Cố Tuyên Duy tự giận mình, phất tay một cái, để mặc Hà Tất tự sinh tự diệt.

Hà Tất đối với căn biệt thự này đã quen thuộc, sau khi sắp xếp quần áo xong liền ôm lên trên lầu.

“Ông chủ! Tôi ở phòng ngay cạnh anh nha!”

Cố Tuyên Duy không muốn để ý đến y, khoá kỹ cửa phòng ngủ, mở máy chiếu.

Đối với thú vui buồn nôn của Cố Tuyên Duy, Phương Nguyên nói. “Hắn đã không thể dùng từ đáng khinh để hình dung nữa rồi, mấy người đã thấy qua kẻ đứng đắn nào lại lắp máy chiếu ở nhà mình để xem GV chưa?”

Vài phút sau, Hà Tất ở cách vách đã nghe được tiếng giường động cùng với âm thanh ư ư a a vô cùng tiêu hồn.

“Ông chủ, là anh kêu đấy à?” Hà Tất ghé vào cửa, lo lắng hỏi.

Vốn dĩ Cố Tuyên Duy còn đang phi thường nhập diễn tập trung quay tay, bị một câu nói của Hà Tất làm cho khiếp sợ, run lên một cái, héo rũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play