Xe thể thao chạy như bay trên đường, Lâm Mặc nhìn chằm chằm vào chiếc gương chiếu hậu không nói gì. Sở Diễm dỗ cậu: “Hôm nay công ty của tôi không có việc gì, muốn đi chỗ nào, tôi đi cùng em.”
Con mèo nhỏ lập tức lên tinh thần, nhìn sắc trời đã không còn sớm nữa, cười nói: “Về nhà đi, nên ăn cơm.”
“Được.” Kim chủ đại nhân xoa xoa tóc của Lâm Mặc: “Bằng hữu tặng một lồng cua đại áp, tối nay chúng ta ăn cua đi.”
Lâm Mặc ánh mắt sáng rực lên, gật đầu: “Ừm.”
Tháng chín thu vàng, đúng là thời điểm các loại cua béo khỏe nhất, một mâm đại áp chật đầy được bưng lên, bóc ra một con, hương thơm bay bốn phía, gạch cua ngập tràn.
Con mèo nhỏ nhìn con cua cái trong tay của kim chủ đại nhân, lại nhìn con cua đực trong tay của mình, lại nhìn nhìn con cua cái, lại nhìn nhìn con cua đực, có chút thương cảm cắn một ngụm trên càng của con cua đực.
Sở Diễm nhìn thấy bộ dạng này của cậu, trong lòng buồn cười. Lấy qua một chiếc đĩa ngọc có màu trắng ngà, đem gạch cua vàng óng múc ra, đẩy tới trước mặt của con mèo nhỏ, vừa lòng nhìn thấy người yêu nhà mình đang cùng càng cua ‘chiến đấu’ ánh mắt sáng ngời lên.
Vì để dùng kèm với món cua, Lâm Mặc đặc biệt nấu một nồi cháo hải sản, lại ở trong tủ rượu của kim chủ đại nhân lấy ra một bình Nữ Nhi Hồng. Cua vốn là loài động vật thân thể mang tính đại hàn, uống kèm chút Hoàng tửu để ấm dạ dày. Sở Diễm rót cho con mèo nhỏ một chén rượu, tiếp nhận con cua trong tay của cậu, thuần thục bóc đi lớp vỏ cứng ở ngoài, lộ ra thịt cua trắng noãn, chấm một ít dấm chua, đưa tới bên miệng của Lâm Mặc.
*Nữ Nhi Hồng: hay còn gọi là Hoa Điêu Tửu, một loại Hoàng tửu có nguồn gốc từ Thiệu Hưng, nằm ở bờ biển phía Đông của tỉnh Chiết Giang. Loại rượu này được làm từ gạo nếp và lúa mì. Loại rượu này phát triển từ tập tục chôn rượu Nữ Nhi Hồng chôn dưới đất ở Thiệu Hưng khi sanh con gái và đào lên sử dụng trong tiệc cưới của cô gái đó. Các vại chứa rượu sẽ được trang điểm bằng màu sắc sáng chói như là một món quà cưới. Và để cho món quà trở nên hấp dẫn hơn, người ta bắt đầu khắc hình hoa vào các vại chứa rượu. Nồng độ rượu của Nữ Nhi Hồng là 16%.
*Hoàng tửu: là loại rượu lên men của Trung Quốc, thường được làm từ các loại ngũ cốc như gạo và lúa mì. Những loại rượu này có độ cồn ít hơn 20%, có màu sắc trong hơi đục, hoặc là màu đỏ nâu.
Phương bắc ăn cua không có quá mức chú ý tới công cụ, tất cả cua đều được Sở Diễm dùng tay để bóc, thịt hơn phân nửa lại được vào bụng của Lâm Mặc. Con mèo nhỏ có chút ngượng ngùng, lấy lòng múc một bát cháo hải sản rồi đẩy tới trước mặt của kim chủ đại nhân. Sở Diễm tiếp nhận, thuận tiện ở trên khóe môi của người yêu hôn một cái.
