Tề Sách không nói gì cả, con mèo nhỏ bình thường thoạt trông ngơ ngác ngây ngốc, nhưng kỳ thực có rất nhiều chuyện trong lòng đều hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Cậu quả thực vẫn còn thích Sở Diễm, chỉ là lấy tính cách của cậu, sẽ không tiếp tục ở chung một chỗ với Sở Diễm.

Lúc này nhân viên phục vụ đã đem trà hoa quả cùng với bánh ngọt bưng lên, hai người không tiếp tục nói tới chủ đề vừa rồi nữa, Lâm Mặc hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt đặt trên mặt bàn.

Opéra Cakes của quán này quả thực ăn rất ngon, bánh ngọt ngập trong siro café được bỏ vào trong miệng, con mèo nhỏ vẻ mặt tràn ngập thỏa mãn.

Tề Sách tiếp tục cùng Lâm Mặc nói vài chuyện linh tinh, trong phòng làm việc của anh có vài kịch bản không tồi, có muốn nhận một cái để quay chơi hay không?

Con mèo nhỏ liếm liếm khóe môi dính chocolate, không cần đâu, em vừa mới quay xong một bộ điện ảnh, gần nhất không muốn nhận thêm kịch bản.

Ảnh đế chế nhạo, bệnh nhà giàu lại tái phát?

Con mèo nhỏ trừng anh, mới không có, em chỉ là muốn nghỉ ngơi.

Được được, em nói cái gì cũng đúng. Ảnh đế cười, gần đây có tính toán gì không?

Không biết a, có thể sẽ đi loanh quanh du lịch chơi đùa một chút đi.

Tề Sách nghiêng đầu gõ gõ mặt bàn, anh gần nhất cũng không có công tác gì bận rộn, vừa lúc muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, hơn nữa đã lâu rồi không đụng tới SLR, muốn đi du lịch một chút để tập lại tay nghề, có muốn đi chung không, em còn có thể làm người mẫu cho anh.

*SLR (Single-lens Reflex Camera): máy ảnh ống kính đơn phản xạ hay máy ảnh ống kính rời là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét. Hầu hết các máy ảnh SLR dùng một lăng kính năm cạnh hoặc gương 5 cạnh ở trên đỉnh máy để quan sát ảnh qua ống ngắm, cũng có những kiểu ngắm khác như là ngắm ở ngang thân hay lăng kính Porro.

Lâm Mặc không nói gì.

Ảnh đế đại nhân tiếp tục ném ra một viên đạn bọc đường, anh còn chưa nghĩ ra là nên đi nước ngoài hay là đi trong nước, Tiểu Mặc muốn đi đâu? Cửu Trại Câu hay cổ trấn Lệ Giang? Hay là đi Tây Tạng? Muốn tới Châu Âu chơi không? Cánh đồng oải hương ở Provence, vườn tulip Keukenhof, lâu đài Neuschwanstein ở Bavaria, Ponte dei Sospiri ở Venezia, cơm rang hải sản của Tây Ban Nha, nấm cục của Pháp, phomai của Hà Lan,...

Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục trầm mặc ăn bánh ngọt đặt trước mặt.

Tề Sách nhìn Lâm Mặc không có phản ứng, lẳng lặng một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng, không phải người kia thì nhất định là không được sao?

Lâm Mặc không thể nào trả lời, cảm giác rất khó để hình dung. Bản thân đã không còn hy vọng xa vời vào người kia, chỉ là lại không có cách nào chấp nhận được những người khác. Đại khái...

“Không thể quên được người cũ, đơn giản là thời gian còn chưa đủ dài. Đi tìm tình yêu mới không tốt sao, Tiểu Mặc vì sao không thử nghĩ tới xem?”

“Vậy còn anh? Vì sao lại là em?”

“Loại chuyện này ai có thể nói rõ ràng được? Lần đầu tiên gặp em liền đã cảm thấy rất thân thiết, sau đó bộ phim điện ảnh cùng em hợp tác lại giúp cho anh đạt được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất. Lúc ấy anh liền nghĩ, có thể được gặp em, thực sự là may mắn.” Rõ ràng là anh gặp em trước, vì sao hiện tại ngược lại phải nhìn em vui buồn vì người khác.

“Như vậy đối với anh không công bằng.”

Tề Sách cười: “Vậy trước hết cứ làm người mẫu cho anh đi, về phần có công bằng hay không, cũng không cần em phải lo lắng, anh sẽ cố gắng khiến cho nó trở nên công bằng.”

Lâm Mặc không nói tiếp, dùng nĩa chọc chọc lên trên mặt bánh ngọt, thiếu chút nữa đã đem một miếng bánh ngọt hoàn hảo biến trở thành tổ ong.

“Em buông tha cho bánh ngọt đi, nếu để cho ông chủ của quán cafe này biết được em ngược đãi tâm can bảo bối của anh ta như vậy, nhất định sẽ cầm dao ra liều mạng với em đấy.” Ảnh đế đại nhân cầm lấy móng vuốt của con mèo nhỏ: “Em không cần phải cho anh một câu trả lời thuyết phục ở hiện tại, khi nào muốn đi chơi, gọi điện thoại cho anh, anh cho em.”

“Nếu em vĩnh viễn không thể tiếp nhận được người khác thì sao?”

Một năm đổi lấy cả đời của người khác, Sở Diễm thực sự là có thủ đoạn. Ảnh đế ở trong lòng cảm thán: “Đó là chuyện của anh, em có gì mà phải áp lực?”

“Chỉ là...” Lâm Mặc rối rắm một chút: “Em cảm thấy em vẫn là thẳng nam, Sở Diễm chỉ là một việc ngoài ý muốn. Các anh một người hai người nhìn mặt của em xong đều muốn đè em, thế nhưng lời này em nói rất nghiêm túc.”

Ảnh đế: “...”

Lâm Mặc vô tội nhìn Tề Sách, Tề Sách hoàn toàn không còn cách nào khác, che trán bất đắc dĩ nói: “Vậy anh sẽ cố gắng để trở thành một việc ngoài ý muốn là được.”

Một tiếng điện thoại vang lên đánh gãy đối thoại của hai người, Tề Sách tiếp nhận di động, bên kia điện thoại vang lên thanh âm của Sở Diễm: “Tề Sách, tôi muốn nói chuyện với anh, về việc của hai năm trước.”

“Ngượng ngùng, gần đây tôi rất bận, không có thời gian.” Người đang ở ngay trước mặt, chuyện hai năm trước đã sớm không còn quan trọng. Ảnh đế đại nhân nhìn con mèo nhỏ đang chuyên tâm ăn bánh ngọt, sau đó...

“Ai, Tiểu Mặc, chiếc lá vàng đấy không thể ăn, đó là vật trang trí.” Nhìn con mèo nhỏ vẻ mặt ủy khuất, nhe răng phun ra chiếc lá vàng, Tề Ảnh đế dỡ khóc dở cười, lại đối với nam nhân ở bên kia điện thoại nói: “Cứ như vậy đi, tôi cúp trước.”

Trong văn phòng tổng tài, di động của Sở Diễm ‘bang’ một tiếng nện lên trên tường, tứ phân ngũ liệt. Trợ lý đang chuẩn bị gõ cửa báo cáo công tác: “...” Suy nghĩ tính toán, phần công tác này cũng không phải đặc biệt quan trọng, ngày mai lại quay lại báo cáo sau đi, hôm nay BOSS thực sự là khủng khiếp a, hu hu hu.

Lâm Mặc buổi chiều vốn định đi loanh quanh phơi nắng xong sẽ tới siêu thị để mua đồ ăn, đồ ăn dự trữ trong nhà đã ăn hết rồi, kết quả lại ‘tình cờ gặp được’ Ảnh đế đại nhân. Xét thấy khuôn mặt kia của Tề Sách quá mức hút tầm nhìn, không thích hợp xuất hiện tại những nơi đông người, con mèo nhỏ sau khi uống đầy một bụng trà hoa quả, quyết định trực tiếp trở về nhà, nằm trên ban công phơi bụng tắm nắng.

Tề Sách đưa Lâm Mặc tới dưới phòng ở, túm lấy con mèo nhỏ chuẩn bị đi lên trên tầng, hôn lên cái trán của cậu. Sau đó anh đưa hộp nước hoa qua, nhẹ giọng nói: “Đừng quên quà.”

Lâm Mặc ôm gói quà vội trốn lên trên tầng, đứng ở cửa bình phục tâm tình, sau đó mở cửa ra, thấy được kim chủ đại nhân đang ngồi trên sopha toàn thân tỏa ra áp suất thấp.

Lâm Mặc: “...”

Con mèo nhỏ rời khỏi phòng ở, nhìn kỹ bốn phía, hình như đúng là nhà của mình, không có đi nhầm nha. Một lần nữa đi vào trong nhà, cười nhạt cùng Sở Diễm chào hỏi: “Sở tổng, thực khéo nha~” Thực sự là nhân sinh hà xứ bất tương phùng, quay về nhà của mình rồi mà vẫn còn có thể đụng được kim chủ tiền nhiệm, đây là tình tiết gì vậy?!

*nhân sinh hà xứ bất tương phùng: chỉ cần có duyên cho dù xa ngàn dặm vẫn có thể gặp được nhau.

Sở Diễm đứng dậy đi về hướng con mèo nhỏ, khí tràng trên người của kim chủ đại nhân quá mạnh mẽ, khiến cho Lâm Mặc lùi về sau từng bước một, cho tới lúc lưng đụng vào góc tường. Không thể lui được nữa, con mèo nhỏ vươn móng vuốt ra phô trương thanh thế: “Anh làm cái gì, vì sao ở trong nhà của tôi?”

Kim chủ đại nhân không thèm để ý tới con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, kéo ra gói quà lớn đang được Lâm Mặc ôm trong lồng ngực, nghiêng người áp tới. Lâm Mặc chỉ cảm thấy một cảm giác áp bách thật lớn đập thẳng vào mặt, vội vàng vươn tay ra chạm lên lồng ngực của người đứng đối diện, ngăn cản hắn tiếp tục áp tới, tìm một không gian trống để có thể thở dốc một hơi.

“Vừa làm gì?”

“Ăn bánh ngọt!”

“Với ai?”

“Bằng hữu.”

“Bằng hữu mà hôn em?” Sở Diễm vươn tay ra, Lâm Mặc theo bản năng trốn tránh, chỉ là cũng không thành công. Ngón tay thô ráp ở trên trán của cậu chà sát thật mạnh, Lâm Mặc nhất thời cảm giác được vừa nóng vừa đau, ngay sau đó đôi môi mang theo mùi thuốc lá nồng đậm liền hung hăng in lên cái trán đỏ ửng.

Lâm Mặc đầu óc có chút không tải kịp, hiện tại suy nghĩ duy nhất của cậu chính là, Sở Diễm cái đồ hỗn đản, mùi thuốc lá nồng như vậy, anh sẽ không phải là hút thuốc trong nhà của tôi đấy chứ?!

Sau một lúc lâu, con mèo nhỏ mới phản ứng được lại, hung hăng đẩy Sở Diễm ra: “Sở Diễm, anh rốt cuộc là muốn cái gì?”

Chờ sau khi cả hai người đều bình tĩnh trở lại, Lâm Mặc lui tới bên cạnh sopha, cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Diễm, chất vấn: “Anh rốt cuộc vào đây bằng cách nào?”

Vừa dứt lời, di động của con mèo nhỏ liền vang lên, vừa tiếp nhận liền phát hiện ra là chủ nhà cho thuê gọi tới.

Chủ nhà cho thuê: “Tiểu Lâm à, cái đó... ngượng ngùng, phòng ở hiện tại cậu đang thuê tôi đã bán rồi.”

Lâm Mặc: “???!!!”

Chủ nhà cho thuê tiếp tục nói: “Người mua nhờ tôi liên hệ với cậu, bảo là cậu không cần phải dọn ra ngoài, về sau tiền thuê nhà liền cứ giao cho đối phương là được.”

Lâm Mặc che trán: “Loại chuyện này tốt xấu gì cũng nên báo trước với tôi một tiếng đi?”

Chủ nhà cho thuê: “Tôi cũng đâu có muốn... Ai, quên đi, cứ như vậy đi, tạm biệt.” Tôi cũng không muốn a, chỉ là nhà của tôi một tháng bị người ta mang súng xông vào tới hai lần, một lần là đòi chìa khóa, một lần là muốn mua phòng ở, trái tim của tôi thực sự chịu không nổi a! Lâm Mặc cậu rốt cuộc là đụng phải loại người nào vậy a!

Lâm Mặc cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn kim chủ đại nhân, thử thăm dò hỏi một tiếng: “Chủ nhà cho thuê?”

Sở Diễm: “Ừ.”

Con mèo nhỏ rơi lệ đầy mặt, năm nay nhất định là mệnh phạm Thái Tuế. Cậu nhận mệnh đứng dậy thu thập đồ đạc chuẩn bị cuốn gói cút khỏi đây.

*mệnh phạm Thái Tuế: rất rất xui xẻo.

“Em đã không muốn tới biệt thự ở Tây Sơn, vậy ở nơi này cũng không sai.”

“Sở tổng, tôi cảm thấy có chút không hiểu được ý tứ của ngài. Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta đã chia tay, trước đó thực sự rất cảm ơn sự chiếu cố của Sở tổng...”

Nói còn chưa xong, ánh mắt của Lâm Mặc liền dừng trên tay phải của Sở Diễm. Vừa rồi không chú ý, hiện tại mới phát hiện ra tay phải của kim chủ đại nhân đang sưng tấy lên, bên trên còn có một ít những vết thương nhỏ. Tuy rằng không đổ máu, nhưng thoạt nhìn qua rất dọa người.

Sở Diễm mất tự nhiên dùng tay trái che đi, bàn công tác có chút cứng, lúc ấy dùng sức quá mạnh, không nghĩ tới sẽ trở thành như vậy. Vốn cũng không cảm thấy đau, hiện giờ bị ánh mắt của con mèo nhỏ đảo qua, nhất thời cảm giác được chua xót từ miệng vết thương lan tới trong lòng.

Nhưng mà liên hệ với thân phận của Sở Diễm, Lâm Mặc xác thực tự động bổ não ra một phen nội dung khác: “Anh đụng phải cừu gia sao?”

Kim chủ đại nhân ngẩn người, ho nhẹ một tiếng, không có phủ nhận.

Lâm Mặc nhíu mày: “Anh không thể để như vậy, sẽ bị nhiễm trùng, như thế nào không đi bệnh viện?”

“Không muốn đi.”

“Thuộc hạ của anh đâu?”

“Di động bị hỏng, liên hệ không được.”

Con mèo nhỏ đã xác định đối phương quả thực gặp phải cừu gia, di động cũng bị làm hỏng. Cậu vươn tay ra đưa di động của bản thân cho Sở Diễm, tỏ vẻ cứ dùng của tôi, nhưng Sở Diễm lại không nhận.

Lâm Mặc bất đắc dĩ: “Trong tiểu khu có phòng khám, tôi đây đưa anh đi tới phòng khám đi.”

Sở Diễm không hề động đậy.

Cuối cùng con mèo nhỏ vẻ mặt cầu xin từ trong nhà lấy ra cồn, băng gạc cùng với thuốc trắng Vân Nam: “Vươn tay ra, tôi băng bó cho anh.”

*thuốc trắng Vân Nam (Vân Nam Bạch Dược): là loại thuốc trị đau, tiêu sưng, tiêu bầm...

Lâm Mặc đối với loại chuyện băng bó này vô cùng thuần thục. Từ sau lần đó nhìn thấy kim chủ đại nhân bị thương do đấu súng, con mèo nhỏ học không ít tri thức cấp cứu. Sau đó khi đi quay phim, trong tổ phim có người bị thương, cũng đều là do Lâm Mặc phụ trách xử lý khẩn cấp.

Ngồi xổm xuống trước mặt của kim chủ đại nhân, nâng lên tay phải bị thương, tiêu độc, bôi thuốc, băng bó, cuối cùng thắt một cái nơ con bướm thật xinh đẹp. Con mèo nhỏ thực vừa lòng nhìn kiệt tác của bản thân, lại từ trong tủ lạnh lấy ra một lon Sprite để chườm đá cho Sở Diễm.

Sở Diễm nhíu mày tiếp nhận lon Sprite, ngắm nghía: “Em bình thường đều uống thứ này?”

Lâm Mặc lại nhớ tới cuộc sống bi thảm khi bị Sở Diễm quản chế về số lượng đồ ăn vặt, trợn mắt: “Liên quan gì tới anh?”

Kim chủ đại nhân đem con mèo nhỏ đang ngồi chồm hổm kéo vào trong lồng ngực của mình. Một mặt lại đem lon Sprite nhét vào trong tay của cậu, một mặt đem tay phải của bản thân đưa tới trước mặt của Lâm Mặc.

Lâm Mặc: “...” Kim chủ đại nhân, anh đây là đang làm nũng sao?

Giúp Sở Diễm chườm đá trong chốc lát, Lâm Mặc cảm thấy không sai biệt lắm, bắt đầu nói bóng nói gió hỏi kim chủ đại nhân khi nào thì rời đi.

Sở Diễm tỏ vẻ ta đây chính là chủ nhân của phòng ở, chẳng lẽ không nên ở lại đây hay sao?

Lâm Mặc: “...” Hình như rất có đạo lý, chỉ là vì sao chung quy vẫn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Kim chủ đại nhân từ phía sau vùi đầu chôn ở trên vai của Lâm Mặc, khẽ cọ cọ, nhẹ nhàng gọi tên của cậu, Lâm Mặc, Lâm Mặc... Hơi thở nóng rực phun vào trên cổ của con mèo nhỏ, khiến cho con mèo nhỏ không khỏi co rụt cổ lại: “Sở Diễm, đừng náo loạn.”

Sở Diễm bắt lấy móng vuốt đang cố đẩy mình ra của người trong lòng, đặt bên miệng khẽ hôn. Lâm Mặc vươn ngón trỏ ra chọc chọc lên trên môi của Sở Diễm, mùi hương thơm mát của hoa cỏ xen lẫn mùi xạ hương thoang thoảng tràn vào trong cánh mũi. Cơ thể của Sở Diễm cương cứng lại một chút, hương vị không thuộc về hai người bọn họ, thực sự là khiến cho người ta chán ghét.

Lâm Mặc không nhận ra kim chủ đại nhân trong nháy mắt liền cương cứng, vẫn tiếp tục không ngừng chọc lên trên môi của đối phương. Hình dáng môi của Sở Diễm rất đẹp, môi mỏng đường cong lãnh ngạnh mà gợi cảm, khiến cho người ta sinh ra một loại xúc động muốn cắn lên. Đáng tiếc, người môi mỏng đều là người lạnh lùng vô tình.

Con mèo nhỏ nuốt nuốt nước miếng, vô tội trừng lớn hai mắt: “Tôi đói bụng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play