Từ đó về sau, ngoại trừ mỗi sáng sớm nhìn anh vẽ tranh, tôi còn thường xuyên chạy đến phòng anh nói chuyện phiếm. Có đôi khi anh cũng sẽ đi qua phòng của tôi.

Tôi bắt đầu từ từ hiểu rõ anh.

Anh rất thích đọc sách, đọc so với cái người muốn làm tiểu thuyết gia là tôi đây còn nhiều hơn rất nhiều. Anh còn biết nhiều thứ khác. Mặc dù anh khiếm khuyết còn tôi bình thường, nhưng tôi lại luôn cảm thấy anh giống như một người anh trai quan tâm chăm sóc cho em gái. Tôi phát hiện có rất ít người đến thăm anh, ngoài ba mẹ ra thì hình như không còn ai khác, hơn nữa cũng phải 2, 3 ngày mới đến một lần, những bệnh nhân cùng phòng lại càng không để ý đến anh. Vì vậy, tôi càng thích đến tìm anh, tôi muốn trở thành bạn của anh.

Tính tình của anh rất tốt, cũng rất có tính nhẫn nại, chỉ là luôn bày ra khuôn mặt tú lơ khơ, nói chuyện kiểu gì cũng không thấy biểu hiện ra cảm xúc. Tôi nghĩ, có lẽ đó là do anh không có bạn bè bình thường, nhưng cũng không dám hỏi anh để chứng thực.

Mẹ tôi rất nhanh liền phát hiện ra chuyện này, bà cảnh cáo tôi không được quá thân thiết với anh. Tôi cười nói, “Mẹ yên tâm đi, con chỉ coi anh ấy là bạn thôi, làm sao mà thích anh ấy được!”

Mẹ, con xin lỗi.

Lời của con chỉ có một nửa là sự thật.

Con đã bị anh ấy hấp dẫn thật sâu, hiện tại xác thực không thích anh ấy, nhưng con biết rõ có một ngày, nhất định mình sẽ thích anh.

Anh và những chàng trai khác không giống nhau.

Có một ngày tôi hỏi anh, "Anh đọc sách nhiều thế không thấy buồn à? Mặc dù em cũng thích đọc sách, nhưng không tài nào ngồi đọc nhiều như vậy được."

"Làm sao đọc sách lại buồn được? Thế bình thường em còn làm những gì?"

"Hiện tại nằm viện đương nhiên không có gì hay ho đáng nói, nhưng mà em rất thích nghe nhạc."

Viết đến đây, tôi lập tức ngẩn người. Tôi đã quên là anh không nghe được, không nghe ca nhạc, không nghe radio, tivi cũng chỉ xem được số ít chương trình có phụ đề, chớ nói chi đến chuyện đi bar, đi concert nghe biểu diễn.

Đáng tiếc tôi nhận ra quá muộn, anh đã thấy được.

"Không cần viết nữa. Anh hiểu rồi, em là một cô gái tốt."

"Gì cơ? Gã bạn trai cũ của em còn nói em là đứa con gái đáng ghét nhất trần đời, vì sao anh lại nói em tốt?"

"Sao anh ta lại nói vậy?"

"Bởi vì lúc ban đầu là em cưa anh ta, nhưng mới bên nhau được ba tháng em đã muốn chia tay, thế nên anh ta nghĩ mình bị em chơi đểu."

"Em có làm vậy thật không?"

"Đương nhiên là không. Lúc ban đầu xác thực em có thích anh ấy, tất nhiên cũng không tới mức thích lắm, nhưng cũng gọi là có chút tình cảm. Chỉ có điều bên nhau mới nhận ra, em và anh ta căn bản không hợp nhau. Anh ta luôn rất rầy rà, việc gì cũng muốn em báo cáo chi tiết, nếu có chuyện gì quên nói để anh ta biết được, nhất định em sẽ bị gán cho tội danh cố ý lừa gạt. Lúc nào anh ta cũng biện hộ sự rầy rà của mình là tỉ mỉ quan tâm, sự ích kỉ muốn chiếm hữu là yêu thương bảo vệ."

"Em ghét con trai rầy rà lắm à?"

"Đương nhiên, em thích vừa đi bộ vừa nghĩ vẩn vơ, cho nên sẽ không nói nhiều lắm, vậy mà lại bị anh ta bảo là không quan tâm đến người yêu. Bây giờ nghĩ lại, chính ra em thích con trai yên lặng nhiều hơn một chút."

Anh đột nhiên nở nụ cười. Tôi hỏi anh vì sao.

"Anh vừa phát hiện ra mình rất hợp với em, bởi vì anh không thể vừa đi vừa rầy rà được."

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh và loạn nhịp. Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa. Tôi vội vàng che ngực, sợ bị anh nhận ra.  

"Vậy còn anh? Anh có bạn gái chưa?"

Tôi biết rõ mình vẫn chưa thích anh, nhưng vì sao tôi lại hồi hộp như vậy đây? Vì sao lại sợ hãi câu trả lời của anh đến vậy?

"Em đùa à, em nghĩ người như anh sẽ có con gái thích hay sao? Không thể nào."

Không kiềm chế được thở phào một hơi. Tôi thậm chí muốn nói cho anh biết, có, sẽ có người thích anh, nếu như có thể, tôi muốn làm bạn gái của anh. Nhưng cầm cây bút trên tay, tôi lại không tài nào hạ xuống được.

Tôi điên rồi sao? Tự nhiên lại đi thích một người không thể nghe cũng không thể nói?

Tôi cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ điều gì.

Tôi chỉ biết là, chuyện tôi liên tục sợ hãi cuối cùng cũng xảy ra.

Tôi thích anh.

Khoảng thời gian đó tôi bắt đầu sợ nghe ca nhạc, bởi vì nó sẽ khiến tôi nghĩ đến người không thể nghe được bất cứ âm thanh gì là anh. Với lại mấy bài hát hiện hành đều là về kiểu tình yêu không ốm mà rên, chuyện tình cảm của chính mình tôi còn chưa rõ ràng lắm, làm sao còn tâm trạng đi nghe người khác kể lể?

Nếu như đủ thông minh, tôi nên rời đi anh vào lúc này. Nhưng cái kết quả thi xếp thứ mười mấy từ dưới lên của tôi không phải là không có lý do.

Tôi không hề thông minh.

Vậy nên, nhất định tôi sẽ phải trầm luân vì anh ấy.

Bởi vì phải nằm viện, mấy tuần đầu của học kì mới tôi được nhà trường cho phép nghỉ học. Mặc dù hiện tại mừng rỡ nhẹ nhàng, nhưng những đêm thức trắng đau khổ lúc cuối kì tôi cũng đã nghĩ đến.

Tất nhiên là tôi chẳng quan tâm đến chuyện đi học cho lắm, nhưng ba mẹ tôi thì thực vội, luôn thúc giục bác sĩ mau mau cho tôi ra viện. Bác sĩ nói tôi khôi phục tương đối chậm, đại khái là vì cái thân thể vốn chẳng lấy gì làm khỏe mạnh này.

Không phải đi học mặc dù tốt, nhưng nằm đón tết Trung thu trong viện thì chẳng lấy gì làm dễ chịu.

Vốn nên là ngày cả nhà đoàn viên, tôi lại phải ở trong bệnh viện thui thủi một mình. Tôi bắt đầu oán hận vận mệnh bất công, lần này ngay cả anh cũng oán hận nốt, bởi vì anh té gẫy chân cũng đã có thể tháo bột trở về nhà, tôi lại vẫn không thể rời đi cái nơi toàn là mùi thuốc khử khuẩn này.

Tôi không đành lòng để ba mẹ đến đây với tôi, bởi vì ông ngoại tuổi tác đã cao, không biết có thể đón được bao nhiêu cái tết Trung thu với gia đình. Thôi thì ba mẹ ở nhà làm người con hiếu thuận quan trọng hơn là đến đây chăm sóc cho tôi vậy.

Mấy người bệnh cùng phòng đều đã đi hết sạch, tôi lại không muốn tham gia vào tiệc tối của bệnh viện, vậy nên đành ngồi một mình thẩn thơ trước cửa sổ ngắm trăng. Nhớ tới câu danh ngôn của Tô Thức, tôi chợt thấy có vài phần thê lương muốn khóc.

Đột nhiên, có người vỗ vỗ bờ vai của tôi, vốn nghĩ là cô y tá đến thúc giục tham gia tiệc tối, quay đầu lại, không ngờ được lại nhìn thấy anh.

Anh mặc một chiếc áo khoác thể thao, bên trong là áo ba lỗ, chiếc quần jean rộng thùng thình khiến tôi ngẩn người một lúc mới nhận ra. Dù sao, đây cũng là lần hiếm hoi tôi thấy anh không mặc đồ của bệnh viện.

Thiếu chút nữa không nhận ra là vì đêm nay anh quá đẹp trai, không phải là vì quá xa lạ. Cảm thấy anh đẹp trai có lẽ là vì tác động của tâm lý. Tại thời điểm tôi cô đơn nhất, cần có người khác ở bên cạnh mình nhất, anh đột nhiên xuất hiện, giống như hoàng tử trong truyện cổ tích đến giải cứu công chúa của mình vậy.

Nếu như tôi nói cho anh biết, nhất định anh sẽ bảo tôi không thực tế, luôn nghĩ ngợi lung tung.

Anh cười đến đắc ý, giơ hộp bánh trung thu trong tay lên, sau đó dọn sạch sẽ nóc tủ đầu giường, đặt bánh lên trên đó.

Tôi móc sổ cùng bút trong túi áo của anh, khó hiểu hỏi.

"Sao anh lại đến? Không phải đã được xuất viện rồi sao?"

"Hôm nay lúc sắp đi, anh thấy em rơm rớm nước mắt."

"Ai bảo thế? Anh nói hươu nói vượn!"

"Thế cô gái vừa ngắm trăng vừa thở dài khi nãy là ai vậy? Chẳng lẽ anh hoa mắt?"

"Đúng! Là anh hoa mắt! Dù sao em cũng không thở dài."

"Ừ, anh vừa câm vừa điếc, nếu ngay cả con mắt cũng bắt đầu không dùng được, vậy thật sự chính là kẻ vứt đi rồi."

Tôi giật mình nhìn anh, trái tim hơi co rút đau đớn một chút. Thiệt là, không đâu sao tôi lại nói vô tâm như vậy!

Anh thấy tôi tái nhợt không viết, vội vàng khoát khoát tay.

"Em không cần lo lắng như vậy, anh có ngại gì đâu."

Tôi mím môi nhìn anh, anh lại khoát khoát tay, sau đó cười yếu ớt một cái, ý nói anh thật sự không ngại. Thế này mới giúp tôi yên tâm một chút.

Cầm lấy miếng bánh nướng anh đưa cho, tôi không quá háo hức động khẩu.

"Em không thích ăn cái này, ngọt lắm!"

Anh nhìn tôi viết, vẻ mặt có chút khó khăn. Tôi chính là muốn nhìn thấy anh khó xử, anh khi nào cũng chỉ có vẻ mặt tú lơ khơ không cảm xúc, khiến tôi rất muốn trêu ghẹo anh một phen.

"Trung thu thì phải ăn bánh trung thu chứ? Bằng không em thích ăn cái gì?"

"Em không thích ăn bánh trung thu, nếu như buộc phải ăn, em chỉ ăn bánh dẻo thôi, nó không đến nỗi ngán lắm." 

Anh nhìn xong, lập tức đứng dậy đi ra cửa, làm tôi giật cả mình, vội vàng kéo anh trở lại.

"Anh đi đâu đấy?"

"Đi mua bánh dẻo cho em."

"Em chỉ đùa thôi mà, ai biết anh lại nghiêm túc như vậy. Xin lỗi anh, thật ra bánh nướng hay bánh dẻo em đều ăn được hết."

Anh cúi đầu nhìn tờ giấy, sau đó lại nhìn tôi. Tôi như đứa bé làm sai chuyện, liên tục cúi đầu, chỉ hy vọng anh đừng vì giận tôi mà rời khỏi đây.

"Nhưng em nói không thích ăn đồ quá ngọt đúng không?"

"Thì đúng vậy, nhưng không thích không có nghĩa là không ăn được, chỉ là ăn tương đối ít mà thôi. Mọi năm nếu chỉ có bánh nướng em vẫn cố ăn được mà."

Có lẽ là bị bộ dạng mếu máo của tôi chọc cười, anh xoa xoa đầu tôi coi như bỏ qua chuyện cũ, lại ngồi xuống cầm lấy dao, cắt ra cho tôi một miếng thật nhỏ.

Tôi nhận lấy mẩu bánh, đút vào trong miệng, cảm giác ngọt ngào tận xương.

Trước kia tết Trung thu cùng ba mẹ ra ngoài dạo phố, nhìn đến những đôi tình nhân tay trong tay, tôi luôn cảm thấy không quá hài lòng. Rõ ràng là ngày tết đoàn viên, bọn họ lại chỉ lo cùng người yêu tình tứ lãng mạn. Nhưng từ nay về sau, có lẽ tôi sẽ không nghĩ như vậy nữa. Bởi vì, đêm nay anh rời xa gia đình, lựa chọn đến đây cho tôi an ủi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play