Vân Dương Đổng Tề Thiên rốt cuộc chính thức đặt chân vào Cửu Tôn phủ, nhưng vừa tiến vào sơn mô, Đổng Tề Thiên lại bùng nổ!
Vừa rồi bên ngoài còn kinh hãi thán phục, kết quả vừa tiến vào trong lại lập tức bùng nổ.
Vì thần niệm hắn tra xét, lập tức rõ ràng tất cả mọi thứ ở đây. Trong này không những không một cao thủ, ngay cả môn nhân đệ tử ưu tú cũng không có tới một người!
Hai ba tên ngươi bảo đâu rồi?
Rõ ràng chỉ có một đám người tu vi như con sâu cái kiến.
Ừm, hạng người đó trong mắt mình thậm chí không tính là sâu kiến!
Chẳng lẽ mình thật sự phải làm huấn luyện viên trưởng cho đám người này?
Xin hỏi làm sao huấn luyện? Làm sao dạy? Làm sao quản?
Mình tu vi… đường đường như vậy, tới dạy trẻ con ư?
Gương mặt Đổng Tề Thiên dài như thớt.
Vân Dương mặt đầy chính nghĩa nói:
- Tiền bối, ngài lại phàn nàn cái gì? Ngay từ đầu ta đã nói với ngài Cửu Tôn phủ là chúng ta tự sáng lập, tất cả mới đang trong giai đoạn thành lập nền móng, trạng thái hiện giờ chẳng phải rất bình thường ư. Ta tin rằng Thánh Tâm Điện khi mới thành lập cũng phải phát triển từ tiểu môn phái không có gì như chúng ta thôi. Chỉ cần bản tâm chúng ta không đổi, chí quyết không dời, kiền trì bền bỉ, thời gian sẽ…
Đổng Tề Thiên cười ha hả:
- Ta tin ngươi mới là lạ…
Hai người cùng đến giáo trường, thấy bốn năm trăm môn nhân đệ tử luyện công, Đổng Tề Thiên càng có cảm giác tiền đồ u tối.
Cái này… Nhiều đệ tử như vậy, nhưng thật sựu không ai tư chất xuất chúng!
Thiên tài nhất chảng qua chỉ trời sinh mở thất khiếu!
Để lão nhân gia ta tới giảng dạy đệ tử như vậy chính là lãng phí sinh mệnh.
Tiểu mập mạp Tiền Đa Đa như quả cầu thịt lăn tới, đầy hưng phấn:
- Lão đại, ngài về rồi à… To con này là ai thế?
Tiểu mập mạp đứng trước người Đổng Tề Thiên, đầu chỉ vừa vưanj vượt qua rốn hắn, cố ngửa đầu lên, vẻ mặt tán thưởng:
- Con mẹ nó thật cao…
Bụp!
Tiểu mập mạp lập tức bay thẳng ra ngoài, bay đi rất xa.
Thoáng phát tiết lửa giận trong lòng, Đổng Tề Thiên thu tay lại cay mày nói:
- Môn phái nhà ngươi thật hiếm thấy… Tên mập vừa rồi là ai?
Vân Dương sắc mặt chán nản:
- Chính là đại tổng quản bản môn ta đề cập tới trước đó…
Đổng Tề Thiên cũng chán nản:
- Một kẻ như thế mà cũng…
Tiểu mập mạp đúng lúc đó bay về, nổi giận đùng đùng:
- To con! Ngươi…
Đổng Tề Thiên nhe răng, đột nhiên đỉnh đầu xuất hiện một đoá hoá sen đỏ, dáng dấp yểu điệu.
Tiểu mập mạp thấp thế đặt mông ngồi bệt xuống, bờ môi run rẩy, thân thể lập cập như con heo nái gì:
- Thánh… Thánh… Ngươi là Thánh…
Đổng Tề Thiên hừ một tiếng, trợn mắt một cái, nhún vai nhưng không lên tiếng.
Vân Dương dở khóc dở cười.
Ngươi nói xem, ngươi là đại năng, giờ bộc lộ kỳ cảnh tu vi chẳng qua để hù doạ một tiểu mập mạp cấp bậc tôn giả. Thế thì cũng thôi, nhưng ngươi còn đắc ý cái quỷ gì… Ngươi không thấy quá mức à?
- Vị đại tổng quản này của ta… Tất cả Cửu Tôn phủ này đều do hắn một tay một chân tạo dựng, công lao đối với Cửu Tôn phủ quả thật không thể bỏ qua, không thể thiếu nổi.
Vân Dương đếm lại công tích của tiểu mập mạp.
Đổng Tề Thiên đưa mắt nhìn quanh, sức mạnh thần thức quét qua tất cả kiến trúc Cửu Tôn phủ, khi ánh mắt quay lại nhìn tiểu mập mạp bỗng lộ thêm vẻ ngưng trọng.
Thân là một kẻ giang hồ lão luyện lịch duyệt phong phú, sao hắn không nhận ra Cửu Tôn phủ trong tay tiểu mập mạp này đã có hình thức ban đầu cùng bộ khung của môn phái siêu cấp. Kiến trúc cơ bản của Cửu Tôn phủ chí ít trong thời gian ngắn không cần gia tăng thêm bất cứ thứ gì.
Tiếp đó chỉ cần bổ sung người hoặc vật cao cấp hơn mà thôi. Hơn nữa còn để lại rất nhiều không gian để bổ sung, có sẵn tiềm lực để môn phái thăng tiến, quả nhiên mưu tính độc đáo sâu xa.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, muốn xây dựng được đến nước này, Đổng Tề Thiên cho rằng cho dù là cho mình một năm cũng chưa chắc làm được.
Tiểu mập mạp này là một nhân tài tính toán quản lý rất hiếm có.
- Không tệ!
Lời khích lệ của Đổng Tề Thiên khiến xương cốt Tiền Đa Đa lập tức nhẹ đi ba lượng, gương mặt núc ních lập tức nở hoa:
- Quá khen quá khen, có gì đâu, có gì đâu, ha ha ha…
Đổng Tề Thiên nhìn bốn phía, có vẻ tiếc hận nói:
- Các ngươi xây dựng kiến trúc cơ bản của Cửu Tôn phủ đã rất chuẩn… Giờ xem ra quả thật chỉ thiếu cao thủ trấn giữ cùng lực lượng trung kiên…
- Nói ngăn gọn là thiếu cao thủ thượng tầng, thiếu quản lý trung tầng, thiếu đệ tử, thiếu hạt giống tư chất trác tuyệt hạ tầng. Ừm, chỉ thiếu chừng đó thôi.
Đổng Tề Thiên nói:
- Chỉ tiếc thiếu những thứ này, môn phái muốn phát triển mạnh mẽ… rõ ràng là chuyện không thể. Những thứ trước mắt chẳng qua là cây không rễ, còn có cách gì không?
Vân Dương mỉm cười nhàn nhạt đáp:
- Đổng tiền bối lo lắng quả chính xác, nhưng đối với Cửu Tôn phủ chúng ta lại không phải là vấn đề.
Không phải là vấn đề?
Đổng Tề Thiên nhìn Vân Dương, tên này nói khoác quá đáng rồi?
Những thứ này đối với bất cứ môn phái nào cũng là vấn đề lớn! Hơn nữa là vấn đề lớn nhất, quan trọng nhất!
Trong miệng lão đại vừa thành lập môn phái Cửu Tôn phủ nhà ngươi, trực tiếp biến thành không vấn đề… Tự tin của ngươi từ đâu ra?
- Lão phu rửa mắt xem.
Đổng Tề Thiên thản nhiên nói:
- Nhưng chỉ những… tên gọi là đệ tử trước mắt này, lão phu vạn lần không hứng thú làm huấn luyện viên trưởng. Làm huấn luyên cho đám người này chẳng bằng trực tiếp nhận trừng phạt của thiên đạo cho nó thống khoái.
- Ngươi sẽ rất hứng thú, ta cam đoan!
Vân Dương thề son sắt.
...
Đổng Tề Thiên đi thẳng về một căn viện nhỏ Vân Dương an bài nghỉ ngơi.
Vân Dương lại gọi tiểu mập mạp tới nói:
- Ngươi vừa rồi bị doạ thành kiểu gì vậy? Thánh Thánh cái gì? Rốt cuộc là Thánh gì?
Tiểu mập mạp run rẩy, hai mắt lại bừng sáng, nhỏ giọng thần thần bí bí đáp:
- Thánh Tôn… Thánh Tôn đó lão đại, ngài kiếm từ đâu ra một đại thần như vậy? Thật quá trâu bò…
- Thánh Tôn...
Ánh mắt Vân Dương lộ vẻ trầm tư.
- Ngươi từng nghe tên Đổng Tề Thiên chưa?
Vân Dương hỏi.
- Hả? Đổng Tề Thiên? Tề Thiên Thánh Tôn?
Tiểu mập mạp giật mình.
Vân Dương giật mình theo:
- Tề Thiên Thánh Tôn?
- Đây… Đây là nhân vật nổi danh mấy ngàn năm trước…
Tiểu mập mạp run rẩy nói:
- Lúc đó Đổng Tề Thiên danh xưng Tề Thiên, thân ngang với trời, còn có thanh danh cùng giai vô địch trong hàng ngũ thánh tôn, được cổ nhân phong cho ngoại hiệu Tề Thiên Thánh Tôn…
- Thật uy phong…
Vân Dương bỗng thấy cái tên này quả thật… uy phong lẫm liệt, bá khí bức người.
- Nhưng về sau giang hồ có tin đồn người này đắc tội một người khác… Đột nhiên biến mất không thấy đâu…
Ánh mắt tiểu mập mạp lộ vẻ sùng bái:
- To… to con này… chính là…
Nhỏ giọng:
- ... Tề Thiên Thánh Tôn ư?
Vân Dương chậm rãi gật đầu:
- Hẳn là.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT