Nếu là Lâm Mặc năm năm trước, nghe thấy câu này xong, khẳng định sẽ tát cho Sở Diễm một cái rồi đóng sầm cửa lại rời đi, quản anh là tổng tài hay là Thái tử hắc đạo gì đó. Nhưng mà Lâm Mặc của năm năm sau sẽ không làm như vậy, cậu đã sớm làm tình cùng Sở Diễm, làm kỹ nữ rồi không cần thiết phải đòi lập bàn thờ.

Lâm Mặc quỳ một gối xuống, cầm lấy bàn tay phải đang nắm lấy cằm của mình. Sở Diễm nhướng nhướng mày, lực đạo trên tay thả lỏng.

Lâm Mặc đem tay phải của Sở Diễm kéo tới trước mặt, thành kính hôn lên.

Ở trong giới hắc đạo, hôn lên tay trái của giáo phụ, là khẩn cầu được khoan thứ; hôn lên tay phải, là bày tỏ sự trung thành.

Hôn lên tay của đối phương, khẽ chà xát một cái, Lâm Mặc hơi hơi há mồm, đem đầu ngón trỏ của hắn ngậm lại. Đầu lưỡi mềm mại thật cẩn thận liếm lên trên những vết chai của ngón tay, thành kính mà thuận theo.

Sở Diễm rõ ràng đã bị lấy lòng, ba ngón tay của hắn nhét vào bên trong đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Bắt chước động tác giao hợp, không ngừng ra vào, ngẫu nhiên sẽ dừng lại, đầu ngón tay không ngừng trêu đùa đầu lưỡi của Lâm Mặc.

Lâm Mặc bị hắn khiêu khích tới khóe mắt hơi nổi lên hơi nước, một đạo chi bạc theo khóe miệng không kịp khép lại rơi xuống. Sở Diễm nhìn thấy bộ dạng này của cậu, thánh tâm đại duyệt, cúi xuống hôn hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia.

*đại duyệt: rất vui vẻ cùng hài lòng.

Lâm Mặc hai tay ôm lấy đầu vai của kim chủ, đầu ngón tay từ trên vai trái của hắn bắt đầu trượt dần xuống, nhưng vẫn không chạm tới phía dưới bụng. Đột nhiên, miệng đau xót, Sở Diễm ở trên đầu lưỡi của cậu hung hăng cắn một phen, cười lạnh: “Thực thuần thục a”

Thực sự là thánh tâm khó dò, Lâm Mặc nâng lên đôi mắt ướt sũng nhìn kim chủ, bối rối xen lẫn mờ mịt, không rõ bản thân vì sao lại chọc tới vị gia trước mặt này.

Lúc đó, Lâm Mặc mới ở chung với Sở Diễm, đối với chuyện giường chiếu hoàn toàn là trống rỗng, kỳ thuật rối tinh rối mù, chọc cho Sở Diễm vô cùng bất mãn. Căn cứ vào tinh thần chuyên nghiệp, Lâm Mặc liền xem rất nhiều GV để học tập cùng quan sát, rốt cuộc cũng có một chút thành tựu, nhưng mà khi đó kim chủ đã muốn chán ghét cậu. Ngẫu nhiên mới sủng hạnh một lần, cũng đều là do Sở Diễm chủ đạo. Hôm nay thật vất vả mới có thể bày ra được một chút kết quả chuyên nghiệp của bản thân, kim chủ đại nhân thoạt nhìn lại như không được cao hứng cho lắm.

Kim chủ đại nhân mất hứng, không hay ho tự nhiên chính là nam sủng.

“Em đã thành thục như vậy, liền tự an ủi cho tôi xem đi, đem toàn bộ quần áo đều cởi ra.” Sở Diễm rút ra ngón tay, lau đi nước bọt dính trên hai má của Lâm Mặc, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn ‘nam sủng’ trước mắt chân tay luống cuống.

Lâm Mặc ánh mắt cầu xin lại thấy Sở Diễm thờ ơ, biết là không có đường sống để cứu vãn, đành phải cắn răng đem từng kiện quần áo trên người cởi xuống.

Đều nói cái mũi của năm nhân có hình dáng tương tự chỗ đó, vẫn là có chút đạo lý. Lâm Mặc chỗ kia xinh đẹp mà thanh tú, phiếm màu hồng nhạt, ở trong không khí hơi hơi ngẩng đầu lên, non nớt không hề giống với nam tử trưởng thành đã hơn 20 tuổi.

Sở Diễm mang theo hứng thú nhìn cậu cắn môi đem hai tay ôm lên chỗ đó, thong thả di chuyển. Hai mắt xinh đẹp nhắm chặt vào, lông mi dày cũng theo di chuyển mà hơi run rẩy.

“Không được lấy tay.” Đột nhiên ra mệnh lệnh khiến cho Lâm Mặc có chút cứng đờ. Cậu kinh ngạc mở mắt, phát hiện ra kim chủ đại nhân trên mặt không có một tia ý tứ đùa giỡn.

“Sở tổng...” Lâm Mặc khàn khàn hô một tiếng, người trước mắt lại không chút động dung nào.

Lâm Mặc chỉ có thể buông xuống hai tay, không biết phải làm sao cả đứng ở đó, phảng phất như một con thú nhỏ bị chấn kinh, kinh hoảng xen lẫn bất an.

Sở Diễm đem người túm vào trong lồng ngực, kéo hai cánh tay của cậu vặn ra sau lưng, hai ngón cái áp vào cùng một chỗ, sau đó dùng dây thừng trói lại. Nghĩ nghĩ, lại đem một chiếc bịt mắt từ trong ngăn tủ lấy ra, bịt lên trên hai mắt của Lâm Mặc.

Thưởng thức kiệt tác của bản thân một hồi, kim chủ đại nhân rất vừa lòng. Buông ra bàn tay đang đặt trên lưng của cậu, tùy ý để cho tiểu sủng vật trượt dần xuống trên mặt đất trải thảm.

“Tôi cho phép em dùng cái này.” Thanh âm của Sở Diễm vang lên, tiểu sủng vật mắt không nhìn thấy chỉ có thể dùng hai má cọ cọ thứ trước mặt, phát hiện ra đó là một cái chân, là chân của kim chủ đại nhân.

Cảm giác khuất nhục trong nháy mắt liền trào lên, Lâm Mặc rất muốn đẩy cửa mà vọt ra ngoài. ‘Cạch cạch’, một tiếng nhỏ vang lên ngăn cản toàn bộ động tác của Lâm Mặc, đó là thanh âm lên đạn của súng. Cậu không chút nghi ngờ nếu bản thân dám phản kháng, Sở Diễm lập tức sẽ đem đầu của cậu bắn cho thủng một lỗ.

Cân nhắc một hồi, Lâm Mặc khuất nhục dưới dâm uy của Thái tử hắc đạo. Cậu đem chỗ mẫn cảm yếu ớt kia của mình dán tới trên đùi của người trước mặt, lặp đi lặp lại, không ngừng cọ xát vào quần tây trang mang theo xúc cảm nhẵn nhụi. Tựa như một con công khuyển động dục, không biết liêm sỉ dùng thân thể của chủ nhân để thư giải dục vọng.

*công khuyển: chó đực

Lâm Mặc chung quy cũng không phải là M, ở dưới song trọng cảm giác sợ hãi cùng thẹn thùng chèn ép, bất luận cọ xát ra sao, ‘tiểu Lâm Mặc’ cũng đều mềm nhũn nằm úp sấp.

Sở Diễm nhìn cậu cọ tới cọ lui vẫn không hề có phản ứng, có chút không kiên nhẫn, đem tiểu sủng vật một lần nữa kéo vào trong lồng ngực, hôn lên khóe môi của cậu. Bàn tay to lớn bắt lấy ‘tiểu Lâm Mặc’ đùa nghịch: “Như thế nào, đối với tôi không có cảm giác?”

Làm gì có nam nhân bình thường nào ở dưới tình huống bị người ta chĩa súng vào đũng quần mà vẫn có thể cứng lên được a, mẹ nó? Chính là hiện tại ‘vận mệnh tử’ đang nằm trong tay của người khác, Lâm Mặc không dám nói ra, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng phun tào.

*vận mệnh tử: cái đó đó của đàn ông =v=

*phun tào: tức là phun ra những lời chế nhạo hoặc là mỉa mai một ai đó.

“Nói chuyện.” Sở Diễm đối với hành vi của tiểu sủng vật ở trong lồng ngực rất bất mãn.

“Sở tổng... A!” Lâm Mặc mới vừa mở miệng, chỗ kia của mình liền bị hung hăng nhéo một cái.

“Kêu lại một lần nữa.”

Kêu cái gì, chẳng lẽ còn phải gọi là lão công? Thái tử điện hạ? Không có để cho Lâm Mặc có nhiều thời gian để suy nghĩ, tay của Sở Diễm dùng lực càng lúc càng mạnh, giống như đang thúc giục cậu mở miệng.

Hạ thân cảm giác sâu sắc được khoái cảm truyền tới, Lâm Mặc đầu óc càng ngày càng thêm loạn, vô ý thức mở miệng hô một tiếng: “Chủ nhân.”

Sở Diễm dừng lại một chút, tiện đà ở bên tai của Lâm Mặc khẽ cười, rất vui sướng: “Tiếp tục.”

“Ừm... chủ nhân.”

“Không được ngừng!”

“Chủ nhân...”

Người quả nhiên không thể tùy tiện flag a, hiện giờ quả báo tới thật nhanh. Lâm Mặc bị ngăn chặn miệng khóc không ra nước mắt.

*flag: có nhiều nghĩa, nhưng trong hoàn cảnh này ý chi sự đầu hàng hoặc khuất phục.

Thời điểm người ta mất đi thị giác, những giác quan khác sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm. Lúc này Lâm Mặc có thể cảm giác được tay của Sở Diễm đang chạy dọc trên người của mình. Từ trên gáy, xuống ngực trái, bụng, trên thắt lưng, cuối cùng tiến vào khe hở ở giữa hai mông.

Lâm Mặc thân thể dính sát vào Sở Diễm, hạ phúc của Sở Diễm có biến hóa, tự nhiên không thể lừa gạt được cậu. Kim chủ đại nhân cũng sẽ không bao giờ ủy khuất bản thân. Hắn kéo xuống bịt mắt, đem đầu của tiểu sủng vật đè xuống dưới hạ thể của mình.

Hai tay không thể sử dụng, tiểu sủng vật đành phải mò mẫm dùng răng nanh để kéo xuống khóa quần tây của kim chủ, phân thân cực đại lập tức bắn ra.

Lâm Mặc bất đắc đĩ trợn mắt, đôi mắt xinh đẹp kia bởi vì tình dục mà nhiễm lên một tầng mị sắc. Đôi mắt được bao phủ bởi một tầng hơi nước, đẹp tới động lòng người.

Sở Diễm bị đôi mắt xinh đẹp kia làm cho giật mình, trực tiếp hôn lên. Lâm Mặc bị hôn tới vô cùng thoải mái, vươn tay ôm lấy cổ của kim chủ, cái đầu xù lông cọ cọ ở trên cổ của hắn, không ngừng lên tiếng gọi: “Sở Diễm, Sở Diễm...” Như một con mèo nhỏ đang làm nũng.

Tại nơi động tĩnh, Lâm Mặc thân thể căng cứng, hai tay gắt gao túm lấy sopha. Sở Diễm đem một ngón tay của mình tiến vào bên trong, lại kéo cánh tay của cậu khoát lên trên lưng của chính mình. Lâm Mặc bất đắc dĩ, đành phải cuộn lại ngón tay, tránh để cho cào bị thương tới Sở Diễm ----- Sở Diễm luôn luôn không thích tình nhân lưu lại dấu vết trên người của hắn.

Tựa như Lâm Mặc đối với những điểm mẫn cảm của kim chủ đều biết rõ, Sở Diễm đối với thân thể tiểu sủng vật của mình cũng vô cùng quen thuộc, phân thân lặp đi lặp lại động tác đâm vào nghiền nát. Nơi đó của Lâm Mặc không cần tới sự trợ giúp của ngón tay cũng rất nhanh chóng liền tước vũ khí đầu hàng, bắn ra bạch trọc lên trên bụng của kim chủ. Vách tràng ấm áp bởi vì khoái cảm bắn tinh mà cắn hút gắt gao, Sở Diễm bị hút tới kêu lên một tiếng đau đớn, cũng bắn ra.

Lâm Mặc thất thần thật lâu, cả người cuộn vào trong lồng ngực của kim chủ, không ngừng thở dốc. Sở Diễm liền ôm lấy cậu, tay còn lại ở trên lưng của tiểu sủng vật không ngừng khẽ vuốt ve.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play