Thân thể run run giống như phản xạ có điều kiện với động tác đụng chạm của Thiệu Khải Long, lại vừa vặn tác động đến thần kinh mẫn cảm, địa phương kia đã có chút cứng lên. Trữ Nhiễm rất muốn nhanh chóng rời đi ôm ấp của hắn, toàn thân lại một chút khí lực cũng dùng không được.

Một ngón tay dần dần biến thành hai ngón ba ngón, cùng với thuốc mỡ chảy ra thành chất lỏng dễ chịu, động tác theo ngón tay phát ra thanh âm làm cho người ta cảm nghĩ. Thiệu Khải Long thực hưởng thụ động tác hiện tại này, hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, một chút lại một chút hôn lên khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn. Không biết đã chạm tới nơi nào, thân thể Trữ Nhiễm kịch liệt run rẩy.

“Ân ~~~~” Thanh âm động tình rên rỉ không áp chế được phát ra. Thiệu Khải Long cười xấu xa, lại hướng về điểm này nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, bị kích thích quá độ Trữ Nhiễm ánh mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự, chỉ có thể mở ra cái miệng nhỏ nhắn, hô hấp dồn dập. Cảm thấy thời cơ đã tới, Thiệu Khải Long cũng không nhẫn nại chính mình, từng chút đi vào. Bên trong phòng ngủ im lặng chỉ còn lại có chút tiếng thở dốc thô trọng……

Trữ Nhiễm nghe Thiệu Khải Long khuyên bảo, tạm thời buông xuống trả thù đối với Lâm Thắng, thân thể khôi phục hảo, sau Trữ Nhiễm lại thích đi ngoài dạo phố, mà cái đó và ý nghĩa đi dạo phố của Trữ Nhiễm trước kia hoàn toàn bất đồng, hắn luôn đi đến đoạn đường phồn hoa kia, lưu tâm một ít thân ảnh quen thuộc.

Thiệu Khải Long không đến can thiệp quá mức tự do của hắn, phái cho hắn bốn cận vệ, cũng phân phó bọn họ mặc kệ Trữ Nhiễm đi đâu đều phải mỗi khắc không rời bảo hộ. Từ khi lão Lưu chết đi, trên đoạn đường này, đám hài tử biểu diễn xiếc ảo thuật ngày hôm sau cũng toàn bộ tiêu thất. Trữ Nhiễm lưu tâm thật lâu, cũng từng vụng trộm đi đến nhà cửa nơi giam giữ bọn họ, đáng tiếc đã là người không phòng trống.

Lần này Trữ Nhiễm ở trên đường rất nhanh tìm đến một nhóm hài tử ít tuổi còn rất nhỏ, những người này tình trạng cùng với chính mình năm đó đều giống nhau, cả người dơ bẩn không chịu nổi, xanh xao vàng vọt, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một ít vết thương. Trữ Nhiễm mang theo mấy tên thủ hạ, tránh ở chỗ tối quan sát cả ngày.

“Trữ thiếu gia, ngươi xem những hài tử này làm gì chứ?”

Trữ Nhiễm quay đầu phiêu bảo vệ liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ “Ngươi đi giúp ta tìm một chiếc xe buýt, trước khi trời tối nhất định phải đem lại đây.”

“Dạ, ta lập tức đi làm.”

Thời điểm sắc trời bắt đầu tối, bảo vệ đã thuê đến đây một chiếc xe buýt cỡ vừa, Trữ Nhiễm phân phó lái xe đem xe của nhà đưa đến bãi đỗ xe chờ, còn hắn cùng mấy người cận vệ cùng nhau ngồi vào trong xe buýt. Nhìn thấy hai tiểu nam hài thu thập này nọ chuẩn bị rời đi, phân phó bảo vệ lái xe khoảng cách vừa phải tránh bị phát hiện đi theo họ, nửa đường còn không quên nói bảo vệ tháo biển số xe. Vẫn theo tới thôn ngoài thành, đám hài tử này mới vào sân một khu nhà.

