Không khí trong phòng thay quần áo bên này rất tốt, thổi tan không ít khí nóng. Chỉ có Carlos vẫn cảm thấy mặt thật là nóng, nóng hừng hực như ánh mặt trời sắp thiêu đốt mái tóc vàng của cậu.
Cuối cùng thiếu niên 17 tuổi tràn đầy hooc – môn thích lải nhải cũng đã rời đi, Tô Thanh Gia cầm thư mời quạt gió, đôi mắt quan sát khắp nơi nhưng nhất quyết không chịu rơi vào người có đôi mắt trông mong như Labrador(*).
(*): Chó tha mồi Labrador thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động.
Trong lòng Labrador lo lắng nhưng không dám mở miệng, chỉ có thể giật giật lỗ tai.
Tô Thanh Gia thật sự bị ánh mắt đáng thương như nàng dâu nhỏ của Carlos làm cho không đành lòng nên đi ra phía trước.
Carlos như dựng tóc lên, ánh mắt lấp lánh còn mang theo sóng nước sáng bóng vội vàng bật nhảy, đôi mắt màu xanh thẳm tươi đẹp lộng lẫy, mái tóc vàng dựng thẳng đón gió rêu rao hai cái rồi lại hạ xuống.
“Anh chạy cái gì mà chạy? Sợ em ăn thịt anh à?” Tô Thanh Gia quạt gió, trong lòng phiền phiền, cái gì vậy, sao càng ngày càng nóng chứ?
Carlos lại yên lặng lui bước chân về, mỗi bước đi lại liếc nhìn Tô Thanh Gia một cái, thấy Tô Thanh Gia không có phản ứng gì mới đi bước tiếp theo, thật vất vả mới trở lại chỗ cũ, lúc này không chỉ mặt đỏ mà đầu cũng chôn xuống thật thấp, “Em……”
Giọng nói giống như ruồi bọ, Tô Thanh Gia phân tích cả buổi cũng chưa nghe rõ, chỉ có thể nhích lỗ tai đến gần một chút, “Anh nói cái gì? Vừa rồi không nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa không?”
“Em……” Giọng nói càng thêm nhỏ, chỉ ưm ưm a a trong yết hầu giống như bị ai chẹn họng lại vậy.
Tô Thanh Gia hoàn toàn không có cách, chỉ có thể buông tay, “Thiếu niên, anh có thể nói lớn tiếng hơn chút nữa không? Ít nhất cũng phải để em nghe thấy tiếng chứ.” Khí nóng trong lòng Tô Thanh Gia từ từ dâng lên, trời nóng khiến thế xác và tinh thần cũng đều nóng.
Carlos ngẩng đầu hít sâu vài hơi, cuối dáng vẻ như sắp bước lên ngọn đầu đài, ngay cả khí đan điền(*) cũng bị cậu điều ra, kết quả vừa hé miệng đã thấy Tô Thanh Gia nhìn mình không chớp mắt, giọng nói đã hoàn toàn trút ra, “Em thật xinh đẹp.”
(*): Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay là các huyệt đạo trên cơ thể người
Ít nhất lần này cũng nói từng chữ rõ ràng, tuy rằng tiếng hơi nhỏ nhưng Tô Thanh Gia vẫn nghe thấy, không biết như thế nào tự dưng trong lòng bỗng thấy mát lạnh, toàn bộ bực bội nóng nảy đều bị tiêu diệt, còn có cảm giác thấm vào ruột gan.
“Cảm ơn đã khen, biểu hiện hôm nay của anh cũng rất tuyệt.” Trên mặt Tô Thanh Gia có chút nóng hổi, thầm nghĩ bản thân mình là bà dì quái gở lại vì câu khen ngợi của một tên nhóc đã mặt đỏ? Thật là……
Thật là xấu hổ ^*(--)*^
Carlos nhìn cô bé trước mặt chỉ cao đến ngực cầu, chiếc váy chiffon màu vàng làm nổi bật lên làn da vô cùng mềm mại, mái tóc dài màu đèn thật dày xõa đến eo bị gió thổi bay lên thành độ cong thật đẹp, trong ánh mắt màu hổ phách không còn khó chịu nữa mà tràn ngập vui vẻ, môi cô nhếch lên, gương mặt có chút hồng hồng.
Tầm mắt lặng lẽ chuyển qua cánh tay, tay áo lỡ mỏng bao lấy cánh tay Tô Thanh Gia, trong lòng Carlos hiện lên tự trách —— không biết vết thương do phơi nắng của Bella đã đỡ chưa, đều tại cậu không tốt, nếu cậu suy nghĩ thông suốt sớm hơn thì Bella cũng sẽ không bị thường vì nhặt bóng giúp mấy người Garcia.
Thật ra chuyện này cũng không hoàn toàn trách Carlos, vốn dĩ làn gia của Tô Thanh Gia non mịn như trẻ con, hiện giờ mỗi ngày đều dùng các loại kem bảo dưỡng, trải qua ngày rộng tháng dài, làn da tuyết trắng toàn thân d/đ;l;q;d càng thêm mịn màng, chỉ cần phơi người dưới ánh nắng một chút là bị rạn da, chứ đừng nói chi là nhặt bóng dưới ánh nắng mặt trời.
Tuy rằng mỗi lần ra ngoài Tô Thanh Gia đều sẽ bôi lót một lớp nước hoa hồng toàn thân, sau đó là một tầng kem hoa nhài và sơn trà, cuối cùng mới bôi một lớp kem chống nắng nhưng vẫn sẽ bị thương.
Lần trước quả thật hành động của Carlos có chút không đúng, dù cho ai cũng sẽ không chịu được động tác sỉ nhục như vậy, Tô Thanh Gia cũng hiểu, cho nên vì muốn mấy người Garcia bằng lòng tiếp nhận Carlos, Tô Thanh Gia mới đồng ý nhặt bóng hai tuần cho bọn họ. Cho dù có một số thành viên sẽ cố tình đá bóng ra thật xa, Tô Thanh Gia vẫn không oán trách.
Cứ phơi nắng mỗi ngày như vậy, tuy rằng sau khi về nhà Tô Thanh Gia đều sẽ bảo dưỡng thật tốt nhưng cũng không chịu nổi việc lăn lộn cả ngày, vùng da trên cổ và cánh tay đều bị rạn, khuôn mặt thì đỡ hơn, bởi vì đội mũ nên chỉ hơi đau đớn mà thôi.
Carlos nghe Oleguer nói mỗi ngày Bella đều phải đi nhặt bóng, cậu đã bắt đầu lo lắng cho làn da của Bella, ở chung lâu như vậy, cho dù cậu không hiểu các bạn nữ đi nữa thì cũng biết, làn da của Bella rất mềm mại, có đôi khi lực d/đ;l;q;d tay cậu hơi mạnh một chút thì tay của Bella cũng sẽ hồng lên, mỗi lần đi ra ngoài chơi Carlos đều sẽ chọn chỗ che chở để cho Bella đi, hoặc là giúp Bella che bớt ánh nắng.
Với thị lực rất tốt của mình, Carlos nhìn kỹ làn da của Tô Thanh Gia qua lớp vải chiffon hơi trong suốt, ừm, không có dấu vết gì. Lại quan sát khuôn mặt của Tô Thanh Gia một hồi, xác định không bị sưng đỏ mới bỏ qua.
Tô Thanh Gia bị Carlos nhìn với ánh mắt nghiêm túc và mãnh liệt cảm thấy như thiếu đốt, quay mặt đi nói: “Mấy ngày không gặp đã biết lời ngon tiếng ngọt khen bạn gái, thật là không biết xấu hổ.”
Lời nói này khiến Carlos căng thẳng, cậu vội vội vàng vàng kéo góc áo Tô Thanh Gia, nói: “Anh…… Anh không phải, anh không có. Anh…… Anh chỉ cảm thấy em xinh đẹp.”
“Còn nói không có, lại đang nói bừa nhiều hơn nói thật rồi.” Tô Thanh Gia lui một bước, để cho góc áo mỏng manh đáng thương thoát khỏi móng vuốt của Carlos.
