Sở Diễm giật mình: “Em biết? Là Thiệu Quân nói?” Kim chủ đại nhân kỳ thực gần nhất vẫn luôn không biết phải mở miệng nói sao với Lâm Mặc, còn đang suy nghĩ xem có cần phải làm hẳn một buổi nghi thức cầu hôn hay không.
“Ừm.” Lâm Mặc lên tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm người đang ngây ra: “Nên kết hôn.” Sở Diễm đã 30, qua sinh nhật năm nay là sang tuổi 31, cổ nhân đều nói tam thập nhi lập, nên lập gia đình.
*tam thập nhi lập: lời của Không Tử, tức là 30 tuổi lập thân, lập nghiệp – độ tuổi này đã trụ vững, có nghề nghiệp, việc làm, có khả năng nuôi sống bản thân và gia đình, đã xác định vị trí của mình trong xã hội.
Kim chủ đại nhân hiểu sai ý, nghĩ tới con mèo nhỏ chờ đợi thật lâu hiện tại cuối cùng cũng đạt được mong muốn, cười hỏi cậu: “Cao hứng không?”
*mạc danh kỳ diệu: không rõ nguyên nhân, ù ù cạc cạc.
Con mèo nhỏ không nói gì nữa, Sở Diễm kéo xuống trần xe, gió thổi tới khiến cho mái tóc của Lâm Mặc trở nên rối loạn, che khuất đi đôi mắt trong trẻo kia, đem tất cả mọi cảm xúc đều vùi sâu vào trong đêm tối.
Đêm khuya 10 giờ rưỡi, dòng xe cộ trên đường mới dần dần giảm bớt, Sở Diễm một tay đặt trên tay lái, tay phải còn đang băng băng trắng thì kéo cằm con mèo nhỏ qua. Hắn vén lên tóc mai rối loạn của cậu, ngoài ý muốn lại nhìn thấy con ngươi xinh đẹp của Lâm Mặc hơi hơi phiếm hồng. Cúi đầu hôn hôn lên khóc mắt của Lâm Mặc, vừa định mở miệng hỏi, đột nhiên ‘đùng’ một tiếng nổ vang lên. Chiếc xe thể thao đang chạy ở giữa đường chợt nghiêng ngả lao về phía bên phải, Sở Diễm vội vàng ổn định lại tay lái.
Vừa đem xe dừng lại liền thấy được trên thân phải của chiếc Shelby Supercars bị ma sát xước mất một mảng lớn sơn, chiếc xe một triệu cứ như vậy biến thành chín ngàn năm trăm vạn. Đụng vào xe của Sở Diễm là một chiếc Audi R8, chủ xe thoạt nhìn là một thanh niên khoảng 20 tuổi. Lúc này cậu ta hùng hùng hổ hổ xuống xe, trong tay vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại di động để nói chuyện với bạn mình: “Ừm, đụng phải một chiếc xe, thực xui xẻo.”
Người bên kia di động tựa hồ trêu chọc vài câu, thanh niên liền buồn bực đem di động ném vào trong xe, quay đầu đối với Sở Diễm rống một tiếng: “Này, có biết lái xe không thế, không có mắt sao!”
Lâm Mặc sờ sờ phần thân xe bị cọ xước sơn, bên ngoài lớp kim loại cứng lạnh vẫn còn mang theo một chút nhiệt độ sau khi bị ma sát.
Sở Diễm bất động thanh sắc, lạnh mắt đánh giá vị thanh niên đang không có kiên nhẫn, gõ gõ lên trên mui xe: “Nói đi, cậu tính thế nào?”
Shelby Supercars chung quy cũng không quá nổi danh, thanh niên hiển nhiên không nhận ra được hãng xe này, kiêu ngạo nói: “Cái xe nát này mà cũng dám làm bộ X để lái đi ra ngoài. Ông anh, anh chắn đường xe đang chạy của tôi, báo hại tôi đua xe thua, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.” Nói xong chỉ ngón tay về phía cánh cửa xe Audi R8 bị lõm xuống của mình: “Anh tính bồi thường thế nào đây?”
Sở Diễm vẫn câu nói kia: “Cậu tính thế nào?”
Thanh niên căm tức, vươn tay vung tới trên mặt của Sở Diễm: “Cái đồ nhà quê này, tưởng lái xe thể thao thì giỏi lắm sao, tao va vào xe của mày đã là cho mày mặt mũi lắm rồi!”
Tay còn chưa chạm được vào trên mặt của kim chủ đại nhân, đã bị Lâm Mặc bắt lấy. Thanh niên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mặc, cười tà: “U, còn cả tiểu bạch kiểm này nữa, bộ dạng không tồi nha. Em đừng đi cùng thứ đồ nhà quê này nữa, đi theo anh đi, anh trai sẽ yêu thương em.”
Lâm Mặc vốn tâm tình đã không tốt, nghe thấy đối phương nói như vậy, dứt khoát nhấc chân đạp lên đầu gối của thanh niên. Thiếu niên lảo đảo một cái, suýt chút nữa quỳ rạp xuống trên mặt đất.
Thanh niên còn chưa kịp tức giận, đám hồ bằng cẩu hữu của Sở Diễm đã đuổi tới nơi. Hơn mười chiếc siêu xe xoát xoát đồng loạt vây xung quanh, đèn pha mở lên một cái, thẳng tắp chiếu tới vị trí chính giữa.
Kim chủ đại nhân nghiêng người, thay con mèo nhỏ ngăn chở ánh đèn pha chói mắt. Thanh niên kia lại không có được đãi ngộ tốt tới như vậy, bị ánh đèn pha chiếu tới không mở nổi mắt lên.
Mọi người xuống xe, nhìn tình hình trước mắt, cũng hiểu được phân nửa, đều nhào tới đây để xem náo nhiệt. Nhâm gia đại thiếu không phúc hậu cười: “Ai, không nghĩ tới Sở thiếu gia cậu cũng có ngày lật thuyền trong mương.”
*lật thuyền trong mương: ám chỉ những chuyện vốn không thể xảy ra lại xảy ra, mang ý nghĩa xui xẻo, хúi quẩy.
Thanh niên tuy rằng không biết Shelby Supercars, nhưng trong hơn mười chiếc siêu xe mới xuất hiện kia, Ferrari cùng Porsche đều là những loại nhãn hiệu mà dân chúng bình thường đều có thể biết tới. Thanh niên lúc này trong lòng cũng phát hoảng, sợ chọc phải nhân vật không nên trêu chọc vào, nhưng bởi vì sĩ diện cho nên vẫn mạnh miệng cố chống: “Các người có biết tôi là ai không? ‘Nhị Hoàn Thập Tam Lang’ đã từng nghe qua chưa? Là nam nhân thì đừng có mà sợ, có bản lĩnh thì chúng ta so tốc độ với nhau đi. Lấy hai đoạn đường vòng làm tiêu chuẩn, người thắng là người hoàn thành một đoạn đường vòng trước, người thua phải xin lỗi người thắng.”
Nhị Hoàn Thập Tam Lang, là nhân vật truyền kỳ chỉ mất 13 phút để chạy xong hai đoạn đường vòng bao quanh thành phố trong truyền thuyết kia.
Mọi người cười vang: “Sở ca, có người khiêu khích kia, chiến thư này anh có tiếp hay không?”
“Sở ca, tức phụ nhi nhà anh đang nhìn đó, mau bộc lộ tài năng cho chị dâu xem đi.”
Sở Diễm lấy ra khẩu súng tùy thân, gỡ xuống băng đạn, đem một viên đạn từ bên trong lấy ra: “Được, nếu ai thua, liền đem viên đạn này nuốt xuống.”
Thanh niên sắc mặt trắng bệch, cắn răng đáp ứng. Nhâm Thiệu Quân nhìn chiếc Audi R8 kia của cậu ta, cười tỏ vẻ chung quy cũng không thể bắt nạt người ta, để cho cậu ta tùy tiện đổi một chiếc xe khác, dù sao thân xe bị ma sát cũng không ảnh hưởng tới tính năng của chiếc siêu xe Shelby Supercars.
Thanh niên nhanh chóng gọi điện thoại cho bằng hữu: “Mạnh ca, em bên này gặp một chút phiền toái, phải cùng người ta đua xe một hồi, có thể hay không cho em mượn dùng chiếc xe của anh.”
Bên kia tựa hồ đáp ứng, năm phút đồng hồ sau, vài chiếc xe thể thao cùng mười chiếc xe đã qua cải tạo chạy tới dừng ở bên cạnh mọi người, trong lúc nhất thời cùng hơn mười chiếc siêu xe bên này của Sở Diễm tạo thành hai thế đối lập.
Thanh niên nịnh nọt tiến lên, kéo ra cửa chiếc Veyron đi đầu. Từ trên xe bước xuống là một nam tử tuổi còn khá trẻ, trên mặt đeo một chiếc kính râm, vung tay ném chìa khóa xe cho thanh niên. Nam tử xuống xe một cái liền đảo mắt nhìn về phía đối diện, thấy Sở Diễm cùng Nhâm Thiệu Quân, sắc mặt lập tức thay đổi: “Nhâm thiếu, Sở thiếu, đã lâu không thấy hai vị ra ngoài chơi.”
Đám bằng hữu cùng huynh đệ trong vòng luẩn quẩn của Sở Diễm đều gọi hắn là ‘Sở ca’, những người trong bạch đạo thì gọi hắn là ‘Sở tổng’, kêu hắn bằng ‘Sở thiếu’ thì chỉ có một ít con cháu thế gia tại thủ đô đã nhận thức từ nhỏ. Tuy bọn họ không chơi bời chung trong một vòng luẩn quẩn, nhưng cũng coi như là quen biết lẫn nhau, gặp mặt sẽ chào hỏi một câu.
Thanh niên thấy đôi bên quen biết, sắc mặt càng thêm khó coi, chỉ là đâm lao đành phải theo lao, không thể không kiên trì bước lên chiếc Veyron. Sở Diễm cũng lười khách sáo, gật gật đầu, xoay người lên xe. Nhâm gia đại thiếu ném cho hắn một chiếc bộ đàm, một cái khác thì nhét vào trong tay của Lâm Mặc.
Con mèo nhỏ có chút lo lắng, Sở Diễm hướng cậu làm một động tác chấn an, sau đó đóng lại trần xe. Trong bộ đàm lúc này liền vang lên thanh âm của kim chủ đại nhân: “8 phút đồng hồ.”
Loại thi đấu đua xe như thế này, Lâm Mặc vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc. Thực giống như trong các bộ phim điện ảnh, ngọn đèn hai bên đường không ngừng chớp nháy, bốn phía tràn ngập nam nữ thanh niên, hai chiếc siêu xe song song đứng ở trên đường chạy. Trong nháy mắt trọng tài hai tay phất xuống, hai đạo tàn ảnh liền nhanh chóng xông ra ngoài.
Mạnh thiếu kỳ quái: “Sở thiếu không phải là đã không chạm vào những thứ này rồi sao? Hôm nay sao lại có hưng trí vậy?”
Nhâm Thiệu Quân liếc liếc Lâm Mặc đứng cách đó không xa đang ôm lấy bộ đàm, nhún vai: “Cái này thì cậu phải đi hỏi vị huynh đệ chán sống kia. Thái tử gia hắc đạo vì muốn dỗ tức phụ nhi nhà mình vui vẻ, ngay cả Shelby Supercars cũng lấy ra, phỏng chừng là vì muốn tặng cho tức phụ nhi. Kết quả vị huynh đệ kia làm rất tốt, trực tiếp chà sát một vết lớn trên thân xe, cậu nói xem Thái tử gia sao có thể không phát hỏa?” Nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Hình như vị huynh đệ kia còn trêu chọc tới tức phụ nhi nhà người ta.”
Mạnh thiếu nghe vậy, lập tức trở nên hào hứng: “Sở thiếu đối với vị tình nhân này thực để bụng a, chiếc xe kia anh ấy mất không ít tâm tư mới lấy được tới tay, vậy mà cũng bỏ được?”
Nhâm gia đại thiếu trợn trắng mắt, nghĩ thầm, đây không phải là tình nhân, người ta là lão bà của Sở thiếu a. Bất quá Mạnh thiếu cùng với nhóm người bọn họ không quá thân thuộc, gã không tất yếu phải giải thích nhiều, xoay người hướng Lâm Mặc vẫy vẫy tay: “Tới tới, em dâu, đưa bộ đàm cho tôi.”
Nhâm Thiệu Quân tiếp nhận bộ đàm, đối với người bên kia rống lớn: “Tới đâu rồi?”
Từ bên kia bộ đàm truyền đến thanh âm của Sở Diễm xen lẫn tiếng gầm gừ của động cơ: “Đang ở bên trái An Môn.”
Lâm Mặc sắc mặt trắng bệch, lúc này mới chỉ qua 2 - 3 phút, vậy mà bọn họ đã chạy được một nửa lộ trình. Nhâm Thiệu Quân nhìn thần sắc của con mèo nhỏ, tiếp tục rống lên: “Cậu chậm một chút, tức phụ nhi nhà cậu lo lắng.”
Sở Diễm nở nụ cười: “Mặc Mặc, tôi nếu hoàn thành cuộc đua trong vòng 8 phút, em cùng tôi đi chọn nhẫn cưới có được không?”
Lâm Mặc lại nhớ đến chuyện kim chủ đại nhân muốn kết hôn, thần sắc tối tăm, không đáp lời.
Mạnh thiếu nghe được hai chữ ‘nhẫn cưới’, trên mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên, đánh giá Lâm Mặc nửa ngày, cuối cùng cũng không hỏi ra lời.
Bốn phút sau, chiếc Shelby Supercars màu trắng liền vọt qua điểm kết thúc, nam tử tính thời gian vẻ mặt không thể tin được: “7 phút 23 giây.”
Kim chủ đại nhân xuống xe, ôm lấy con mèo nhỏ, chờ con mèo nhỏ dùng ánh mắt sùng bái để nhìn mình. Lâm Mặc làm một tình nhân xứng chức, ngẩng đầu hôn hôn môi của kim chủ đại nhân, biểu thị một chút sự sùng bái của bản thân.
Nhìn thấy Thái tử gia hắc đạo sắp toát ra những đợt bong bóng màu hồng, Nhâm gia đại thiếu liền dội nước lạnh: “Cậu không được a, tôi còn tưởng cậu sẽ hoàn thành trong 5 phút đồng hồ.”
Sở Diễm chỉ chỉ bình xăng đã cạn: “Không đủ xăng.”
Là chiếc xe thể thao chạy nhanh nhất trên thế giới, Shelby Supercars có thể đạt tới 275 dặm Anh/ giờ. Nhưng tại trong giới hạn tốc độ nhanh nhất này, một bình xăng cũng chỉ có thể duy trì được 7 phút. Sở Diễm đem tức phụ nhi đi chơi bên ngoài cả một ngày, đã hao không ít xăng.
Thanh niên tới được điểm kết thúc đã là chuyện của năm phút đồng hồ sau. Tuy rằng thời gian chưa tới 13 phút cũng đã đủ để khiến cho người ta phải khiếp sợ, nhưng có thành tích 7 phút 23 giây của Sở Diễm ở trước đó, mọi người chỉ cảm thấy thành tích này thực sự kém cỏi.
Sở Diễm không chút lưu tình, đem băng đạn đưa tới trước mặt của thanh niên: “Tự cậu ăn hay để tôi giúp cậu ăn?”
Một đám người đều biết rõ thủ đoạn của Thái tử gia hắc đạo, vây xung quanh xem náo nhiệt. Bằng hữu của thanh niên muốn bước tới khuyên nhủ, lại bị người bên cạnh giữ chặt. Tại trong cái thủ đô này, chọc vào ai cũng chớ có chọc vào hai người Sở – Nhâm.
Rất nhiều tiểu bối tiến vào trong vòng luẩn quẩn này quá muộn, không biết tới thủ đoạn của hai người. Dám vuốt râu hùm, hiện giờ thanh niên bị như vậy cũng xứng đáng.
Thanh niên sắc mặt không ngừng đổi sắc, Sở Diễm không có kiên nhẫn, từ trong băng đạn lấy ra một viên đạn: “Nếu không thể tự mình nuốt xuống, vậy tôi liền giúp cậu đem đạn nhét trong dạ dày của cậu.”
Nhâm Thiệu Quân liếc mắt nhìn về phía Lâm Mặc, ho khẽ một tiếng, nhỏ giọng cùng Sở Diễm kề tai nói nhỏ: “Đừng động thủ ở trước mặt con mèo nhỏ nhà cậu, cậu còn muốn tiếp tục ngủ ở trong thư phòng hay sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT