn khóc. Tuấn Phong đứng bên cau mày bảo.

- Mày im đi, lỗi do nó à? Là cha mày liên lạc trước, nó chỉ nói sự thật thôi. Vết thương mày mới vừa phẫu thuật đó.

Bây giờ Hoàng Tiến mới ngậm cơn giận xuống. Tội người kia, vừa tới gió xuân phơi phới, bước về mang theo một đóng ấm ức. Hải Kỳ vừa đi lại có một người nhân vật mới lạ vào. Một cô gái xinh như hoa, mặt chiếc váy màu hồng nhàn nhạt, môi hồng hồng màu son. Mang chiếc cao gót cả tấc bước vào. Thấy Tuấn Phong đang ngồi bên bàn lướt điện thoại, liền mỉm cười.

- Xin chào, cho hỏi đây là phòng bệnh của anh Hoàng Tiến phải không?

Tuấn Phong nhìn người xa lạ trước mắt rồi gật đầu, quay qua giật lấy tai nghe người bên cạnh. - Ai kiếm mày kìa?

Hoàng Tiến, bỏ quyển truyện trên tay xuống nhìn ra. Liền mỉm cười. - Em đến à? Vào đi.

Tuấn Phong đứng dậy mang ghế cho cô gái ngồi cạnh giường, còn mình thì bất cần đời, ngồi tựa lưng bên cửa. Cậu nhìn cô có chút ngạc nhiên. - Sao em biết anh ở đây?

Cô ôm bó hoa tặng Hoàng Tiến. - Em gọi điện cho anh hoài không được nên lên trường hỏi bạn anh. Hoa này tặng anh, sớm khỏe một chút.

Hoàng Tiến cầm bó hoa hồng ngửi ngửi. - Cảm ơn, Thùy Dương.

Cô gái nắm lấy tay cậu nở nụ cười. - Cám ơn gì chứ? Anh là bạn trai em, em đến thăm là chuyện đương nhiên. À, sao anh bị thương thành ra thế này?

Mặt cô gái có chút chua xót. Hoàng Tiến mỉm cười, nhìn qua Tuấn Phong đang bất cần đời rồi cười. - Do bị người ta ghét.

Bây giờ cô gái mới nhìn về phía Tuấn Phong tò mò hỏi: - Anh ta là ai vậy?

Giọng Hoàng Tiến trở nên nhỏ dần, âm thanh chỉ đủ để hai người nghe được. - Nó là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Là anh em tốt nhất của anh. Tên nó là Tuấn Phong.

Hai từ Tuấn Phong khi phát ra thật ngọt ngào. Hai người đang nói chuyện thì Tuấn Phong mang nước đến đưa cho Thùy Dương. Cô nhận lấy rồi nhìn Tuấn Phong một lát trở nên lẳng lơ. Lúc ly nước vừa đưa đến, cô buông hờ khi nhận làm nước đổ vào trong phần ngực to. Cô giả vờ lúng túng rồi áp lên người Tuấn Phong, thế giới có lẽ ai cũng nghĩ đây là bất cẩn. Nhưng với Hoàng Tiến thì có nhìn ra. Vết son hồng hồng dính lên trên áo sơ mi trắng của Tuấn Phong, bất chợt từ đâu xông vào đầu nó một cơn đại hồng thủy. Con người vẫn lịch sự, vẫn đỡ cô gái đứng dậy như bình thường. Thùy Dương vừa luôn miệng xin lỗi vừa liếc mắt đưa tình. Nhưng dần thấy càng oán giận, con người này sao mà đã làm đến mức đấy rồi sao một chút động tâm cũng không có. Sắc mặt Hoàng Tiến tái đi, nhìn vết son trên áo Tuấn Phong. Khi nó bước vào nhà vệ sinh thì nhìn Thùy Dương có vẻ vô tội, cau mày lạnh lùng nói.

- Từ nay về sau đừng đến tìm tôi nữa. Và đừng bao giờ để tôi gặp mặt cô, tôi và cô không còn là gì nữa hết. Hãy đi đi.

Mặt cô bỗng tái đi. - Anh Tiến, chuyện lúc nãy em không cố ý mà, chỉ... chỉ là...

Hoàng Tiến vứt bó hoa xuống sàn, từng cánh hoa hồng xinh đẹp rơi ra nằm dưới chân cô. - Không chỉ là gì cả? Bất cứ ai chạm vào Tuấn Phong điều không được. Cô đã đắc tội nó, đắc tội tôi. Đừng bao giờ để tôi lập một lần nữa, sẽ có chuyện đấy, đi mau đi.

Hốc mắt cô đỏ bừng, chạy ra ngoài. Con người Hoàng Tiến là thế đấy, hễ ai động vào Tuấn Phong thì giống như kẻ thù của nó. Dù được ưu ái như thế nào thì đến lúc cũng sẽ dứt khoát tuyệt tình. Trong phòng im lặng không một tiếng động. Chỉ có những cánh hoa hồng rơi đầy trên sàn vùi dập, nát tan. Một lát sau, người kia bước ra từ nhà vệ sinh trên người mặt chiếc sơ mi trắng khác. Nó thích nhất mặt áo sơ mi trắng, áo xem như là báu vật của nó vậy. Trên tay cầm thứ gì đó không ra dạng hình thù, rách tả tơi bay ngay vào sọt rác. Không nói tiếng nào lấy chổi quét đi đóng hoa kia. Thấy trong lòng tội lỗi biết mấy, cậu liếc sang nhìn nó một cái, nhỏ giọng.

- Phong... xin lỗi, tao không nên...

Tuấn Phong bỏ hoa vào sọt rác rồi ngồi bên cạnh giường cầm điện thoại lướt. - Mày biết không nên thì từ nay về sau đừng để lập lại nữa. Vừa thấy dính vào là đã kinh tởm mắc ói chết được. Sau này có dẫn người đến thì hãy đàng hoàng một chút.

-Ngân Phong-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play