Cha mẹ Lạc Đại Giang mặt mũi đầy bất đắc dĩ đứng bên nhìn, gương mặt dầy thương tiếc, muốn nói lại thôi.

Rõ ràng cảnh tượng này đã diễn ra không biết boa nhiêu lần, không phải không biết nói gì mà là không biết nên mở miệng ra sao. Cho dù thật sự mở miệng, nên khuyên ai, khuyên như thế nào, vẫn là tiến thối lưỡng nan, làm soa cũng không đúng.

- Ai da, hóa ra là Giang Lạc Lạc cô nương.

Vân Dương cười ha hả:

- Giang cô nương giáng lâm bản phủ là vinh quang của Cửu Tôn phủ, mời tới mời tới. Lần này Giang cô nương đại giá quang lâm khiến bản phủ cực kỳ vinh hạnh… Vân mỗ lần đùa gặp cô nương đã thấy muốn kết giao làm bằng hữu, mời vào, mời vào.

Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Giang Lạc Lạc.

Giang Lạc Lạc ánh mắt xoay chuyển, gương mặt cũng đổi sắc, cười ha hả, cởi mở đáp:

- Chào Vân Tôn chủ, tiểu nữ Giang Lạc Lạc xin ra mắt Vân Tôn chủ, sau này Vân Tôn chủ chính là bằng hữu của ta. Ừm, chúng ta mới quen đã thân, sinh tử chi giao.

Vân Dương cười ha hả:

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta mới quen đã thân, sinh tử chi giao. Giang cô nương, mời vào.

Vân Dương còn chưa nói hết, Giang Lạc Lạc đã ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng vào Cửu Tôn phủ, không buồn để ý tới Lạc Đại Giang.

Lạc Đại Giang lo lắng:

- Van Thủ Tôn, ngươi… Giang Lạc Lạc, ngươi không thể vào được!

Giang Lạc Lạc nghểnh đầu nói:

- Ngươi nói gì? Ngươi dựa vào cái gì mà nói thế? Không nghe ta là hảo bằng hữu của Vân Tôn chủ à? Tôn chủ mời ta vào liên quan gì tới ngươi? Ngươi là gì của ta, dựa vào cái gì mà đòi can thiệp vào tự do của ta? Giờ không phải ta đi theo ngươi vào mà là ta tới thăm bạn thân của ta! Vân Tôn chủ là hảo bằng hữu của ta!

Lạc Đại Giang: “…”

- Lạc huynh đệ.

Vân Dương sắc mặt vẫn ấp áp như trước, lo lắng nói:

- Bằng hữu từ xa tới, thân là chủ nhà phải đón tiếp chứ. Có chuyện gì sau này hãng nói… ừm, tối nay ta bày tiệc mời khách!

Trực tiếp ngắt lời Lạc Đại Giang, ân cần tiếp đón người nhà Ngô Mộng Huyễn cùng Lạc Đại Giang vào Cửu Tôn phủ.

Ngô Mộng Huyễn đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng đột nhiên nở ra một nụ cười từ tận đáy lòng, thần sắc cũng hòa hoãn cười ha hả nói:

- Nếu đã bày tiệc mời khách, chẳng hay có rượu không? Có cho ăn no không?

- Đương nhiên có rồi, lại là rượu ngon nữa, ăn uống no đủ!

- Tốt quá tốt quá rồi…

Ngô Mộng Huyễn không nói nhảm nữa, sánh vai Vân Dương bước vào, bỏ lại mình Lạc Đại Giang ngây ra như phỗng ngoài cửa.

Lạc Đại Giang ngơ ngác đứng đó một hồi, trong mắt thoáng hiện vẻ trút được gánh nặng, thở dài một hơi rồi cũng đi theo vào.

Đôi mắt lặng lẽ nhìn bóng dáng áo đỏ đi theo bên cạnh Vân Dương, lóe lên từng ý nhu tình.

Lúc này Giang Lạc Lạc lại bất ngờ quay đầu, hung hăng trừng mắt với hắn một hồi, sau đó hừ một tiếng, ngẩng đầu cao ngạo bước tiếp.

Lạc Đại Giang trong lòng mềm đi, sao hắn không thấy vừa rồi đôi mắt thiếu nữ đầy nước, lúc quay đầu nước mắt vẩy ra giữa không trung.

Hắn càng cảm nhận được tâm tình thiếu nữ hiện tại đã thoáng buông lỏng đôi chút.

- Có lẽ Cửu Tôn phủ này thật sự là nơi cải biến vận mệnh của ta. Hy vọng phủ này sẽ không phải chịu tai ách do ta tới.

Lạc Đại Giang lẩm bẩm trong lòng.

...

Tới đêm, để nghênh đón Lạc Đại Giang cùng Ngô Mộng Huyễn, Đổng Tề Thiên đại phát thiện tâm cho nghỉ một đêm, để Thiên Tàn Thập Tú liên hoan mừng đoàn tụ.

Có điều, cảnh đẹp trước nay không kéo dài, chỉ uống xong bữa rượu này, hai người Lạc Đại Giang cùng Ngô Mộng Huyễn cũng lập tức bắt đầu hành trình địa ngục của bản thân.

Ban đêm trên bàn rượu, tổng cộng mười hai người, tất cả đều say mèm.

Vân Dương, Tiền Đa Đa, thêm Thiên Tàn Thập Tú.

Hắc Vụ Công Tử Thạch Bất Giai, Bạch Nhận Vô Ngân Nhậm Khinh Cuồng. Tam Thu Kiếm Khách Sử Vô Trần, Hoàng Y Sương Kiếm Lan Nhược Quân. Tử Bào Kim Châm Ngô Mộng Huyễn, Kim Thủ Thư Sinh Thiết Kình Thương. Độc Tâm Đại Phu Bình Tiểu Ý, Tinh Hồn Đao Khách Lạc Đại Giang. Cửu Tuyền U Hồn Khổng Lạc Nguyệt, Trường Thiên Thích Khách Quách Noãn Dương!

...

Sau quãng thời gian xa cách, Thiên Tàn Thập Tú rốt cuộc trùng phùng, rốt cuộc cũng có thể tụ họp một nơi, mỗi người đều có thời gian khó mà tả hết, mỗi người đều có đắng cay khổ sở trong lòng, chịu đủ ủy khuất tủi nhục đè nén.

Nhưng lần tập hợp này, không ai nói ra những chuyện mình từng gặp phải, tất cả đều chọn những chuyện lý thú giang hồ, lời tiếp lời, cả phòng toàn tiếng nói cười, không khí cực kỳ vui vẻ.

Nhưng uống tới cuối, tửu hứng của mười người lên cao, Ngô Mộng Huyễn đột nhiên cười ha hả, hét dài một tiếng, cao giọng nói:

- Hôm nay nhật nguyệt nào còn như xưa, từ đây không còn làm đá mài đao!

Chín người nghe vậy sửng sốt, lập tức không hẹn mà cùng đồng thanh:

- Được lắm, từ nay không còn làm đá mài đao!

Vân Dương ngồi ghế chủ vị gương mặt chuyển thành lạnh nhạt, chậm rãi nói:

- Ta lại cảm thấy đá mài đao cũng không phải không tốt.

Vân Dương vừa nói xong, cả mười người đều trợn mắt nhìn như muốn nổ đom đóm mắt.

Sự sỉ nhục làm đá mài đao đã đặt trên người họ bao năm, giờ có người nói thẳng trước mặt họ: “đá mài đao cũng không phải không tốt”?

Hừ… Lời này dễ nghe thì là nói chuyện không đau eo, khó nghe thì rõ ràng là chế giễu trần trụi, bóc tách vết sẹo trên cả mười người.

Nhưng người nói lời này lại là Vân Dương. Thần thức cực kỳ tôn kinh đối với người lèo lái Cửu Tôn phủ, mặc dù trong lòng buồn bực nhưng không nói gì, cảm xúc mọi người lại trầm xuống, không còn sôi sục phấn chán như trước.

Đây đã là do mọi người cự ckfy tôn kính Vân Dương rồi, nếu trong lòng u ám hơn một chút, sợ rằng đã hoài nghi Vân Dương cố sức mua chuộc Thiên Tàn Thập Tú, có phải muốn biến chúng ta thành đá mài đao chuyên dụng cho Cửu Tôn phủ không? Cho chỗ ta chỗ cư trú lại còn muốn xích chúng ta lại chỗ này, lợi dụng chúng ta tới tận cùng?

Nếu không, nói ra lời ấy làm gì?

- Chẳng hay trong mắt trong lòng các vị, đá mài đao rốt cuôc là gì?

Vân Dương trầm thấp nói:

- Đầu tiên, bất cứ ai cũng không thể phủ nhận đá mài đao có giá trị của nó. Nếu không có giá trị cho dù ngươi có muốn thành đá mài đao cũng chẳng ai tới tìm ngươi? Đạo lý này ta nghĩ chư vị cũng hiểu?

Thạch Bất Giai nhướn đôi mày kiếm nói:

- Điều này chúng ta hiểu, nhưng những năm nay…

- Quá khứ các ngươi gặp chuyện gì, ta bất kể, chuyện đó không liên quan gì tới việc chúng ta thảo luận, sau này dùng được lại nói sau.

Vân Dương ngắt lời:

- Ta chỉ hỏi các vị huynh đệ, trong thời gian biến thành đá mài đao, tu vi bản thân các ngươi thăng tiến có nhanh không? Tiến cảnh có cao không?

- Đương nhiên phải có thành tựu rồi! Nếu hoàn toàn không có năng lực, đã sớm bị khi dễ đến chết rồi?

Lạc Đại Giang nói.

- Ừm, vậy chiến tích của các vị mấy năm nay ra sao, có phải toàn thua hay không?

Sắc mặt Vân Dương vẫn như trước, bất động thanh sắc hỏi tiếp.

- Sao lại hoàn toàn thua được, trên thực tế mỗi người chúng ta đều thắng nhiều thua ít, thậm chí cực ít khi thua.

Ngô Mộng Huyễn cười ngạo nghễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play