Nếu là mười năm trước, à không, chỉ cần một năm trước thôi, Thẩm Tu Viễn cũng không tin chính mình sẽ dùng đến mấy chữ “Lạm dụng chức quyền” này. Nghiêm túc chăm chỉ làm việc, lúc nào anh cũng được dán lên người mấy chữ kiểu như “Công tư phân minh”, “Cuồng công tác”, “Tuân thủ nghiêm ngặt quy củ”. Thế nhưng vừa có người yêu, Thẩm Tu Viễn đã “lợi dụng chức quyền” một cách thành thạo, đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là không ảnh hưởng đến công việc và hoạt động của công ty.
Đi nước ngoài công tác, đàm phán công việc mất gần 8 tiếng, quá trình đi đi lại lại lại di chuyển mất gần 3 tiếng, tổng cộng mất 11 tiếng rồi. Sau đó, Thẩm Tu Viễn lấy danh “khảo sát thực địa” để lên lịch trình “Một tháng ân ái cùng người yêu”.
Người yêu đi chơi, nhất định sẽ tới —— công viên trò chơi.
Đứng ở công viên trò chơi, Hạ Nhật cảm thấy hoa mắt, nơi này chủ yếu toàn trẻ con và nam nữ hẹn hò. Ai có thể nói cho cậu biết họ tới đây làm gì không!!
“Người sáng lập và thiết kế ra công viên giải trí này là John” Thẩm Tu Viễn đi tới chỗ bán vé.
“John?? Ý anh là người ba năm liên tiếp dành vòng nguyệt quế ở cuộc thi thiết kế nổi tiếng sao?”
“Đúng vậy. Quê ông ấy vốn ở đây. Công viên trò chơi này là một trong những thiết kế đầu tiên của ông ấy. Tìm hiểu và học hỏi ở các nhà thiết kế cũng là một công việc quan trọng, phải đi tận mắt mới thấy được cái hay, cái hồn trong bản thiết kế của họ.”
Nếu mẹ Thẩm và Lục Hạo Nhiên ở đây, nhất định sẽ thấy Thẩm Tu Viễn nghiêm trang nói đùa mới là đáng sợ. Rò ràng là đi hẹn hò mà, dĩ nhiên cũng không thể phủ nhận lời của Thẩm Tu Viễn rằng tới đây cũng có thể học tập. Nhưng đây đâu phải mục đích chính của anh?
Hạ Nhật hứng trí bừng bừng chạy đi khắp nơi chụp ảnh, thỉnh thoảng còn lấy ra sổ tay vẽ vẽ viết viết một chút, hồn nhiên chẳng biết dáng vẻ mình lúc chăm chú chụp ảnh, lúc suy nghĩ, lúc vui vẻ, đều bị thu vào tầm mắt của Thẩm Tu Viễn.
Từ lúc hai người chính thức quen nhau, một Hạ Nhật tươi trẻ đầy sức sống dần dần hiện ra trước mắt Thẩm Tu Viễn. Với biến đổi này của cậu, Thẩm Tu Viễn hết sức hài lòng, Hạ Nhật rốt cuộc cũng đã trở thành chính mình khi đứng trước mặt anh. Trước đây bởi vì chức vụ trong công ty mà cậu lúc nào cũng cẩn cẩn dực dực, giờ đây tất cả dần dần biến mất. Thi thoảng Hạ Nhật cũng biểu hiện một chút rụt rè nhút nhát, thế nhưng trong mắt Thẩm Tu Viễn, tất cả đều là kho báu thuộc về riêng anh.
Từng dòng người nhộn nhịp trong công viên, Hạ Nhật đã chụp được rất nhiều, cậu liền thu hồi máy ảnh, chạy về bên Thẩm Tu Viễn cùng anh nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ. Đi công viên giải trí vốn là ước mơ thuở nhỏ của Hạ Nhật. Khi ấy nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ cậu bình thường đã rất cực nhọc, Hạ Nhật tuy muốn tới công viên chơi nhưng chưa từng nói cho mẹ nghe.
“Tu Viễn, em rất vui rất vui! Hồi nhỏ lúc nào em cũng muốn được đi tới đây một lần cùng bạn, giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, cùng em chơi một lát được không?”
Nhìn ánh mắt khát cầu của Hạ Nhật, Thẩm Tu Viễn không khỏi đau lòng, vốn là dẫn cậu tới đây để chơi đùa, có gì mà không thể đáp ứng chứ.
“Được, em muốn chơi gì nào?”
Hạ Nhật nghe vậy liền kích động, trước mặt mọi người ôm chầm Thẩm Tu Viễn nhẹ nhàng hôn lấy anh. “Tu Viễn, anh thật tốt!” Rồi lập tức chỉ về trò chơi ở cách không xa “Chúng ta chơi cái kia có được không, có vẻ chơi không tệ?”
Thẩm Tu Viễn nhìn theo hướng tay Hạ Nhật chỉ, là chiếc đu quay khổng lồ, phong cảnh khi lên cao chắc chắn sẽ không làm người ta thất vọng.
Đu quay chậm rãi đi lên, ngồi đây có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố, các tòa nhà san sát nhau, ngựa xe như nước, mọi thứ dưới ánh mặt trời trông thật nhu hoà. Nhìn xuống phía dưới khu vui chơi, Hạ Nhật ngạc nhiên phát hiện ra, các tòa nhà trò chơi ghép lại một hình mặt cười. Hóa ra đây là ý nghĩa sâu xa của công viên này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT