*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại đô hội, 2019.

Vừa vào đến đại hạ lý (tòa nhà lớn), cảm giác được máy điều hòa tạo ra thanh lương (mát lạnh), Tô Kiệt thở dài một hơi thật lớn.

Quá nóng.

Hạ Chí đã tới.

Hương đảo là giằng co hai tuần lễ nhiệt độ cao, mỗi người khiến trong cái đô thị này, bây giờ có thể có duy nhất cảm giác, liền —— nóng.

Khéo vén cổ áo sơmi, khéo đẩy cửa thủy tinh, Tô Kiệt đi vào chính làm thêm tại quán bar “Libra” này.

“Tiểu Kiệt tới rồi.” Kiều Tâm Vũ đã tới trước thấy được Tô Kiệt, hướng hắn chào hỏi.

“Nóng quá, không chịu nổi.” Tô Kiệt đặt mông ngồi trên ghế ngồi tròn ở trước quầy bar, đối Kiều Tâm Vũ kể khổ.

“Ngươi trước tiên thay quần áo mát mẻ đi.” Kiều Tâm Vũ săn sóc đưa lên một chén nước đá cho Tô Kiệt.

“Trường học còn không có nghỉ sao?”

Tô Kiệt lắc đầu.

“Sắp kiểm tra sao?” Kiều Tâm Vũ lại hỏi.

Tô Kiệt gật đầu.

Kiều Tâm Vũ đưa tay sờ tóc Tô Kiệt, “Ai, hài tử đáng thương, trời nóng như thế, còn muốn ôn tập công khóa.”

Tô Kiệt liều mạng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

“Thế nhưng phòng học ở trường và đồ thư quán đều không phải có điều hòa sao?” Tống Vũ Thừa chẳng biết lúc nào đi vào trong quán đưa tay ở trên đầu Tô Kiệt vỗ một cái, “Thương cảm cái gì? Phải.”

Tô Kiệt bi phẫn nhìn chằm chằm Tống Vũ Thừa, dùng nhãn thần lên án hắn thiếu săn sóc.

Lê Nhược Á mặc áo sơmi đại hoa hát khẽ bài hát trẻ em đi đến, “Yêu, các ngươi đều tới.”

Đi qua đứng ở quầy bar vài người, Lê Nhược Á đi tới phòng thay quần áo. Tâm tình của hắn thoạt nhìn tương đối tốt, vừa đi vừa hát, thân thể hoàn toàn ưỡn ẹo, như là đang khiêu vũ.

” Trời nóng như thế, ngươi tinh thần vui vẻ cái gì a.”

“Ta yêu mùa hè.”

Tống Vũ Thừa lắc đầu, “Mùa hè có cái gì tốt.”

“Có muội muội đẹp.”

Kiều Tâm Vũ giơ tay lên nâng cằm, “Cái này đáng cân nhắc.”

“Đồng thời, các nàng mặc rất thanh lương...”

Nghe Lê Nhược Á hát vậy nói ra những lời này, Tô Kiệt bĩu môi: “Sắc lang.”

Lê Nhược Á khoa trương nhíu mày, “Di, Tiểu Kiệt, ngươi không chú ý tới văn học viện vài đóa hoa nơi đó sao?”

“A...”

“Hắc hắc, vừa nhìn biểu tình của ngươi ta chỉ biết, ngươi chú ý tới.”

Tô Kiệt chợt lách người, “Ta, ngươi quản ta.”

Lê Nhược Á đưa tay nắm vai Tô Kiệt, “Tiểu Kiệt, cuối tuần, chúng ta cùng đi Vịnh Nước Cạn* chơi đi, rất tuyệt, ngẫm lại xem, dõi mắt ngắm, bãi biển đầy muội muội xinh đẹp, đồ bơi...”

Tô Kiệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, bắt đầu ao ước, “A...”

Đột nhiên, một tay đưa qua, ở bên trái trên đầu Tô Kiệt vỗ một cái, “Mê gái, Nhược Á đi nói ngươi phải đi, ngươi hài tử này, một điểm định lực cũng không có.”

Tô Kiệt ôm đầu quay đầu lại nhìn, Đỗ Phong hai tay khoanh, ôm ở trước ngực, chính nhìn mình.

“Ta...”

Không đợi Tô Kiệt nói xong, liền một tay đưa qua, ở bên phải trên đầu Tô Kiệt vỗ một cái, “Ngu ngốc, cuối tuần còn muốn làm thêm, ngươi không phải nói trong kỳ nghỉ hè muốn kiếm học phí học kỳ kế sao? Đã quên?”

Tô Kiệt dùng tay kia vỗ về nơi bị đánh, chuyển hướng bên kia vừa nhìn, Lý Tấn đang đứng ở chính phía sau.

Tô Kiệt có điểm phạm ngu dốt.

Tại sao, bị đánh luôn là chính mình? Mình làm sai cái gì sao?

Lúc này, Hà Hạ Thiên mang theo biển hiệu dáng tươi cười ôn nhu đi tới, cầm trong tay đang cầm hộp bánh ngọt đưa tới trước mắt Tô Kiệt, “Tiểu Kiệt, có ăn hay không?”

Tô Kiệt sửng sốt một hồi, quát: “Không ăn!” Vậy sau xoay người liền đi.

Nhìn Tô Kiệt bùng nổ, Hà Hạ Thiên vẻ mặt không giải thích được, “Hài tử này xảy ra chuyện gì?”

Lê Nhược Á không có trực tiếp trả lời vấn đề, mà là khoát tay, nắm Hà Hạ Thiên, lộ ra vẻ hoa hoa công tử mỉm cười, “Ta yêu mùa hè.” (Hạ Thiên = mùa hè, ý em Á có ý đùa giỡn anh Thiên)

Hà Hạ Thiên bất động thanh sắc mau tránh tay Lê Nhược Á, “Ngươi có đúng hay không lại khi dễ Tiểu Kiệt?”

Lê Nhược Á vẻ mặt vô tội, “Ta không có. Lần này là Phong ca và Tấn ca liên thủ.”

“Ít kể loạn, rõ ràng là ngươi dụ dỗ trước.”

“Ta van ngươi, các ngươi không nên luôn đùa Tiểu Kiệt, hắn rất đàng hoàng.”

“Cũng là bởi vì hắn rất đàng hoàng, sở dĩ luôn tưởng trêu chọc nhìn một chút.” Tống Vũ Thừa cười hì hì trả lời.

Lê Nhược Á xoa xoa tay, lộ ra vẻ đại hôi lang dáng tươi cười, “Mỗi lần thấy Tiểu Kiệt biểu tình tỉnh tỉnh mê mê, thật thú vị, liền không nhịn được muốn khi dễ nhìn một chút.”

Xoá sạch ý nghĩ muốn lấy đi một khối bánh ngọt cuối cùng của Kiều Tâm Vũ, Hà Hạ Thiên thu hồi hộp bánh ngọt, lắc đầu, chuẩn bị đưa qua cho Tô Kiệt.

Mùa hè đến rồi, lượng tiêu thụ bia và đồ uống lạnh, tăng lên cực mạnh.

Kho thực phẩm cảu quán “Libra”, diện tích cũng không lớn, để bảo quản nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày đều tươi cung cấp cấp khách nhân, chỉ định siêu thị, lại đưa tới tốt các loại rau dưa, loại thịt, hải sản và rượu các loại được đặt trước.

Ngày này, Tô Kiệt đang quét tiệm, chỗ cửa sau, nhân viên giao hàng của siêu thị tới, hắn vội vàng đi mở cửa.

Hôm nay tới giao hàng, điều không phải trung niên nam tử Tô Kiệt đã gặp trước kia, mà là một thiếu niên.

Mặc đồng phục siêu thị màu lục nhạt, thiếu niên dùng nhãn thần không quá khách khí nhìn Tô Kiệt từ trên xuống dưới, nhai kẹo cao su, hỏi: “Ngươi mới tới?”

Tô Kiệt suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ừ.”

“Không trách trước kia chưa thấy qua.”

Tô Kiệt nghĩ thầm, hanh, ta ở chỗ này đều làm thêm nửa năm, ta trước đây cũng chưa từng thấy qua ngươi.

Thiếu niên có điểm không nhịn được tự nói: “Này, mới tới, còn ngẩn ra làm gì, xe đẩy ni? Đẩy tới a.”

Tô Kiệt nhíu nhíu mày, không có tính toán thái độ thiếu niên, đi lấy xe đẩy.

Nhìn thiếu niên cao gầy, tựa hồ không tốn khí lực đem một thùng bia để lên xe đẩy, lúc này, Tô Kiệt có thời gian tỉ mỉ quan sát một chút thiếu niên giao hàng xa lạ trước mắt.

Hắn thoạt nhìn cùng Tô Kiệt chiều cao không sai biệt lắm, so với Tô Kiệt còn muốn gầy một chút, trên đầu mang mũ lưỡi trai có siêu thị tiêu chí, vài sợi tóc màu trà nhạt từ vành nón tuột xuống tới trên trán. Dáng dấp thiếu niên chính là rất đẹp, thật to ngoài Tô Kiệt dự liệu, mới vừa rồi không có chú ý tới, hiện tại nhìn kỹ, hắn đích xác thật đúng là một rất hài tử xinh đẹp, da trắng nõn trơn bóng, liền liên tưởng đến đồ sứ thượng đẳng, sóng mũi cao, đôi môi thật mỏng, dung mạo thanh tú, biểu tình ở giữa để lộ ra một tia quật cường cùng kiệt ngạo (bướng bỉnh), thiếu niên có một đôi mắt hạnh trong suốt màu hổ phách, hắn cho người cảm giác phảng phất là một con mèo thuần chủng. (chỗ này trong QT có nói đến mèo có huyết thống cùng giấy chứng minh huyết thống, việc này chỉ có ở chó và mèo có huyế thống thuần chủng mới có giấy xác nhận)

Thiếu niên như là phát hiện nhãn thần chuyên chú của Tô Kiệt, hắn không chút khách khí trừng qua: “Có cái gì mà nhìn!”

Tô Kiệt liền đỏ mặt, vội vàng bỏ đi.

Không nhịn được thanh âm ở sau lưng vang lên: “Này, không giúp một tay, ngươi muốn trốn a?”

“Cái gì?”

Thiếu niên hất cằm, hướng xe đẩy ý bảo: “Cùng nhau đẩy mạnh.”

“Ngươi, cái này, đây không phải là việc của ngươi sao?”

Giơ lên một tay để trên tay cầm xe đẩy, thiếu niên nghiêng đầu, dùng nhãn thần lười biếng nhìn chằm chằm Tô Kiệt, “Sao vậy, ngươi thì không thể phụ một tay?”

Tô Kiệt cúi đầu, đã đi tới, giúp đỡ thiếu niên cùng nhau, đem bia đẩy mạnh tới kho hàng cất xong.

Sau khi mọi thứ đưa tới đều ổn thỏa, Kiều Tâm Vũ phụ trách đặt hàng tới kiểm tra, thiếu niên lấy ra đơn đặt hàng để hắn ký tên.

Kiều Tâm Vũ vừa ký tên, vừa cùng thiếu niên chào hỏi, “Yêu, Hi Triệt.”

Nhai kẹo cao su, thiếu niên kia tên là Hi Triệt giống như con mèo nổi lên mắt hạnh màu hổ phách, “Ừ.”

“Nghỉ sao?”

“Còn không có.”

“Vậy đi ra làm việc?”

“Không có tiền hoa a.”

Thu hồi đơn đặt hàng, thiếu niên từ cửa sau ly khai.

Tô Kiệt tiến tới bên người Kiều Tâm Vũ, “Tâm Vũ, ngươi nhận thức hắn?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Là ai a?”

“Hi Triệt, nga, Hi Triệt nghỉ sẽ làm thêm ở siêu thị, có đôi khi cũng sẽ giao hàng, mùa hè năm ngoái thường đến.”

Trách không được, Tô Kiệt ở trong lòng nói rằng, năm ngoái, lúc hắn tới, cái người kêu Hi Triệt này, còn đang đi học.

“Tiểu hài tử rất khá.”

Kiều Tâm Vũ cũng không phải kỳ quái, “Bây giờ tiểu hài tử đều không như vậy. Hi Triệt nhỏ hơn ngươi, mười bảy, còn không có lên đại học.”

Tô Kiệt âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm, lúc ta mười bảy, cũng không có không lễ phép như vậy.

Qua vài ngày, Hi Triệt này lại tới rồi.

Lúc này đây, Lê Nhược Á vừa nhìn thấy hắn, liền vẻ mặt cười xấu xa nghênh đón, “Búp bê, ngươi lại tới rồi.”

“Ai là búp bê, nói hưu nói vượn nữa cẩn thận ta đánh ngươi.”

” Hi Triệt chúng ta xinh đẹp giống như là búp bê, khả ái khả ái a.”

“Cút.”

“Nếu như không thích tiếng xưng hô này, ta đây đổi lại, Hi Triệt công chúa.”

Tô Kiệt nhìn Hi Triệt từ bên cạnh Lê Nhược Á đi qua, trên mặt là nụ cười điềm mỹ, chân, lại không chút khách khí từ trên chân của Lê Nhược Á, trọng trọng đạp lên, sau đó, quay đầu lại, đối Lê Nhược Á mỉm cười nói rằng: “Ta không phải cố ý.”

Lê Nhược Á đau ngã ngồi ở trên ghế, “Oa, ngươi quá độc ác.”

Phía sau nụ cười ngọt ngào, là nhãn thần ác độc, “Đáng đời ngươi.”

Nghe được Lê Nhược Á gọi Hi Triệt là “Công chúa”, lại nhìn dáng vẻ của hắn, Tô Kiệt nghĩ, tiếng xưng hô này cho hắn, thật đúng là hợp, hắn đích xác thanh tú xinh đẹp như một “Công chúa”.

Tô Kiệt đang ở một mình cười trộm, phát hiện Hi Triệt hướng mình bắn nhãn thần sắc bén, vội vàng thu hồi tiếu ý, giả bộ không có chuyện gì.

Đỗ Phong đã tới, đem Tô Kiệt dẫn đi, “Tiểu Kiệt, giới thiệu cho các ngươi một chút. Lý Hi Triệt, đây là Tô Kiệt. Tiểu Kiệt là mới tới, sau này có chuyện tìm hắn cũng có thể.”

Lý Hi Triệt lộ ra đùa cợt mang theo tiếu ý, “Tiểu Kiệt, ừ.” Nói, hắn đột nhiên đưa tay, ở trên mặt trái táo tròn tròn của Tô Kiệt, nhéo một cái.

Tô Kiệt mở to hai mắt nhìn, ngây dại.

Lý Hi Triệt nhéo xong mặt của Tô Kiệt, lại trừng Tô Kiệt phao đến một mị nhãn mê hoặc, “Tiểu Kiệt, tiểu thư, ừ, ngươi thực sự là thật đáng yêu. Ha ha ha.”

Ác độc cười xong, Lý Hi Triệt xoay người muốn đi, Tô Kiệt ở phía sau hắn kêu lên: “Ngươi, ngươi mới là, công chúa!”

Pha quay chậm xoay người vậy, Lý Hi Triệt lộ ra dáng tươi cười phảng phất như thiên sứ thanh thuần, mắt hạnh trung lại là oán độc nhãn thần của ác ma, “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi, ngươi, ngươi...”

Kiều Tâm Vũ và Tống Vũ Thừa đều đến hoà giải, kéo ra Lý Hi Triệt hầu như chuẩn bị muốn động thủ.

Lý Hi Triệt đi sau, Kiều Tâm Vũ đối Tô Kiệt nói rằng: “Ngươi vẫn là ít chọc Hi Triệt tương đối khá.”

Tô Kiệt không cam lòng vấn: “Tại sao?”

“Hắn là nổi danh tiểu ác ma, mặt thiên sứ tính cách ma quỷ, ngươi đấu không lại hắn. Chỉ có Nhược Á có gan đùa hắn, bất quá, nếu quả thật đem Hi Triệt chọc tới, Nhược Á cũng sẽ sợ. Hi Triệt học Tiệt quyền đạo*, biết công phu, đánh nhau chưa từng thâu quá.”

Tô Kiệt hừ một tiếng, “Công chúa.”

“Đại gia chỉ là phía sau mới dám kêu như vậy, bởi vì hắn đẹp mà. Trước đây, lúc hắn ở quán nước làm thêm, tới cửa nữ hài tử chen chúc phá cửa nhiều như vậy. Hài tử này tính tình tương đối cổ quái, sinh ra khó tiếp cận.”

“Ta mới sẽ không cùng tiểu hài tử chấp nhặt.” Tô Kiệt lầu bầu.

“Ngươi cũng giống tiểu hài tử.” Kiều Tâm Vũ nói.

“Sao vậy được cũng so với hắn lớn hơn, ta là sinh viên, hắn mới cao trung.”

Đương lúc Lý Hi Triệt trở lại quán “Libra”, cũng không là một người tới, cùng hắn, còn có một vị giao hàng viên khác.

Có trước kinh nghiệm, Tô Kiệt không dám tới gần Lý Hi Triệt, thế là chuyển hướng một vị giao hàng viên khác.

Giao hàng viên mới tới anh tuấn khiến Tô Kiệt kinh ngạc.

Tóc ngắn Nhẹ nhàng khoan khoái, màu da khỏe mạnh, vóc người cao gầy, vị anh tuấn đẹp trai này, nụ cười có ánh dương quang vậy, điểm hấp dẫn Tô Kiệt chú ý, là ánh mắt của hắn, lông mi thật dài, viền mắt rõ ràng, đôi mắt hắc bạch phân minh, nhãn thần là hoàn toàn thuần tịnh vô hạ.

Chú ý tới ánh mắt của Tô Kiệt, Lý Hi Triệt hung hăng hướng hắn trừng.

Tô Kiệt không vì sở động của ánh mắt sắc bén kia, nghĩ thầm, ta cũng không phải đang nhìn ngươi.

Hàng đưa xong, Kiều Tâm Vũ đến kiểm tra đối chiếu, Tô Kiệt thấy giao hàng viên gương mặt toát mồ hôi, liền kéo hắn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Giao hàng viên đối Tô Kiệt thật là tốt ý, nở nụ cười ấm áp.

Tô Kiệt lại hỏi: “Ngươi có muốn hay không uống nước?”

Đối phương lắc đầu.

“Nước có ga ni? Có thể? Trà?” Tô Kiệt lại hỏi.

Đối phương vẫn đang lắc đầu.

Đang lúc nghi hoặc Tô Kiệt thốt ra hỏi: ” Ngươi muốn uống cái gì? Ngươi làm gì không nói lời nào?”

Thanh âm chưa dứt, Lý Hi Triệt chợt vọt tới, túm cổ áo của Tô Kiệt, đem hắn quăng sang một bên.

Tô Kiệt lảo đảo vài bước, mới đứng vững.

Tô tiểu đệ vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi làm gì a?”

Lý Hi Triệt hung hăng trợn mắt nhìn Tô Kiệt, lại muốn nhào qua, lúc này, vị giao hàng viên này kéo hắn lại.

Thấy Lý Hi Triệt trừng đối phương lại thủ thế, còn đối với phương cũng đồng dạng giơ hai tay lên, ý bảo cái gì, Tô Kiệt đột nhiên hối hận nuốt sống.

Hắn sẽ không nói.

Hắn không phải là không nói hoặc là không muốn nói chuyện, hắn là, sẽ không nói.

Người khác đều sửng sốt một chút.

Vị giao hàng viên kia đã đi tới, đối Tô Kiệt áy náy mỉm cười, thế tay như “Xin lỗi”, sau đó sờ sờ tóc Tô Kiệt, liền xoay người ly khai.

Lúc này, Lý Hi Triệt đã đi tới, nắm cổ áo của Tô Kiệt, nhìn qua mặt Tô Kiệt, thấp giọng, hung hãn nói: “Tiểu Kiệt, ngươi nghe, Ngân Hà ca là câm điếc, sẽ không nói. Hiện tại, ngươi biết, sau này, nếu như lại để cho ta nghe được cái gì làm Ngân Hà ca không vui, ngươi cẩn thận một chút cho ta.”

Nói xong, Lý Hi Triệt lại nhìn chòng chọc mọi người liếc mắt, đuổi theoNgân Hà ca đi.

“Hảo đáng tiếc, đẹp trai như vậy, lại là...” Lê Nhược Á than thở.

“Ánh mắt của hắn, thật xinh đẹp, ánh mắt đẹp như vậy.” Kiều Tâm Vũ than thở.

“Sau này nói, nên chú ý một chút.” Đỗ Phong căn dặn mọi người.

“Vâng.”

Đương lúc vị giao hàng viên kia trở lại, mọi người trong “Libra”, thái độ đều có biến hóa, mọi người rất chủ động giúp khuân hàng.

Lúc kiểm hàng, tất cả mọi người đem hai người giao hàng vào quán bar, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đỗ Phong đưa tới bánh ngọt và đồ uống lạnh, “Không nên khách khí, thỉnh nếm thử xem.”

Lê Nhược Á cũng ở một bên nói rằng: “Thử nhìn một chút, tay nghề của đản cao sư phó ở đây rất nổi danh.”

Lý Hi Triệt không chút khách khí ngồi xuống liền ăn.

Một người khác thì có chút ngượng ngùng, mỉm cười nhìn mọi người.

“Thỉnh không nên khách khí.”

“Ngân Hà ca, ăn đi, coi như là chủ quán mời người thử ăn ngon lắm.”

Tô Kiệt vội vàng phụ họa, “Đúng, đúng.”

Nhìn hai người ăn bánh ngọt, Hà Hạ Thiên ở một bên hỏi: “Nghĩ vị làm sao?”

Lý Hi Triệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Tạm được.”

Một người khác cười trọng trọng gật đầu.

“Ngươi tên là gì?”Lê Nhược Á hỏi, nói rằng, chuẩn bị xong chỉ cười đưa tới.

Ba chữ viết tại trên giấy.

“Cảnh Ngân Hà.”

“Nga, tên rất hay, rất êm tai.”

“Ngươi đều siêu thị công tác sao?”

Cảnh Ngân Hà gật đầu.

Phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Cảnh Ngân Hà, Lý Hi Triệt vội vàng đứng lên, từ phía sau Cảnh Ngân Hà đem hắn ôm lấy, đem Cảnh Ngân Hà ôm vào trong ngực của mình, vẻ mặt tức giận nói với mọi người: “Đáng ghét, các ngươi không nên luôn nhìn chằm chằm Ngân Hà ca, Ngân Hà ca là của ta.”

Cảnh Ngân Hà lộ ra khoan dung mỉm cười, đưa ta đẩy Lý Hi Triệt.

Lý Hi Triệt giống như một con mèo nũng nịu, nằm ở Cảnh Ngân Hà trên lưng của không chịu ly khai, “Ngân Hà ca là của ta.”

Cảnh Ngân Hà cười nhẹ nhàng thúc Lý Hi Triệt, ý bảo hắn buông tay ra.

Rất nhanh, Tô Kiệt liền phát hiện, Cảnh Ngân Hà quả nhiên cũng không phải là Lý Hi Triệt.

Đây hết thảy, duyên tự (duyên hiển nhiên?) một ngày nào đó chạng vạng, Tô Kiệt trên đường đến trường học, hắn thấy, Cảnh Ngân Hà giống như là đang tản bộ, đi ở bên cạnh hắn, là một người khác.

Hai người kia tay nắm tay, tư thái rất nhàn nhã đi chơi.

Cảnh Ngân Hà từ biểu tình động tác đến nhìn, hắn và người bên cạnh hắn, giữa bọn họ có phần lưu luyến cùng tin cậy, là người yêu mới có cảm giác này.

“Ta chỉ biết, bọn họ không thích hợp.” Tô Kiệt ở trong lòng lặng lẽ nói rằng.

Lúc gặp lại Lý Hi Triệt, hắn là một mình tới.

Đội mũ lệch, nhai kẹo cao su, Lý Hi Triệt ngồi ở trên ghế, thoáng chút đá chân ghế, chờ thu hồi ký nhận trôi qua đơn đặt hàng.

Tô Kiệt hỏi: “Di, Ngân Hà đâu?”

Lý Hi Triệt lật lên bạch nhãn, “Này, mặt con nít, ngươi sao có thể trực tiếp kêu tên Ngân Hà ca, lớn hơn ngươi vài năm.”

“Chúng ta tuổi tác không sai biệt lắm, ta tại sao không thể trực tiếp kêu, Ngân Hà cũng không có nói không thể trực tiếp kêu tên.”

Lý Hi Triệt hừ một tiếng.

“Ngân Hà ngày hôm nay sao vậy chưa có tới?”

Lý Hi Triệt không nhịn được đáp: “Hắn ngày hôm nay nghỉ ngơi.”

“Hắn nghỉ ngơi, di, hắn bình thường nghỉ ngơi thì đều làm gì?”

“Không biết.”

“Ngươi sao vậy lại không biết.”

Lý Hi Triệt vỗ bàn một cái, “Nói không biết là không biết.”

“Xem ra ngươi cũng không biết Ngân Hà.”

“Không biết liên quan gì đến ngươi.”

Tô Kiệt lắc đầu, “Ai, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử.”

Lý Hi Triệt nhảy dựng lên, “Ngươi nói cái gì?”

Tô Kiệt đương nhiên sẽ không đem việc thấy Cảnh Ngân Hà có người yêu nói ra, thế nhưng, hắn đích xác là nghĩ Cảnh Ngân Hà tựa hồ và một người khác càng thêm xứng đôi một chút, “Ta chưa nói cái gì, ngươi chính là tuổi còn nhỏ a.”

“Sao vậy?” Lý Hi Triệt trừng mắt nhìn Tô Kiệt.

Hai người kia thân cao không kém nhiều, có thể nhìn thẳng ánh mắt của đối phương.

Đang lườm, Lê Nhược Á đi tới, “Di, hai người các ngươi, đọ mắt được bao lâu rồi.”

Lý Hi Triệt sửng sốt, “Ai sẽ theo hắn đọ mắt a.”

“Hay, ai sẽ theo tiểu hài tử đọ mắt.” Tô Kiệt cũng vội vàng biện bạch.

“Vậy các ngươi vừa ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhìn cái gì a?”

Lý Hi Triệt hừ một tiếng, lấy ra đơn đặt hàng, vung cái trán lưu hải, vội vã rời khỏi.

Lê Nhược Á nhìn bóng lưng Lý Hi Triệt rời đi một chút, nhìn lại Tô Kiệt mặt đỏ, sau đó tựa  vào đầu vai Tống Vũ Thừa vừa cùng nhau nhìn náo nhiệt hồi lâu, than thở: “Năm nay Hạ Chí, có ý tứ.”

—— Hoàn ——

* Vịnh Nước Cạn: là một địa điểm du lịch ở phía Nam Hồng Kông.

800px-Repulse_Bay_14

1545-Repulse-Bay-Beach_03

* Triệt quyền đạo hay Tiệt quyền đạo ( 截拳道) là một môn võ thuật chú trọng đến hiệu quả và thực tế. Tên tiếng Anh là Jeet Kune Do. Đây là môn võ do Lý Tiểu Long sáng lập ra với sự kết hợp các môn võ Trung Hoa (như Vịnh Xuân Quyền) và các môn thể thao phương Tây (như Quyền Anh, thể dục thể hình,…) và quan trọng hơn bộ tấn và cách di chuyển của Triệt quyền đạo được lấy từ môn đấu kiếm của phương Tây.

Tên của môn võ này chữ Hán là  截拳道. Nếu dịch theo đúng nghĩa Hán Việt thì phải đọc là Tiệt quyền đạo. “Tiệt” có nghĩa là “cắt đứt” hay “một đoạn”. Ý nghĩa này theo Lý Tiểu Long là vì môn võ khi đánh cắt đứt đường quyền của đối thủ, trước khi đối thủ có thì giờ phản ứng. Tuy nhiên, nhiều người dịch lầm là Triệt quyền đạo, với ý tưởng là “triệt tiêu” địch thủ. Tên này nghe hay hơn nên trở nên phổ thông ở Việt Nam, mặc dù không đúng ý nghĩa của người sáng lập là Lý Tiểu Long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play