Carlos sửng sốt một hồi, nói bừa nhiều hơn nói thật? Rốt cuộc là nói bừa hay nói thật chứ? Cậu nhóc tóc vàng có chút loạn. Chỉ có điều cậu thật sự cảm thấy Bella rất xinh đẹp nha, cuối cùng cũng nói ra lời khen ngợi mà mấy lần gặp trước chưa nói được, làm lòng cậu thoải mái không biết bao nhiêu.
Ông trời đã tặng cho cậu một búp bê Tây Dương có mái tóc màu đen, bất kể như thế nào cũng đều xinh đẹp như vậy, êm ái mờ ảo giống như một giấc mộng.
Sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Carlos mới quay lại vào vấn đề chính: “Bella, cảm ơn em vẫn bằng tới xem anh thi đấu. Thật sự, cảm ơn em.”
Tô Thanh Gia bị đôi mắt xanh thẳm của cậu hấp dẫn, cả hốc mắt dịu dàng sâu xa như ảnh thu nhỏ của Địa Trung Hải. Cô gác chuyện tầm mắt qua một bên, nói: “Không cần cảm ơn, anh cũng đã viết thư mời, em còn có thể không tới sao?”
Lúc này, thế nào Carlos cũng không nhịn được vươn tay vò đầu, cười đến ngốc nghếch, nói: “Hi hi, hi hi, đúng vậy, thư mời, thư mời.”
Tô Thanh Gia cảm thấy bản thân mình đang bị con chó ngốc to xác trước mặt này khóc lóc, cô liếc Carlos một cái rồi nhét thư mời vào trong ngực cậu, “Còn làm bộ làm tịch viết thư mời gì đó, gọi điện thoại nói với em một tiếng không được à, thật là, anh thật sự cho rằng em sẽ không quan tâm đến anh nữa sao?”
Carlos cầm thư mời trong ngực lên, không ngừng vò đầu, “Anh…… Anh chỉ sợ em không bao giờ quan tâm đến anh nữa. Bella, Bella……”
“Ôi, ôi, chuyện gì?” Tô Thanh Gia bị cậu kêu đến không được tự nhiên, giọng điệu của cậu rất nhẹ nhàng, đây là đang làm nũng?
“Bella, em tha thứ cho anh nhé?” Carlos dùng đôi mắt xanh thẳm tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm Tô Thanh Gia, thấy Tô Thanh Gia quay mặt đi, lại có chút nóng nảy lầm bầm lầu bầu: “Bella, anh biết là anh không tốt, anh không nên ném vỡ cái chai kia, anh không nên tức giận lung tung, mấy ngày nay anh rất nghiêm d/đ;l;;q;d túc hòa nhập với bọn họ, em cũng thấy rồi đấy, anh và bọn họ đã kết làm bạn bè, đúng, hiện giờ anh rất lợi hại.”
Sợ Tô Thanh Gia không tin, còn cố gắng kéo áo bóng đá trên người, “Em xem, Bella, Garcia còn trao đổi áo bóng đá với anh nữa, em nói xem có phải hôm nay biểu hiện của anh rất tốt không? Huấn luyện viên đã cho anh gia nhập U14, anh thành công rồi. Bella, em đừng giận anh nữa được không?”
Tình bạn của con trai cũng giống như con gái, lúc nào mới bắt đầu cũng có chút không thể hiểu được, có đôi khi đánh nhau lung tung một trận nói không chừng chính là bạn bè tốt, mặc kệ Carlos đã thuyết phục Bernar Jess thế nào để được đối kháng lại một lần nữa, cũng mặc kệ Carlos đã kết tình bạn bè với mấy người Garcia như thế nào, nhưng tất cả những điều này là Tô Thanh Gia hy vọng muốn nhìn thấy.
Tô Thanh Gia vòng tay trước ngực, hàm hàm hồ hồ nói: “Được được, tha thứ anh, không giận anh nữa.” Lại đẩy đẩy ngực Carlos, “Anh cách xa em một chút, trời ngày hè mà gần như vậy nóng muốn chết.”
Carlos cầm lấy thư mời bắt đầu quạt gió, cười ngốc nghếch, nói: “Bella, anh quạt giúp em, như vậy có đỡ hơn chút nào không?”
Tô Thanh Gia đáp một tiếng, lại giống như nghĩ tới cái gì đó, lấy một cái hộp từ trong ba lô ra, “Này, 27 tháng 8, quà sinh nhật của anh.”
Tay quạt gió của cậu nhóc tóc vàng thả chậm tốc độ, cuối cùng ngừng lại, cậu đưa hai tay nhận hộp quà nhìn về phía Tô Thanh Gia, hai mắt trở nên mềm mại.
Trên sân bóng, gió thổi tới mang theo hơi nóng hầm hập, nhưng Carlos lại cảm thấy nơi này rất xinh đẹp, cậu ngốc nghếch mà đứng một hồi rồi đưa một tay lên ôm Tô Thanh Gia vào trong lòng ngực, động tác mềm nhẹ, Tô Thanh Gia có thể cảm nhận được tâm tình của cậu.
Có nước mắt rơi xuống cổ Tô Thanh Gia, vải dệt chiffon cũng nhanh chóng bị ướt.
Trong nháy mắt cô ôm lại cậu, Tô Thanh Gia nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói giống như lông chim xẹt qua chỗ nước cạn của Địa Trung Hải—— “Bella, em có thể tới đây chính là món quà sinh nhật tốt nhất đối với anh.”
Thời tiết rất nóng, nhưng lần này Tô Thanh Gia không muốn đẩy cậu bé này ra chút nào, cô cứ lẳng lặng để cậu ôm như vậy, trong lòng giống ăn mơ chua, chua chua ngọt ngọt.
Rốt cuộc Carlos đã học được lời ngon tiếng ngọt ở đâu, nếu lớn tiếng nói cho mấy cô bé nghe, khẳng định có một xe tải cô bé bằng lòng chết chìm trong vũng nước biển đó.
Thật lâu sau, Carlos mới buông cô ra, trên mặt cậu đã không còn nước mắt, chỉ có lông mi bị nước mắt làm ướt nhẹp lộ ra vẻ yếu ớt của cậu, giọt nước trong suốt thật nhỏ đang treo trên lông mi.
Dường như tất cả tổn thương lúc trước đều bị chôn vùi, hai người cứ anh một câu em một câu mà nói chuyện, hai tháng xa cách cũng không mang đến lạnh nhạt, ngược lại là có rất nhiều rất nhiều muốn kể cho nhau nghe.
Ừm, chỉ có điều đa số thời gian là Tô Thanh Gia nói, Carlos vẫn thích lắng nghe và ngẫu nhiên trả lời.
Tiễn Tô Thanh Gia xong, Carlos trở lại ký túc xá, cậu cẩn thận mở hộp đóng gói ra —— đó là một hộp nhạc màu xanh da trời, bên trong có mười người nhỏ bé đang xoay tròn, giai điệu là bài “El Cant del Barç(Bài ca của Barç)” quen thuộc.
Carlos thưởng thức từ trên xuống dưới một hồi rồi trịnh trọng đặt trên tủ đầu giường.
Suy nghĩ một chút, cậu cởi áo bóng đá trên người xuống xếp lại rồi bỏ vào một cái hộp, và một tờ giấy: “Chiếc áo bóng đá trao đổi đầu tiên đến từ đội trưởng U14 La Masia – Garcia”.
Đây không phải là chiếc áo bóng đá trao đổi duy nhất của cậu, mà chỉ là chiếc bắt đầu.
Tắm rửa xong, Carlos cầm lấy hai cây kẹo que cầu vồng trên bàn đánh giá hồi lâu, cuối cùng xé mở hai vỏ kẹo chồng lên nhau ăn luôn.
Oleguer thật là thích đưa kẹo que, một cây là an ủi thời kỳ Carlos ở dưới vực sâu, một cây là quà sinh nhật giống y như năm trước.
Carlos yên lặng nguyền rủa nhà xưởng sản xuất kẹo que này mau mau đóng cửa.
Thật là ngọt đến rụng răng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT