“Cái gì?” Con mèo nhỏ cơ hồ tưởng rằng bản thân đã nghe lầm, cầm lấy chủy thủ mờ mịt nhìn nam nhân.

“Thích cắt vào chỗ nào thì cứ cắt, em đối với tôi không phải là xuống tay rất ác hay sao?”

Lâm Mặc không thể tin được nhìn Sở Diễm: “Sở Diễm, anh điên rồi sao? Bọn họ là người!”

Thái tử gia không có kiên nhẫn nghe cậu nói lời vô nghĩa, vươn bàn tay đầm đìa máu tươi ra, túm lấy móng vuốt đang cầm chủy thủ của con mèo nhỏ. Hắn hướng về phía thuộc hạ cho một cái ánh mắt, thuộc hạ liền đem tay phải của một nam nhân kéo tới trên mặt bàn.

Kim chủ đại nhân nắm chặt bàn tay của Lâm Mặc: “Vậy tôi sẽ giúp em, đem từng ngón từng ngón tay của hắn ta chặt xuống, thế nào?”

Lâm Mặc sắc mặt trắng bệch, dùng sức lắc đầu, chủy thủ trong tay lại vẫn ở dưới sự điều khiển của Sở Diễm, hướng về phía ngón tay của nam nhân kia cắt tới. Chủy thủ có chút gặp lực cản, sau đó chính là thanh âm làn da bị xé rách, lưỡi dao sắc bén ma sát với xương ngón tay, chỉ cần lại dùng thêm một chút lực, có lẽ xương ngón tay này liền bị cắt đứt rời.

Tiếng kêu sợ hãi của nam nhân bị chặn lại dưới lớp vải bọc nhét kín trong mồm, chỉ còn lưu lại thanh âm kêu gào ám ách. Cho dù như vậy, nhưng âm thanh của sự tuyệt vọng vẫn rơi vào trong tai của con mèo nhỏ.

Lâm Mặc hai mắt nhắm chặt, thanh âm của Sở Diễm lại không ngừng vang lên bên tai: “Đã chạm vào xương cốt rồi, xuống tay thêm một chút nữa liền có thể cắt đứt được ngón tay này. Em nghe thấy được thanh âm không, tiếng xương cốt cùng lưỡi dao đang ma sát với nhau, thích không?” Đồng thời trên tay lại gia tăng thêm lực, Lâm Mặc chỉ cảm thấy chủy thủ trong tay lại hãm xuống một chút, tiếng kêu rên của nam tử càng lớn hơn.

“Giống như đã cắt được vào giữa hai khớp xương ngón tay, em chỉ cần hơi động, là có thể đem dây thần kinh tại nơi đó cắt đứt. Chậc chậc, chảy ra không ít máu, mở to mắt ra nhìn đi, chơi vui sao?”

“Sở Diễm!” Lâm Mặc sắp hỏng mất: “Tôi ký, anh bảo tôi làm gì tôi cũng đều làm, van cầu anh, buông ra.”

“Tôi thay đổi chủ ý, như vậy cũng rất tốt, em ký hay không cũng không quan hệ.”

Lâm Mặc dùng tay còn lại túm lấy góc áo của kim chủ đại nhân, ai oán cầu xin: “Sở Diễm...”

Sở Diễm nhìn bộ dạng này của con mèo nhỏ, chung quy vẫn mềm lòng, lực đạo trên tay liền thả lòng, chủy thủ rơi xuống trên mặt bàn, ‘đinh’ một tiếng vang lên.

Thuộc hạ đem người dẫn đi, trong phòng trống trơn chỉ còn lại hai người. Sở Diễm ôm lấy con mèo nhỏ toàn thân phát run, nhẹ nhàng trấn an.

Một lúc lâu sau, Lâm Mặc mới bình tĩnh lại, nâng tay lên bắt đầu cởi ra quần áo trên người. Sở Diễm cau mày: “Em muốn làm gì?”

Lâm Mặc đã đem áo sơ mi chữ T cởi ra, lộ ra thân trên trắng nõn gầy yếu: “Thực hiện hiệp ước.” Động tác trên tay của con mèo nhỏ không ngừng, tiếp tục cúi đầu muốn cởi ra thắt lưng của bản thân.

Kim chủ đại nhân thực sự không có biện pháp với cậu, chỉ đành túm lấy hai tay của Lâm Mặc, ngăn cản cậu tiếp tục hành động: “Em đi lấy ít băng vải tới đây để băng bó miệng vết thương cho tôi.”

Con mèo nhỏ ‘Nha’ một tiếng, xoay người đi tìm hộp cứu thương. Sở Diễm nhìn thấy thân trên trần trụi của Lâm Mặc, nhu nhu huyệt Thái Dương, tựa hồ bản thân có chút làm quá.