“Trữ thiếu gia, hiện tại chúng ta đang làm gì?” Bảo vệ vẫn là không rõ, cho nên không biết Trữ Nhiễm đang có chủ ý gì.

Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm tòa nhà kia nửa ngày, phía trước phía sau hài tử đi vào đại khái có sáu bảy người: “A Minh, một hồi ngươi lén đi vào trong nhà xem một chút, bên trong có bao nhiêu người giám sát, có bao nhiêu hài tử.”

A Minh chỉ biết nghe lệnh gật đầu: “Dạ, ta lập tức đi.”

Trữ Nhiễm không thể không cảm thán thủ hạ Thiệu Khải Long đều không phải là người đơn giản, động tác nhảy cao trèo tường kia vừa nhìn thấy liền biết là cao thủ. Chỉ chốc lát a Minh liền nhảy ra ngoài tường, rất nhanh chạy về trong xe.

“Thiếu gia, trong viện đại khái có sáu người, trong phòng còn có bảy tám tiểu nam hài.”

Trữ Nhiễm gãi cằm nghĩ nghĩ, chỉ vào bốn bảo vệ trước mặt: “Vài người các ngươi có thể đối phó sáu người kia không?”

Bọn bảo vệ liếc nhau: “Thiếu gia, đừng nói là bốn đối sáu, cho dù là một đối sáu cũng không thành vấn đề.”

“Vậy được rồi, nhớ rõ, lát vào sân phải thần không biết quỷ không hay, đem những người đó đánh ngất, trăm ngàn lần đừng kinh động ngoại nhân.”

“Dạ.”

Trữ Nhiễm đẩy cửa xe ra, trái phải nhìn nhìn, mang theo bốn bảo vệ vụng trộm tiến vào viện. Mấy người trèo tường đi vào, chợt nghe thấy tiếng một trận đánh chửi, còn có thanh âm một nam hài nhi kêu khóc không ngừng cầu xin tha thứ, Trữ Nhiễm hung hăng cắn chặt răng.

“A Minh, ngươi cùng ta đi vào, ba người các ngươi đi đối phó năm người kia.”

“Dạ.”

Xuyên qua cánh cửa gỗ đang mở một nửa, a Minh thấy một đại hán cao lớn đang tàn nhẫn đánh đá một tiểu hài nhi, cơn tức giận nhất thời bị bộc phát, còn không đợi Trữ Nhiễm phân phó, hắn liền một cước đá văng cửa gỗ, hoàn toàn không phòng bị, đại hán thất kinh lui về phía sau một bước: “Ngươi, các ngươi là người nào?”

“Ngươi tên súc sinh.” A Minh phẫn nộ trừng lớn hai mắt, một cước đạp qua, một cước này sức bật trực tiếp làm cho nam nhân kia ói ra máu, một đám hài tử chung quanh bị dọa nhắm thẳng góc tường trốn vào. Trữ Nhiễm nhanh chân chạy tới đem hài tử té trên mặt đất nâng dậy.

“Tiểu bằng hữu, ngươi không sao chứ?”

Nam hài nhi kia ôm ngực đau, ho khan vài tiếng, lau lau nước mắt mới nhìn rõ người trước mặt, gương mặt hiền lành làm cho nam hài sinh ra cảm giác tin nhiệm: “Ta, ta không sao.”

Hình ảnh này làm cho Trữ Nhiễm cảm giác quen thuộc như thế, bốn phía nhìn nhìn, phía góc tường kia vài cái hài tử, còn có hai người thực quen mặt, khả năng trước kia đã gặp mặt đi. Hài tử nơi này chỉ khoảng bảy tám tuổi, đại hài tử độ tuổi lớn hơn chút khả năng đều bị đổi đi rồi. A Minh bên kia quả thực đánh đến nghiện, người nọ đã sớm ngất đi rồi, hắn lại vẫn là không chịu dừng tay.

“A Minh, đừng đánh nữa, trước đưa mấy hài tử này ra ngoài.”

A Minh làm bảo vệ lâu như vậy chưa bao giờ tức giận như thế, phẫn nộ trừng mắt thân thể dưới chân, lại hướng hắn đá thêm một cước mới dừng tay, quay người lại thấy đám hài tử kia đều đang dùng biểu tình hoảng sợ nhìn hắn, a Minh lập tức thay đổi một bộ khuôn mặt tươi cười: “Đừng sợ, đừng sợ, thúc thúc chỉ đánh người xấu.”

Trữ Nhiễm ngồi xuống, thanh âm chậm rãi hỏi: “Các ngươi tất cả đều là bị bắt cóc đến sao?”

Đám kia hài tử nhìn nhìn nhau, có một hài tử gan lớn hơn gật gật đầu “Dạ.”

“Kia, ca ca đưa các ngươi về nhà được không?”

Có lẽ những hài tử này cùng Lăng Nhiễm trước kia đều ôm cùng loại tâm lý, chỉ cần có cơ hội đều tình nguyện mạo hiểm thử một chút, đồng loạt gật gật đầu. Các bảo vệ theo sau vào, nhận phân phó của y rất nhanh đem hài tử mang về trong xe. Trữ Nhiễm thời điểm trước khi ra cửa nhìn người trên đất, hận ý nồng đậm làm cho hắn mạnh mẽ rút ra đoản đao trên lưng…….

“Lái đi.” Hồi lâu sau Trữ Nhiễm mới trở lại trong xe, phân phó bảo vệ rất nhanh lái xe rời đi. Trên đường Trữ Nhiễm bình tĩnh nở nụ cười hỏi các hài tử này: “Các ngươi còn nhớ rõ nhà mình ở đâu không?”

Đại bộ phận các hài tử đều lập tức gật gật đầu, lại có một hài tử thương tâm cúi đầu không nói lời nào.

“A Thương, ngươi đem địa chỉ nhà các hài tử này đều nhớ kỹ.”

“Dạ, thiếu gia.” Loại hành hiệp trượng nghĩa này làm cho các bảo vệ đều có một loại cảm giác thành tựu, mặc kệ nói như thế nào, làm việc tốt sẽ luôn làm người cảm thấy vui vẻ. Bảo vệ xuất ra giấy bút, cẩn thận hỏi từng hài tử tên họ cùng tuổi tác, có hài tử chỉ nhớ rõ tên họ cha mẹ, có người nhớ rõ địa chỉ nhà, có người chỉ nhớ mang máng chung quanh nhà mình đại khái có nhiều bức tượng làm cảnh trên đường.

“Thiếu gia, hài tử này dường như lúc còn rất nhỏ đã bị người bắt cóc, cái gì cũng không nhớ rõ.”

Trữ Nhiễm thở dài: “Lát nữa hãy nói đi, các ngươi đều ăn cơm chưa?”

Vừa nói đến cơm, các hài tử này đều đồng loạt nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu. Trữ Nhiễm hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, phía trước mấy chục thước đang có một nhà hàng KFC, Trữ Nhiễm phân phó bảo vệ dừng xe đi mua một đống lớn hamburger cùng coca. Khi bảo vệ cầm thức ăn trở lại, thời điểm phát đến tay các hài tử, vài bảo vệ không bao giờ rơi lệ thoáng chốc hốc mắt đều đã ươn ướt. Một đám hài tử này tựa như ba ngày chưa ăn cơm, một bên khóc một bên như lang thôn hổ yết vội vàng ăn, còn không quên nói vài tiếng cám ơn.

“Thiếu gia, chúng ta muốn đi đâu?”

Trữ Nhiễm gõ gõ cái trán suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ tới địa phương thích hợp: “Thiệu tiên sinh ở nơi khác còn có phòng ở không?”

“Ngoài thành có một khu nhà ở, dùng cho những dịp nghỉ phép, bên trong chỉ có một Đường lão bá trông coi.”

“Đi đến đó đi.”

“Dạ.”

Đường lão bá là người thiện lương, biết được những hài tử này đều là bị lừa bán đi rất là đau lòng, vuốt nước mắt đi chuẩn bị mấy thùng nước tắm rửa, mang theo bọn họ một đám đi tắm, thay quần áo. Một đêm này tất cả mọi người đều ngủ rất tốt.

Gần đây Thiệu Khải Long đi nước ngoài bàn việc làm ăn, cho nên Trữ Nhiễm có rất nhiều thời gian xử lý vấn đề những hài tử, ngày vừa đến sáng sớm, Trữ Nhiễm liền đem vài bảo vệ gọi đến trước mặt, cẩn thận bàn tính một chút như thế nào đem các hài tử này đưa trở về. Bốn đại hán lập tức biến thành bảo mẫu, chia nhau các hài tử tự lái xe rời đi. May mắn là các hài tử này phần lớn đều bị bắt cóc hai ba năm, muốn tìm cha mẹ bọn họ hẳn là không khó khăn lắm.

Trữ Nhiễm nhìn xem một hài tử còn lại, khó xử hỏi: “Tiểu bằng hữu, ngươi bao nhiêu tuổi?”

Hài tử kia ngồi lại ở trên sô pha nhún bả vai: “Ta, ta cũng không biết, có thể là bảy tuổi đi.”

“Vậy ngươi tên gọi là gì?”

“Bọn họ đều gọi ta là tiểu Hổ.” Đằng sau tai của tiểu Hổ có một nốt ruồi đen nhỏ, trừ cái đó ra không có đặc điểm nhận dạng nào khác, Trữ Nhiễm xem xét lại, cảm thấy việc này vẫn là giao cho thám tử đi thăm dò đi, bất quá hiện tại làm sao bây giờ?

Đường lão bá bưng hai chén nước trà đưa lại đây: “Trữ thiếu gia, nếu ngươi tin tưởng ta, tạm thời đem hài tử này giao cho ta đi.”

“Lão bá điều này sao dám làm phiền người?”

“Không quan hệ, dù sao ta chính mình ở trong này cũng buồn chán, xem như cho ta một người bạn nhỏ đi.”

Trữ Nhiễm nhẹ nhàng thở ra: “Kia phiền toái ngươi lão bá, ta sẽ nhanh chóng tìm được cha mẹ hắn.”

Tiểu Hổ thấyTrữ Nhiễm phải đi, nhảy đến nhanh chóng đuổi theo Trữ Nhiễm, vươn tay nhỏ bé lôi kéo góc áo hắn.

“Làm sao vậy tiểu Hổ?”

Tiểu Hổ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, thanh âm non nớt run run nói: “Đại ca ca, cám ơn ngươi đã cứu ta.”

Trữ Nhiễm tặng hắn một cái tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái, vỗ vỗ đầu hắn: “Không cần cảm tạ, ngươi ngoan ngoãn cùng lão bá ở lại nơi này, ta đi giúp ngươi tìm cha mẹ.” Tiểu Hổ thật mạnh gật gật đầu, nhìn theo đại ca ca xinh đẹp lên xe rời đi.

Đường lão bá nhìn bóng dáng đi xa lộ ra một tươi cười vui mừng, trước kia hắn chỉ biết nam hài này là tình nhân của chủ nhân, lão quản gia bên kia cùng hắn tán gẫu có nói qua, bất quá khi đó người Thiệu gia đối với Trữ Nhiễm ấn tượng cũng rất không tốt. Nam hài này rất tùy hứng lại rất bá đạo, trừ bỏ Thiệu Khải Long, bên ngoài hắn đối với bất luận kẻ nào đều thực hà khắc. Lúc này ấn tượng với hắn đã muốn hoàn toàn cải biến, không nghĩ tới Trữ thiếu gia này dĩ nhiên là người thiện lương như thế.

“Tiểu Hổ, ngươi thích ăn cái gì, bá bá làm cho ngươi.”……

Một đoạn thời gian rất lâu sau đó, tiểu Hổ đều cùng Đường lão bá ở cùng một chỗ, đáng tiếc là, hội thám tử kia thủy chung cũng không tra ra được cha mẹ tiểu Hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play