- Ngang!

Mặc Kim Khôi Lỗi Thiên Long - Diệp Vũ ngẩng đầu phát ra một tiếng long ngâm cực lớn sau đó hóa thành một đạo hào quang màu hoàng kim phá không bay đi.

Bản thân nó vốn đã rất nhanh hiện nay lại được Đông Phương Trường Minh điều khiển tốc độ lại càng gia tăng hơn trước một bậc. Một đường đi tới chỉ mất thời gian một tháng là đã từ trong Hỏa Luyện Cảnh ở Nam Vực đi tới Trung Ương Cảnh ở Trung Vực.

- Đại ca xem ra tin tức trước đó huynh nhận được không sai hôm nay ở Trung Ương Cảnh này đúng là đủ náo nhiệt không chỉ có Độc Cô Bại Thiên cùng với Ma Chủ còn có không ít người quen cũ cũng tụ tập lại đây, đệ thật sự muốn gặp mặt bọn họ một lần!!

Vừa tiến vào biên giới của Trung Ương Cảnh Đông Phương Chính đã mở miệng kêu lên một tiếng, dù rằng đang ở khoảng rất xa nhưng bằng vào thần thức cường đại mình của vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được rằng ở khắp bốn phương tám hướng đang có vô số luồng khí lưu cường đại hướng thẳng về phía trung tâm của Trung Ương Cảnh mà đi.

Rõ ràng đang có rất nhiều Thiên Cấp cường giả bị thu hút bởi tin tức Luân Hồi Môn được lập lại, cũng khó trách như thế dù sao thì ngoài Hoàng Tuyền Lộ nối với Đệ Thất Giới ra thì đây chính là hi vọng duy nhất để bọn họ rời khỏi Thế Giới Phong Ấn này.

- Sẽ có cơ hội thôi nhưng hiện tại chúng ta phải đi gặp hai vị tỷ tỷ của đệ trước đừng để cho bọn họ chờ đợi quá lâu!

Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói.

Hai vị tỷ tỷ hắn nhắc tới không phải Nạp Lan Nhược Thủy cùng với Nạp Lan Nhược Yên thì còn có thể là ai?

- Được!

Đông Phương Chính nghe vậy đương nhiên không phản đối gật đầu một cái.

Tiếp theo với sự điều khiển Đông Phương Trường Minh Mặc Kim Thiên Long - Diệu Vũ nhắm thẳng một hướng mà đi.

Bốn ngày cuối cùng nó đã mang theo sáu người Đông Phương Trường Minh đi đến phía một ngọn núi hoang cao mấy ngàn trượng mặt ngoài bị một tầng sương khói màu trắng như có như không bao phủ.

- Chính là nơi này không sai! Chúng ta ra ngoài thôi!

Đông Phương Trường Minh cẩn thận quan sát hoàn cảnh bên ngoài của ngọn núi một lát rồi nhìn qua Đông Phương Chính cùng với Tứ Thần Thú nói.

- Vâng!

Năm người kêu lên một tiếng sau đó tất cả nhanh chóng theo Long Đạo lúc trước đi ra ngoài.

- Nhược Thủy, Nhược Yên ta đến rồi, mau mở trận pháp ra để cho ta tiến vào!

Đông Phương Trường Minh tiện tay vung lên thu lại Mặc Kim Thiên Long - Diệu Vũ lại rồi đè thấp thanh âm kêu lên một tiếng.

Nhưng bên trong ngọn núi lại không có âm thanh nào đáp lại.

Sáu người cũng không gấp gáp im lặng chờ đợi.

Qua đi hơn một khắc ( mười lăm phút) một chút đột nhiên lớp sương mù lại quay cuồng một trận sau đó một con đường nhỏ xuất hiện trước mặt sáu người.

- Vút!

Đám người Đông Phương Trường Minh nhìn thấy cảnh đó lập tức hóa thành một chùm hào quang đi theo đường nhỏ tiến vào ngọn núi.

Sau khi đi hết tiểu đạo thân ảnh của bốn người Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên, Đạm Đài Tuyền cùng với Mộng Khả Nhi đã hiện ra trước mắt Đông Phương Trường Minh.

Đặc biệt là đi cùng với bọn họ còn có một thiếu nữ nữa, người đó không ngờ lại chính là Lý Nhược Lan của Loạn Chiến Môn đã từng có duyên gặp mặt một lần với Đông Phương Trường Minh.

Nếu là bình thường Đông Phương Trường Minh nhất định sẽ nhìn Lý Nhược Lan thử xem tại sao nàng ta lại ở đây nhưng hiện tại hắn lại không làm như vậy bởi vì tất cả ánh mắt của Đông Phương Trường Minh đều đã bị hai người Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên thu hút hết!

Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Đông Phương Trường Minh mới không gặp hai người vợ của mình mới có hai tháng thì đã nhung nhớ đến mức không thể chịu được rồi sao?

Sự thật tất nhiên không phải như vậy. Nếu tâm lý của Đông Phương Trường Minh yếu kém như thế thì làm sao có thể vượt qua biết bao nhiêu Tâm Ma để đạt đến tu vi ngày hôm nay?

Sở dĩ hắn nhìn hai tỷ muội Nạp Lan không chớp mắt là bởi vì hắn phát hiện ra trên người không ngờ lại có vết thương.

- Nhược Thủy, Nhược Yên tại sao hai nàng lại bị thương vậy?

Đông Phương Trường Minh hỏi.

- Điều này đều là tại huynh!

Nạp Lan Nhược Thủy hừ nhẹ một tiếng nói.

- Đều tại ta mà ra? Sao lại như vậy?

Đông Phương Trường Minh nghe vậy không hiểu hỏi.

- Lúc trước bọn muội đi theo cái bản đồ huynh đưa cho vốn tưởng sẽ an toàn đi tới nơi giống như lời huynh nói không ngờ lại lạc vào hang ổ của một đám Hoang Thú có thực lực đáng sợ nếu không phải bọn muội thực lực đủ cao thì e rằng đã táng thân trong đó chứ không chỉ bị thương như thế này đâu!

Nạp Lan Nhược Yên giải thích.

- Thì ra là vậy! Như vậy thì đúng là lỗi của ta rồi, để ta bồi thường cho hai nàng có được chưa!!

Nghe được lời nói của Nạp Lan Nhược Yên Đông Phương Trường Minh hơi ngây người ra rồi lập tức cười nói.

Vừa nói hắn vừa bước tới ôm lấy hai tỷ muội vào lòng hôn mỗi người một cái.

- Trường Minh sao huynh lại làm như vậy, ở đây còn có người ngoài đó!

Nạp Lan Nhược Thủy vốn đang nổi giận lại bị hành động của Đông Phương Trường Minh làm cho ngượng chín cả mặt lén lút nhìn Đông Phương Chính cùng với Tứ Thần Thú nói.

- Yên tâm đi! Bọn hắn đều là người mình!

Đông Phương Trường Minh cười lớn một tiếng.

- Người mình! Bọn họ là ai?

Nạp Lan Nhược Thủy hỏi.

- Đây là đệ đệ của ta Đông Phương Chính còn bốn người phía sau hắn tên Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước là bốn thuộc hạ ta mới thu nhận!

Đông Phương Trường Minh nói.

- Tiểu đệ gặp qua hai vị tỷ tỷ!

Đông Phương Chính chắp tay thi lễ với hai tỷ muội Nạp Lan.

- Chúng ta gặp qua Chủ mẫu!

Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước cũng đồng thời cung kính kêu lên một tiếng.

- Ừm!

Hai tỷ muội Nạp Lan thấy vậy gật đầu một cái.

- Nhược Thủy, Nhược Yên các nàng nói chuyện với Tiểu Chính một lát đi sau này đều là người nhà mọi người cũng nên tìm hiểu tính cách của đối phương một chút mới tốt!

Đông Phương Trường Minh nói.

- Được!

Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên cùng với Đông Phương Chính nghe vậy đồng thời gật đầu một cái bọn họ vừa mới gặp mặt đúng là có rất nhiều điều không hiểu muốn nói chuyện với đối phương.

Nhất là Đông Phương Chính hắn thật sự rất muốn biết hai vị tỷ tỷ này thật ra đã dùng cách gì mà lại có thể cưa đổ đại ca của mình.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện Đông Phương Trường Minh đã bước tới trước mặt hai người Đạm Đài Tuyền cùng với Mộng Khả Nhi.

Một thời gian không gặp tuy thực lực của bọn họ không tăng lên bao nhiêu vẫn là Thiên Cấp đỉnh phong nhưng trong mắt mỗi người lại có thêm một loại uy áp khiến cho người khác phải cảm thấy hoảng sợ.

- Ta xin chúc mừng hai vị lần này các ngươi không chỉ tìm được Đệ Thất Chủ Hồn bản thân còn luyện hóa được đôi mặt của Thương Thiên khiến cho bản thân nắm được lực lượng Hủy Diệt cùng Tái Sinh của Thiên Đạo. Sau khi trở về tiến hành Thất Tuyệt Hợp Nhất thực lực của các ngươi nhất định sẽ tăng thêm một bậc nữa!!

Đông Phương Trường Minh quan sát hai người một lúc rồi mở miệng nói.

Với nhãn quang của hắn đương nhiên có thể nhận ra được trong thời qua Mộng Khả Nhi cùng với Đạm Đài Tuyền đã gặp được cơ duyên gì! Đồng thời cũng nhận ra thân phận của Lý Nhược Lan.

- Như nhau, như nhau. Lần này Đông Phương huynh không phải cũng đạt được thành công lớn hay sao? Ngươi không chỉ thu tìm lại được đệ đệ của mình còn nhân tiện thu thêm bốn tên thuộc hạ thực lực cao cường lần này sau khi trở về thực lực Lục Tà Đạo của ngươi nhất định cũng sẽ tăng thêm một bậc. Không phải sao?

Mộng Khả Nhi thấy vậy cười nói.

- Đúng vậy!

Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái.

- Ầm!

Nhưng lúc hắn đang muốn nói tiếp thì đột nhiên trong không gian đột nhiên lại vang lên một trận nổ to.

Mặc dù đã cách một tầng trận pháp bên ngoài nhưng ba người Đông Phương Trường Minh vẫn có thể nghe thấy rõ chứng tỏ người gây ra chấn động này không phải kẻ yếu!!

- Tiếng nổ từ trung tâm truyền tới xem ra ở đó đã bắt đầu động loạn rồi! Không bằng chúng ta cùng nhau xem được không?

Đông Phương Trường Minh suy tư một lúc rồi đề nghị.

- Được!

Hai người Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý.

Tiếp theo ba người cùng lúc đưa mắt nhìn về phía trung tâm của Trung Ương Cảnh.

Mặc dù hai bên cách nhau khoảng cách nghìn vạn dặm nhưng với nhãn lực của ba người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở đó.

Lúc này chỉ thấy cả bầu trời ở nơi đó đều bị một cách cửa ánh sáng có đường kính mấy nghìn trượng bao phủ, đó chính là Luân Hồi Môn.

Hai người Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ chia ra đứng hai bên cánh cửa.

Trước mặt bọn họ là vô số Thiên Cấp cường giả bao vây.

- Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ hiện tại Luân Hồi Chi Môn đã hoàn thành tại sao các ngươi vẫn còn ở đây không để bọn ta đi qua!!

- Đúng đó!

- Tại sao lại không để cho bọn ta đi qua hả?

....

Bọn họ liên tục nhìn hai người hỏi.

- Tuy rằng hiện tại Luân Hồi Chi Môn đã hoàn thành nhưng vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại không ai có thể sử dụng nó!!

Độc Cô Bại Thiên trầm giọng kêu lên một tiếng.

Tuy chỉ là một lời nói đơn giản nhưng bên trong lại ẩn chứa uy nghiêm vô thượng của một Cấm Kỵ Đại Thần không chỉ có thể áp hết những tiếng la hét xung quanh xuống mà còn có thể khiến cho tất cả những cường giả nhất thời đều im lặng lại không dám nói gì.

- Hừ! Luân Hồi Chi Môn còn chưa hoàn toàn ổn định lại Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ các ngươi

đừng hòng lừa người! Theo ta thấy các ngươi trấn thủ ở đây là cố tình không để bọn ta qua thì đúng hơn!!

Nhưng không được bao lâu sau lại có một tiếng nói vang lên người lên tiếng là một lão giả tóc trắng thân mặc trường bào theo lối quý tộc ở Tây Phương.

- Hừ! Không Gian Tổ Thần tên phản đồ nhà ngươi không ngờ vào lúc này lại dám nhảy ra làm

loạn!!

Ma Chủ nghe thấy những lời đó hừ lạnh kêu lên một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play