Từ trong phòng truyền tới tiếng lục lọi đồ đạc, kế tiếp là một tiếng ‘rầm’ vang lên, ngay sau đó thanh âm lục lọi liền ngừng lại. Sở Diễm hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đi tới nhìn xem, chỉ thấy con mèo nhỏ đang ngây ngẩn sững sờ, trên mặt đất bên cạnh chân của cậu là một khẩu AK47 nặng gần mười cân.

Nhìn Sở Diễm tới đây, con mèo nhỏ không nói lời nào, ôm lấy AK47, khập khiễng đi tới bên ngăn tủ, kiễng chân muốn đem súng đặt trở lại chỗ cũ.

Kim chủ đại nhân đỡ trán, hắn quên không nói cho Lâm Mặc biết vị trí của hộp cứu thương, hiện tại con mèo nhỏ liền đem nơi đặt súng ống trong nhà mình mở ra. Mở ra liền mở ra đi, lại còn tự làm bản thân bị thương.

Sở Diễm đem AK47 tiếp nhận ném qua một bên, ôm lấy Lâm Mặc phóng tới trên giường phòng ngủ, cởi giày của cậu ra, nâng lên móng mèo tỉ mỉ xem xét.

Hoàn hảo chỉ sưng đỏ, cũng không có trở ngại gì. Kim chủ đại nhân nhận mệnh, tìm ra hộp cứu thương, trước hết đem băng vải không thấm nước cuốn quanh bàn tay bị thương của bản thân, sau đó lại lấy ra dầu hoa hồng, đổ một chút ra trong lòng bàn tay, kéo chân của con mèo nhỏ tới bắt đầu xoa nắn.

Lâm Mặc không nói lời nào, tùy ý để cho kim chủ đại nhân muốn làm gì thì làm. Sở Diễm thở dài: “Mặc Mặc, nói gì đó đi.”

“Ừm.” Lâm Mặc lên tiếng, cũng không tiếp tục mở miệng.

“Còn đau không?”

Con mèo nhỏ lắc đầu, sau đó khô cằn xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không nên làm lộn xộn đồ đạc của anh.”

Nhìn bộ dạng này, Sở Diễm lại đau lòng, cúi đầu hôn hôn lên khóe môi của cậu, bắt đầu giới thiệu bài trí trong nhà: “Phòng bếp cùng phòng ăn ở tầng một, tay trái bên trong là phòng khách. Tầng hai là phòng ngủ, gian phòng ở cuối hành lang là thư phòng, trong đó có không ít sách, muốn xem cái gì thì tới đó tìm. Trên tầng là phòng nghe nhìn và phòng tập thể thao. Trên cùng là sân phơi còn chưa được thu dọn, em thích bố trí thế nào liền bố trí thế ấy, về sau em cũng sẽ là chủ nhân của nơi này.” Dừng lại một chút tiếp tục nói: “Trong ngăn tủ ở cửa vào của thư phòng có thả hai khẩu M16, trong vách tường bên dưới có một bộ đạn dược. Cái thứ vừa rồi em thấy trong phòng, đó là AK47; trong tủ còn có một đoản đao. Tại dưới bàn trà của phòng khách có một D0, em thích cái gì thì cứ cầm lấy để chơi. Còn có...”

Sở Diễm mở ra ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy ra một thanh đao: “Em cầm lấy để phòng thân, lưỡi đao này rất sắc bén, đừng để bị thương.”

Lâm Mặc không nhận, Sở Diễm rất bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Đi Tây Tạng chơi có vui không?”

“Ừm.”

“Đi nơi nào chơi?”

“Ừm.”

“Lần sau tôi mang em đi có được không?”

“Sở tổng, đêm nay còn lên giường không?” Lâm Mặc đột nhiên ngẩng đầu hỏi Sở Diễm.

Kim chủ đại nhân cúi đầu cọ cọ vào hai má của con mèo nhỏ, trán kề trán: “Muốn sao?”

“Nếu không thì lên giường đi, tôi muốn ngủ.”

Sở Diễm khựng lại một chút, sờ sờ tóc của Lâm Mặc: “Mệt mỏi liền nghỉ ngơi sớm một chút.”

Con mèo nhỏ ‘Ừm’ một tiếng, xoay người xuống giường, chuẩn bị đi tới phòng dành cho khách. Kim chủ đại nhân ngăn cậu lại, đem con mèo nhỏ ôm trở về giường: “Phòng dành cho khách còn chưa thu dọn, em ngủ ở đây đi.”

Lâm Mặc lại quật cường cự tuyệt: “Tôi ngủ ở thư phòng.”

Sở Diễm không còn cách nào khác, đành phải đem cậu ấn trở lại giường: “Em ngủ ở đây, tôi tới ngủ trong thư phòng.”

...

Đêm khuya, trong thư phòng sương khói lượn lờ, trên bàn công tác tràn ngập những đầu mẩu cùng tro tàn của thuốc lá. Sở Diễm buồn bực dập đi thuốc lá trong tay, cầm lấy điện thoại di động, gọi tới một số nào đó.

Từ bên kia điện thoại truyền tới tiếng kêu rên của Nhâm gia đại thiếu: “Thái tử gia, đã là giờ nào rồi! Tôi ngày mai tám giờ còn có một cuộc họp, cậu phát hỏa gì thì tiết tới trên người tức phụ của cậu đi có được không?”

“Thiệu Quân, tôi giống như đã làm cho mọi việc càng thêm rắc rối hơn...”

Nghe xong lời miêu tả của Sở Diễm, Nhâm Thiệu Quân ngửa mặt lên trời thở dài: “Tức phụ nhà cậu không đem cậu thiến đi đã là tốt lắm rồi. Cậu đã biết đó là tức phụ nhà mình, sao không sử dụng thủ đoạn để chỉnh cậu ta ở trên giường. Có chuyện gì cứ đem người ném tới giường để xử lý không phải là sẽ chịu phục tùng ngay hay sao.”

Sở Diễm không kiên nhẫn: “Đừng có nói lời vô nghĩa, phu nhân bạo phát lạnh nhạt với tôi rồi, phải làm sao đây?”

“Cậu đừng có nóng này sử dụng bạo lực có được hay không! Để tôi nói cho này, cậu trước hết cứ ngủ tạm tại thư phòng hai ngày đã, thái độ nhận sai cho tốt vào, chờ con mèo nhỏ tức phụ nhà cậu nguôi giận, lại tùy tiện đem vài thứ trong thư phòng đốt đi, sau đó cậu liền có cớ để trở lại phòng ngủ chính.”

Vì thế buổi tối hai ngày sau, Lâm Mặc đang ôm chăn ngẩn người, từ trong thư phòng truyền ra một tiếng nổ. Năm phút đồng hồ sau, Sở Diễm ôm cánh tay bị thương đã được băng bó, mặt mày dính đầy tro bụi đứng tại trước cửa phòng ngủ chính, biểu cảm không chút thay đổi giải thích: “Vừa rồi đạn dược trong thư phòng nổ mạnh, hiện tại thư phòng không có cách nào để ngủ, cho nên tôi liền trở về đây.”

Lâm Mặc: “...” Mẹ nó, vì sao nổ mạnh mà vẻ mặt của anh lại bình tĩnh tới như vậy?! Không đúng, có người bình thường nào sẽ đem đạn dược để ở trong nhà?! Cho dù là pháo phiếc gì đó mua để sử dụng trong ngày lễ ngày tết thì cũng phải được đặt riêng tại một nơi an toàn để phòng chống cháy nổ đi?! Mà hình như việc này không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là đống đạn dược kia ở đâu chui ra a!

Sau đó, kim chủ đại nhân lại một lần nữa trở lại phòng ngủ chính để định cư, tuy rằng chỉ là sàn nhà. Bất quá ít nhất cũng có thể được hưởng thụ đãi ngộ mà con mèo nhỏ cấp cho mình vào mỗi đêm.

Kim chủ đại nhân cơ trí vốn bị chủy thủ làm tổn thương ở tay phải, vì vậy hắn cố tình liền khiến cho tay trái của mình cũng xuất hiện vết thương. Đứng trước cửa phòng tắm, Sở Diễm nhìn nhìn vết thương, tỏ vẻ thôi quên đi vẫn là không nên tắm. Lâm Mặc tạc mao, trời mới biết kim chủ đại nhân ban ngày đi ra khỏi cửa đụng phải cái gì, thời điểm mỗi buổi tối trở về đều mang theo một thân nồng nặc mùi mồ hôi. Cố tình hắn cứ thấy cậu là liền nhào vào, không tắm làm sao có thể chịu được?

Con mèo nhỏ nhận mệnh tìm kiếm xung quanh: “Nhà của anh có Vaseline không?”

*Vaseline: là hỗn hợp dùng để dưỡng ẩm khá nổi tiếng, là món đồ được nhiều tín đồ làm đẹp ưa chuộng nhờ vô số công dụng. Có thể mua cũng có thể tự làm tại nhà.

Sở Diễm nhào qua, ôm lấy thắt lưng của con mèo nhỏ: “Là nhà của chúng ta, không có Vaseline, KY có muốn không?”

*KY: chất bôi trơn.

Con mèo nhỏ không chút quyến luyến đập xuống móng heo của kim chủ đại nhân, ở trong phòng bếp mang ra một cuộn màng bọc thực phẩm, đem vết thương trên tay của Sở Diễm bọc lại, lại đẩy nam nhân vào trong phòng tắm: “Tôi giúp anh tắm rửa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play