Hà Tất cũng biết mình hà tất phải làm thế, làm bánh ngọt cho người ta, kết quả hơn nửa đêm người ta mới trở về.
Y nhìn đồng hồ, được chứ, đã qua mười hai giờ rồi, sinh nhật vì thế cũng qua luôn.
Từ Ipad truyền ra thanh âm, là một lời thoại của Cố Tuyên Duy.
“Anh yêu em, anh nguyện ý vì em làm tất thảy, em nói muốn trái tim của anh, anh cũng có thể móc ra cho em xem”.
Lời thoại sến muốn chết, Cố Tuyên Duy uống rượu vào cảm thấy thực con mẹ nó cảm động. Nếu có người nói với hắn câu này, hắn nhất định sẽ không nói hai lời mà thượng người kia.
Nhưng mà không có ai.
“Cậu làm gì đấy? Hơn nửa đêm không ngủ, xem phim của tôi rồi tự sướng à?” Cố Tuyên Duy đi qua, một thân mùi rượu.
Hà Tất ngửi ngửi, chu môi. “Anh uống rượu?”
“Tôi uống nước tiểu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT