Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Mặc bị Sở Diễm hôn tỉnh, “Tôi tới công ty, bữa sáng ở trên bàn, tỉnh ngủ thì ăn một chút.”

Lâm Mặc hàm hồ đáp lời, lại hôn hôn môi của kim chủ đại nhân, xoay người dúi đầu vào trong chăn, một bộ tôi đây muốn ngủ, đừng có quấy rầy tôi nữa. Tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Mặc mở to mắt, lã chã rơi lệ.

Sở Diễm rất cẩn thận, bữa sáng là bánh bao cùng với cháo mà Lâm Mặc thích nhất, đều được đặt bên trong hộp giữ ấm. Lâm Mặc cắn bánh bao rồi xoay người lấy ra di động để xem thông báo. Kéo xuống tới hai chữ Tề Sách, tay khựng lại một chút, đầu ngón tay đặt ở trên nút gọi một hồi lâu, cuối cùng cũng không có ấn xuống.

Thời điểm nhận thức Tề Sách, bản thân vừa mới gia nhập giới giải trí không bao lâu. Khi ấy Tề Sách còn chưa phải là ảnh đế, nhưng mà cũng là một vị minh tinh có địa vị không nhỏ trong giới phim điện ảnh cùng truyền hình.

Lúc ấy Lâm Mặc dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, tranh thủ được tới tay một vai diễn nhỏ có vài màn diễn cùng vài câu thoại. Rốt cuộc cũng không cần phải diễn thi thể hay người qua đường giáp nữa, Lâm Mặc rất kích động, đây chính là bước đầu tiên để mình chinh phục giới giải trí, mang ý nghĩa lịch sử vô cùng. Con mèo nhỏ nắm móng vuốt, nhất định phải diễn thật tốt!

Ngay khi cầm kịch bản không ngừng lặp đi lặp lại nghiền ngẫm tâm tình của vai diễn, vài câu kịch cậu liền hùng hồn đọc ra, vừa lúc bị Tề Sách đi ngang qua nghe thấy, dở khóc dở cười nói với cậu, cậu đã cố gắng quá rồi.

Lần đầu tiên cùng đại minh tinh tiếp xúc gần gũi, Lâm Mặc khẩn trương tột đỉnh, lắp bắp hỏi: “Tề… Tề đại minh tinh, có thể… có thể cho tôi xin chữ ký có được hay không?” Nói xong lại phát hiện ra trên người không có tờ giấy nào để xin chữ ký, ngó ngang ngó dọc, cuối cùng kéo lên góc áo của bản thân, “Liền ký vào đây đi.”

Tề Sách nhìn cậu ngốc manh, liền trêu chọc vài câu, chọc tới mức con mèo nhỏ sắc mặt liền đỏ bừng lên. Vốn bởi vì tiến độ quay phim gấp gáp mà có chút mệt mỏi, Tề đại minh tinh nhất thời tâm tình tốt lên. Tề Sách sau đó liền tốt bụng chỉ điểm cho Lâm Mặc một chút, lại bồi cậu cùng đối diễn, giúp cậu tìm được cảm xúc để diễn.

Lâm Mặc cảm động không thể diễn tả, ở trong lòng tặng cho Tề Sách một dòng chữ thật to —– Người tốt!

Lại một lần nữa gặp lại ‘người tốt’, khi ấy cậu đã đi theo Sở Diễm. Người đại diện tranh thủ cho cậu được vai diễn nam ba trong một bộ phim điện ảnh được chế tác với kinh phí lớn, khi ấy đóng em trai của nam nhân vật chính, mà nam nhân vật chính của bộ phim này chính là Tề Sách.

Không nghĩ tới cách gần hai năm, Tề đại minh tinh vẫn còn có thể nhớ được ra tiểu phối hợp diễn lắp bắp năm đó. Khi gặp mặt, anh còn chủ động chào hỏi, “Là cậu a, còn nhớ rõ tôi không? Tôi đã từng xem qua vài bộ phim mà cậu đóng, diễn không tồi.”

Con mèo nhỏ kích động, vừa kích động một cái thì liền nói lắp, “Thực… thực vậy chăng?”

Từ người đại diện nơi đó biết được, Tề Sách muốn dựa vào bộ phim này để có thể giành được giải diễn viên nam xuất sắc nhất của giái thưởng Kim Mã. Lâm Mặc khi diễn xuất liền cố gắng nghiêm túc, không để cho bản thân kéo chân sau của Tề đại minh tinh.

Nhân vật chính bên trong phim là một tên đệ khống, Tề Sách ở ngoài cũng đối với Lâm Mặc vô cùng chiếu cố, hai người phối hợp thập phần ăn ý. Ngay cả đạo diễn quay phim nhiều năm cũng phải cảm khái, diễn viên hợp nhau như vậy, thực sự không có nhiều lắm.

Bởi vì có vài màn diễn phải quay ở các vùng núi tương đối hẻo lánh, tín hiệu không tốt, cơ bản không thể cùng với bên ngoài liên lạc được. Tề Sách phát hiện ra mỗi buổi tối sau khi quay phim xong, con mèo nhỏ sẽ ôm di động lắc lư trên núi, còn thì thào tự nói: “Vì sao không có tín hiệu a!”

Tề Sách chế nhạo cậu, “Như thế nào, đây là vội vàng muốn gọi điện thoại cho bạn gái sao?”

Lâm Mặc không có ý tốt cào cào tóc, “Là bạn trai.”

Tề Sách ngẩn người, không nói gì nữa.

Sau đó phần diễn của Lâm Mặc liền hơ khô thẻ tre, con mèo nhỏ hưng phấn thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi. Tề đại minh tinh chủ động đưa cậu xuống dưới núi. Tới chân núi, cước bộ của con mèo nhỏ đột ngột dừng lại, sau đó bay nhanh bổ nhào tới trong lồng ngực của một nam nhân đứng cách đó không xa.

Nam nhân đón được Lâm Mặc vừa nhào tới, hôn hôn lên trán của cậu, hỏi: “Nói đi, lần này làm sao lại bị thương.”

“Kỳ thực cũng không có…” Con mèo nhỏ chột dạ liếc liếc nam nhân.

“Hửm?”

“Chính là… chính là cánh tay bị nhánh cây sượt qua một chút, không quá nghiêm trọng, Tề ca đã giúp tôi xử lý rồi.”

“Tề ca?”

“Chính là Tề Sách đại minh tinh, tôi cùng anh ấy ở chung một tổ phim.” Lâm Mặc chỉ chỉ Tề Sách, sau đó vui mừng hướng anh phất phất tay, “Tề ca, tạm biệt, em về nhà đây.”

Nam nhân đem con mèo nhỏ ôm lên xe, xoay người đối với Tề Sách gật gật đầu, tiện đà cũng bước lên trên xe rồi rời đi.

Lại nhìn thấy Lâm Mặc một lần nữa, đó là hai tháng sau. Ngày đó Tề Sách cùng vài người bạn đi ăn cơm, ở trong đại sảnh của khách sạn gặp được con mèo nhỏ đang trêu chọc chú rùa núp ở hang cá. Cậu vươn móng vuốt ra chọc chọc, chú rùa liền ném cho cậu một cái nhìn khinh thường. Thấy mặt bị chọc, chú rùa liền nặng nề xoay người, chĩa mông về phía Lâm Mặc. Hành vi nhàm chán như vậy, con mèo nhỏ thế nhưng chơi tới vui vẻ.

Tề Sách nhịn cười vỗ vỗ bả vai của Lâm Mặc, Lâm Mặc nhìn thấy là Tề đại minh tinh, cười chào hỏi: “Tề ca, thực khéo.”

“Gần đây bận rộn cái gì vậy?”

“Đi nghỉ ngơi.”

“Cùng… bạn trai?”

“Ừm.” Con mèo nhỏ ngượng ngùng gật đầu.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Sở Diễm vừa lúc từ trên tầng đi xuống dưới. Lúc đó Tề Sách đã biết được thân phận của Sở Diễm, cũng mơ hồ đoán được quan hệ giữa hắn cùng Lâm Mặc là quan hệ bao dưỡng.

Loại quan hệ này hơn phân nửa là kéo dài không bao lâu. Anh có thể  thấy được Lâm Mặc là động lòng thật sự, có chút lo lắng Lâm Mặc sau này sẽ bị tổn thương. Chỉ là quan hệ giữa hai người, người ngoài không tiện xen vào.

Sở Diễm không để ý tới Tề Sách, chỉ dùng cánh tay ôm lấy Lâm Mặc, đem cậu kéo về phòng, “Đồ ăn đã mang lên rồi, không để ý một cái là em liền chạy mất không thấy bóng dáng đâu.”

Con mèo nhỏ hắc hắc cười không ngừng, “Con rùa kia chơi vui lắm.” Chú rùa lại trở mình xem thường.

“Là em lật nó đấy hả? Cẩn thận quản lý sẽ tới tìm em đấy.”

“Không có, không có.”

“Nếu thích liền mua một con nuôi ở trong nhà.”

“Không cần, thực phiền toái.”

Cửa phòng đóng lại, ngăn cách thanh âm đối thoại của hai người. Tề Sách nhìn bàn tay vừa vỗ lên vai của Lâm Mặc kia, ảm đạm thở dài.

Sau đó hai người cũng có liên hệ, Tề Sách có đôi khi sẽ hẹn Lâm Mặc đi ra ngoài dùng bữa. Lâm Mặc cũng coi anh như anh trai, thỉnh thoảng Tề Sách có scandal, còn trêu ghẹo bao giờ mới có chị dâu. Tề Sách nhìn cậu cùng Sở Diễm tình cảm như keo như sơn, cũng không nói thêm gì.

Thẳng cho tới tiệc chúc mừng vào cuối tháng 10, Tề Sách bằng vào một bộ phim nhựa mà đạt được vòng nguyệt quế ảnh đế, Lâm Mặc tự nhiên cũng đứng ở trong hàng ngũ được mời tới tham dự. Tề Sách nhìn ra được tâm tình của Lâm Mặc, tựa hồ có tâm sự. Nói bóng nói gió hỏi một hỏi, cuối cùng cũng đoán được có quan hệ với Sở Diễm.

Không quá vài ngày, anh nửa đêm nhận được điện thoại của bằng hữu, nói tại bờ sông nhặt được Lâm Mặc toàn thân bị thương. Bởi vì hai người quen biết, cho nên đối phương mới gọi điện thoại tới báo cho anh.

Tề Sách đuổi tới hiện trường, khi ấy 120 còn chưa đến. Ảnh đế đại nhân trong lòng nóng như lửa đốt, trực tiếp đem Lâm Mặc lên xe, đưa tới bệnh viện gần nhất.

* 120:  số điện thoại gọi cứu thương bên Trung Quốc

Sau đó thì sao? Lâm Mặc cố gắng hồi tưởng lại. Đoạn thời gian kia bản thân vô cùng hỗn loạn, Tề Sách dường như nói với cậu cái gì đó, chính mình lúc ấy trả lời ra sao, hiện tại cậu cũng đã không còn nhớ rõ. Chỉ là sau đó Tề Ảnh đế liền không còn xuất hiện qua trước mặt cậu nữa, mãi cho tới vài ngày trước anh mới bất ngờ gọi điện thoại. Tề Sách tựa hồ biết được bản thân cùng Sở Diễm chia tay, mới lại một lần nữa xuất hiện.

Ngày đó điều kiện của Tề Sách đề ra thực sự là mê người, vứt bỏ Sở Diễm, vứt bỏ đoạn tình cảm đã qua, bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu có thể sống với một người như Tề Sách, nhất định sẽ thực hạnh phúc. Cậu cơ hồ đã muốn đáp ứng, cho hai người một cơ hội, có lẽ đây là một lựa chọn không tồi.

Đầu ngón tay của Lâm Mặc lại có xu thế hạ xuống, trong lòng có một thanh âm không ngừng vang lên mê hoặc cậu, gọi đi, gọi đi, nói cho anh ấy biết rằng mày nguyện ý cùng anh ấy đi du lịch, làm người mẫu cho anh ấy, làm người yêu của anh ấy.

Chỉ là như vậy thực sự công bằng sao? Đối với Tề Sách, đối với bản thân, còn có… câu nói tối hôm qua của Sở Diễm.

Thở dài, Lâm Mặc tiếp tục xem thông báo, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên hai chữ Diệp Thanh. Đại minh tinh, quả nhiên thời khắc mấu chốt vẫn là phải dựa vào cậu, tôi thực yêu cậu, cậu thì sao?

Nhấn nút gọi, Lâm Mặc cười nói: “Diệp đại minh tinh, giúp tôi một việc.”

Cùng Diệp Thanh nói chuyện xong, Lâm Mặc lại một lần nữa tìm tên của Tề Sách. Do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn xuống nút gọi.

“Alo, Tiểu Mặc, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Trong thanh âm của Tề Sách mang theo sung sướng.

“Tề ca.” Lâm Mặc hít một hơi thật sâu, “Em cùng Sở Diễm đã quay lại, thực xin lỗi, không thể làm người mẫu của anh.”

Ảnh đế hiện nhiên sửng sốt một hồi lâu, ngay khi Lâm Mặc cơ hồ chật vật muốn cúp điện thoại, Tề Sách mới lại một lần nữa mở miệng: “Em lựa chọn ai cũng tốt, chỉ là Tiểu Mặc, đừng làm chuyện điên rồ.”



Trợ lý lưỡng lự ôm tư liệu đứng ở bên ngoài cửa văn phòng tổng tài, tuy rằng phần công tác này không quá quan trọng, nhưng mà đã kéo dài hai ngày không báo cáo. Buổi sáng hôm nay thời điểm Sở tổng tới công ty, tâm tình rõ ràng không tồi. Bản thân còn đang muốn thừa dịp tổng tài đại nhân cao hứng, đem những công việc còn sót lại của ngày hôm qua cùng báo cáo một lượt. Nào biết thuộc hạ của Sở tổng mới tới đây một chuyến, Sở tổng so với ngày hôm qua còn khủng bố hơn, một bộ dáng muốn giết người. Hu, vì cái mạng nhỏ của bản thân, tôi có nên đổi công tác hay không?

Sở Diễm nhìn tư liệu trên mặt bàn, hồi tưởng lại câu nói kia của lão Ngũ, “Sở ca, đây là bản ghi chép cuộc gọi của Lâm tiên sinh, bên trên biểu thị trước khi cậu ấy gặp chuyện không may, cuộc gọi cuối cùng kia chính là… gọi cho ngài.”

Ngày đó ban ngày, bản thân nhận được điện thoại từ Lâm Mặc, hỏi hắn khi nào trở về nhà, hắn tức giận cự tuyệt; buổi tối khi nghe thấy lời của tình nhân, chỉ tưởng rằng Lâm Mặc là muốn lấy cái chết ra để uy hiếp mình, vốn trong lòng còn một tia áy náy liền bị chán ghét thay thế. Sau đó nghe thuộc hạ báo lại là Lâm Mặc chìm sông, trong lòng chán ghét càng thêm sâu. Người không thèm để ý tới sinh mạng của bản thân như vậy, chính là con mèo nhỏ mà trước kia mình luôn sủng ái sao?

Ở thời điểm mà cậu cần bản thân nhất, chính tay hắn lại đánh vỡ một tia hy vọng cuối cùng của cậu. Ở thời điểm cậu gặp nguy hiểm nhất, là người khác bồi bên cạnh cậu. Cậu trở về mang theo những vết thương, đối với chính mình trở nên lạnh lùng. Hiện giờ bản thân còn có thể vãn hồi con mèo nhỏ sao?

Sở Diễm bắt đầu sợ hãi, giống như ngay sau đó Lâm Mặc sẽ biến mất. Hắn vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho con mèo nhỏ, thầm muốn nghe một chút thanh âm của cậu, xác định cậu vẫn còn ở tại nơi mà bản thân có thể nhìn thấy.

Lâm Mặc nhìn chằm chằm một bàn toàn bát đũa bẩn, xoắn xuýt băn khoăn không biết có nên đi rửa hay không. Nghe được tiếng di động vang lên, còn ngạc nhiên thầm nhủ Diệp đại minh tinh hiệu suất làm việc cũng quá cao đi. Khi tiếp nhận, mới phát hiện ra là kim chủ đại nhân.

“Lâm Mặc!”

“Ừm, tôi đây, làm sao vậy?”

“Mặc Mặc!” Lâm Mặc rùng mình một cái, ôi mẹ ơi, thực buồn nôn, kim chủ đại nhân hình như uống sai thuốc rồi.

“Sở đại tổng tài, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Mặc Mặc, thực xin lỗi…”

“A?” Mẹ nó? Sở Diễm thế nhưng sẽ xin lỗi?! Nhưng mà hắn rốt cuộc muốn xin lỗi cái gì? Sẽ không phải là buổi sáng hắn đem bát nhà mình làm vỡ đấy chứ? Hay là… những lời tối hôm qua của hắn đều là lừa mình?

“Không có việc gì…” Không có việc gì, lừa liền lừa đi, dù sao bản thân cũng không coi là thật. Đáng tiếc còn tưởng rằng Sở Diễm sẽ lừa mình nhiều hơn hai ngày gì đó, kết quả hôm nay liền ngả bài sao?

“Mặc Mặc, em hiện tại đang ở nhà sao? Tôi đi tìm em.”

“A? Đừng đừng, tôi sắp ra ngoài.” Ra ngoài mua vài thứ.

“Em chờ tôi, tôi đi cùng em, tự mình đi không an toàn.”

Lâm Mặc: “…” Mẹ nó, thần kinh, rõ ràng trời còn sáng, sao lại không an toàn? Anh nếu đi cùng tôi, vài thứ kia sao tôi có thể mua được?

Cố gắng vuốt lông cho kim chủ đại nhân uống sai thuốc, ngoan, cố gắng công tác, không cần về sớm, tôi còn chờ anh nuôi tôi nữa đấy. Ừ, tôi chỉ là ra ngoài mua một ít đồ gia dụng, buổi tối anh muốn ăn cái gì, tôi làm cho anh ăn. Được được, chờ anh trở về.

“Mặc Mặc, thực xin lỗi, tha thứ cho tôi.” Nói xong một câu cuối cùng, Sở Diễm liền cúp điện thoại, lưu lại một mình Lâm Mặc không hiểu gì cả. Rốt cuộc là muốn xin lỗi cái gì? Anh uống sai thuốc, tôi cũng không thể trách anh a!

Ở bên kia điện thoại, Sở Diễm thở phào một hơi. Con mèo nhỏ vẫn còn đang ở bên cạnh mình, bản thân vẫn còn rất nhiều thời gian để bồi thường em ấy. Kim chủ đại nhân day day huyệt Thái Dương, hung hăng nghiền ngẫm một cái tên —– An Nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play