Thời điểm mới quen Lâm Mặc, Sở Diễm cũng từng dẫn cậu tới tham gia một ít tiệc xã giao. Trên bàn cơm nếu có cua, Lâm Mặc đa phần đều không đụng tới; có đôi lúc nhân viên phục vụ sẽ chia đều phần cua cho mỗi người trên bàn, Lâm Mặc tránh không được liền ăn vài miếng. Nếu là cua cái, còn có thể múc ra gạch cua để ăn; nếu là cua đực, chỉ tùy tiện xé xuống vài miếng thịt, còn lại hơn phân nửa là bỏ đi.
Sở Diễm lúc đầu còn tưởng rằng Lâm Mặc không thích ăn cua, cho tới một hôm nào đó buổi tối, hắn đột nhiên muốn ăn cơm do Lâm Mặc nấu, cũng không thèm gọi điện báo trước, liền trực tiếp đi thẳng tới phòng ở. Mới vừa mở cửa ra, một cỗ hương vị mùi cua liền nhẹ nhàng lan tỏa. Hắn dứt khoát đi vào trong phòng ăn, liền thấy được hình ảnh con mèo nhỏ đang gặm nửa chiếc càng cua ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn chính mình, trên mặt bàn còn có một đống vỏ cua xen lẫn chút thịt vụn đắp chồng lên nhau. Trên móng mèo còn lưu lại vài vết xước, bị vỏ cua cứa tới chảy máu, ngay cả môi dưới cũng bị xé rách, cho dù đứng ở xa cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi thoang thoảng.
Chỉ ăn cua thôi mà cũng khiến cho bản thân thảm tới như vậy, Lâm Mặc quả thực là người đầu tiên Sở Diễm gặp qua. Khi đó kim chủ đại nhân mới biết, không phải con mèo nhỏ không thích ăn, mà là cậu căn bản không biết cách bóc vỏ. Thời điểm ở bên ngoài trước mặt những người khác lại không tiện biểu hiện ra, cho nên mới không chịu đụng vào.
Sở Diễm bị bộ dạng kia của cậu chọc cho vừa bực mình lại vừa buồn cười, từ thời khắc đó, nhiệm vụ bóc cua toàn bộ đều được kim chủ đại nhân ôm đồm. Về phần Lâm Mặc, chỉ cần há mồm chờ ăn là được rồi.
Bữa ăn này, kéo dài ước chừng hai tiếng. Chỉ ăn cua không thôi thì không no bụng được, hai người xơi hết một mâm cua đại áp, ăn thêm phân nửa nồi cháo hải sản, mới tính là có chút no bụng.
Trên bàn cơm, Lâm Mặc vẫn luôn chờ kim chủ đại nhân mở miệng hỏi chuyện ngày hôm nay, chi là Sở Diễm lại không hề biểu hiện ra một chút ý tứ tò mò. Cuối cùng vẫn là Lâm Mặc nhịn không nổi, lắp bắp giải thích: “Hôm nay... hôm nay Tần tiên sinh tìm em, là bởi vì...”
Sở Diễm đem con mèo nhỏ ôm tới trên đùi mình, hôn hôn đỉnh đầu của cậu: “Cái vị trí kia, em có muốn ngồi vào không?”
Lâm Mặc giật mình: “Anh biết?”
Tần gia tuy rằng cam chịu Lâm Mặc là tiểu thiếu gia, nhưng chưa từng bao giờ truyền ra ngoài. Người ngoài chỉ biết Tần gia vẫn luôn đi tìm một đứa con riêng bị lưu lạc bên ngoài, lại không biết rằng vị trí thiếu chủ của Tần gia đã sớm chọn được người.
“Ừm, nghe nói một chút. Nếu em thích, không cần phải cố kỵ nhiều, kia vốn là thứ thuộc về em.”
Lâm Mặc lắc đầu: “Em không biết vì sao Tần tiên sinh lại cho rằng em chính là con trai của ông ta, với em mà nói, danh xưng ‘cha’ này, chỉ có thể cấp cho một người. Hơn nữa, loại vị trí kia, em cũng ngồi không nổi.”
Sở Diễm sủng nịnh sờ sờ hai má của người đang ôm trong lòng: “Được, em không thích thì không làm, an tâm chuẩn bị hôn lễ là tốt rồi.”
“Chính là...” Lâm Mặc vẫn có chút lo lắng: “Anh đã biết được, vậy người khác sớm muộn gì cũng biết được. Cho dù em không phải là con trai của Tần tiên sinh, nhưng nếu người khác vẫn cho rằng đó là thật, thất phu vô tội, hoài bích có tội, em sợ...”
*thất phu vô tội, hoài bích có tội: kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội. Câu này có nghĩa một người vốn không có tội, nhưng nếu mang theo vật quý trên mình thì sẽ trở thành người có tội. Đây mang tính ám chỉ người có tài hoa, có trí thông minh, có nhan sắc,... thường sẽ hay gặp phải tai họa.
“Em có biết nếu Tần Hoài Mân không có hậu đại, thì người thừa kế của Tần gia là ai không?”
*hậu đại: đời sau
Lâm Mặc lắc đầu: “Em không quen biết với Tần gia.”
Sở Diễm: “...” Vốn còn tưởng rằng con mèo nhỏ ít nhiều gì cũng sẽ biết tới thân phận của Tề Sách, hoặc là có chút hiểu biết với Tần gia, không ngờ ngay cả đối thủ là ai cũng không rõ thế này.
Kim chủ đại nhân suy nghĩ một chút, không có nói ra tên của Tề Sách, chỉ đem người ôm vào trong lòng, đưa Ipad cho cậu: “Có tôi ở đây, đừng sợ, cầm chơi đi, tôi đi rửa bát.”
Vốn nửa câu đầu còn khiến cho cậu an tâm, kết quả nghe được nửa câu sau, sắc mặt của con mèo nhỏ liền thay đổi, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Nếu không thì cứ để em rửa đi, trong nhà cũng không còn nhiều bát nữa.”
Sở Diễm không thích có người ngoài ở trong nhà, cả tòa nhà lớn tới như vậy lại không có một người giúp việc, ngày thường cũng chỉ thuê người tới quét tước hai lần một tuần. Sau đó Lâm Mặc chuyển vào ở chung, phòng bếp hàng năm không được sử dụng cuối cùng cũng có một chút hơi ấm của lửa, vì thế hạng mục công tác rửa bát đĩa lập tức được nhấc lên. Vì để lấy lòng người yêu, kim chủ đại nhân liền chủ động nhận công việc này, khiến cho Lâm Mặc không thể mở miệng nói với hắn rằng, kỳ thực trong phòng bếp có máy rửa bát.
Bát đĩa sứ trong nhà hầu hết là được mua sau khi Lâm Mặc chuyển tới, kết quả không quá ba ngày, hơn mười chiếc bát cùng đĩa, đều bị Sở Diễm làm vỡ quá nửa. Nhìn thi thể một đống bát đĩa bị vỡ vụn, con mèo nhỏ đau lòng vô cùng, nói thế nào cũng không đồng ý để cho nam nhân tiếp tục rửa bát đĩa. Nhưng mà nếu có thể ngăn cản được Sở Diễm, Lâm Mặc cũng đã không bị ăn tới gắt gao như vậy.
Trừ bỏ hai chiếc cốc sứ do Diệp Thanh tặng được Lâm Mặc liều mạng bảo vệ, bát đĩa trong nhà, ngay cả cái thìa sứ, không có thứ nào may mắn thoát khỏi.
Ngồi ở bên ngoài, hai phút sau, Lâm Mặc liền nghe thấy được tiếng loảng xoảng phát ra từ trong phòng bếp. Đi thăm dò, cậu liền thấy được Sở Diễm đang cầm trong tay một chiếc bát bị mẻ ở miệng, xấu hổ ho khẽ: “Hình như vẫn còn có thể sử dụng được.”
Con mèo nhỏ cảm thấy không thể lưu luyến nổi, chỉ có thể yên lặng an ủi bản thân, không quan hệ, còn dư hai chiếc bát nữa, rất nhanh là sẽ mua được một bộ bát đĩa mới. Lần này nhất định phải chọn loại làm bằng inox!
Buổi tối, một trận vận động kịch liệt ở trên giường tự nhiên là tránh không được. Đắp chăn cho tức phụ nhi một thân mệt mỏi, Sở Diễm đi ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Vị thuốc lá lan tràn trong vòm miệng, đè nén xuống xao động không rõ của chủ nhân.
Sở Diễm ngắm nghía con dao hồ điệp mà bản thân đưa cho Lâm Mặc để phòng thân. Tại trong tay của Thái tử gia hắc đạo, chuôi đao tựa như hai cánh bươm bướm khép mở không ngừng, xoay một đường cong xinh đẹp trong không trung, lại vững vàng trở về trong bàn tay của nam nhân.
Lâm Mặc đột nhiên có một thân phận khác khiến cho Sở Diễm trở tay không kịp. Nếu có vài thứ vốn phải thuộc về Lâm Mặc, vậy hắn nhất định phải giành được cho tức phụ nhi nhà mình. Chỉ là nhìn bộ dạng của con mèo nhỏ, ngay cả chính cậu cũng không xác định được bản thân có phải là người của Tần gia hay không. Huống chi, gia chủ của một đại gia tộc, người ngoài nhìn vào thì tưởng đó là một chiếc bánh kẹp đầy thịt, nhưng chỉ có loại người như bọn họ mới chân chính hiểu được, một khi ngồi vào vị trí kia rồi thì phải gánh bao nhiêu trách nhiệm.
Nhâm Thiệu Quân thời điểm mới tiếp nhận Nhâm gia, một lần bởi vì áp lực quá lớn mà phải trở thành khách quen của bác sĩ tâm lý; bản thân trong vài năm đầu sau khi tiếp nhận vị trí của cha, cơ hồ không ngủ được một giấc nào an ổn, thời thời khắc khắc phải cảnh giác xem có thế hay không sẽ bị nghiện thuốc lá của hắn cũng sinh ra trong khoảng thời gian đó.
Tề Sách nói đúng, nếu Lâm Mặc trở thành gia chủ của Tần gia, bản thân mình cũng sẽ có thể dễ dàng nắm giữ được toàn bộ những thế lực lớn trong thủ đô. Chỉ là... Mặc Mặc, tôi như thế nào có thể cam lòng để cho em chịu ủy khuất? Huống chi, người thừa kế của Tần gia, cái vị trí này vốn là một củ khoai lang nóng bỏng tay, không đơn giản chỉ là Tề Sách, mà còn có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cái vị trí kia.
Trở lại phòng ngủ, Sở Diễm hôn hôn vầng trán của người đang nằm trên giường. Con mèo nhỏ bị mùi thuốc lá trên người của nam nhân làm cho tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt, nhìn thấy thân thể cường tráng cùng khuôn mặt của nam nhân, vươn tay ra ôm lấy cổ của hắn, túm lấy kim chủ đại nhân lên giường. Than thở một câu, đem người trở thành cái gối ôm, xoay người tiếp tục ngủ.
Sở Diễm nhìn dung nhan đang ngủ của con mèo nhỏ, cười khẽ. Như bây giờ cũng rất tốt, tức phụ nhi diễn xong một bộ phim liền xin nghỉ phép, bất luận là 25 tuổi hay 35 tuổi, bản thân vẫn sẽ để cho cậu sống vô ưu vô tư giống như thời thiếu niên 15 tuổi. Về phần khối ngọc bích mà con mèo nhỏ nắm giữ, bất luận là đưa tới tai họa gì, đều có bản thân mình thay cậu ngăn trở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT