Sau một tiếng cười dài, Đổng Tề Thiên lại bắt đầu khóc hu hu.

Từ một nhân vật khuấy động phong vân tung hoành thiên hạ, một khi suy tàn, bị giam cầm nhiều năm, cảm giác này thật sự không cách nào hình dung, bản thân không trải nghiệm thì bất cứ bút mực ngôn ngữ miêu tả ra sao đều khó lòng phác hoạ nổi.

Đôi mắt đẫm lệ mông lung của hắn chứng kiến… Vân Dương vẫn nâng đao chém, nhằm thẳng vào cây cột đá giam giữ hắn cùng hai cây cột chôn hai bên vách...

Keng keng keng...

- Tiểu tử, ngươi làm gì vậy?

- Khụ, tính chất Thiên Miên Kim quả thật không tệ, ta định chặt hết xuống mang về, nếu bỏ đi không để ý tới chẳng phải vào núi bảo vật mà tay không quay về ư?

- Hả…

- Thế mới đúng chứ, ngươi nói cái bàn bên dưới là Phong Linh Đài, đương nhiên cũng là đồ tốt rồi, cũng mang về!

- Ngươi muốn lấy Thiên Miên Kim, Phong Linh Đài cũng không có gì đáng trách, nhưng cần gì đào cột như vậy? Ngươi thừa thời gian để lãng phí hay sao?

- Ngươi nói gì vậy, cây cột cắm vào vách đá bốn phía này rõ ràng không phải đồ phàm tục, nếu không khi ngươi thử thoát khỏi Thiên Miên Kim đã sớm bị ngươi cách vật truyền công phá hỏng rồi. Nếu đã là đồ tốt đương nhiên phải đóng gói mang về chứ. Ngươi thật đúng là không làm việc nhà không biết giá trị củi gạo.

- Ta là chưởng môn một phái, lại càng nghè rớt mùng tơi…

- Cái này...

Ánh mắt Vân Dương sắc bén cỡ nào.

Thiên Miên Kim này rèn thành xích sắt, đuôi ghim vào trong vách đá, ẩn ẩn còn thấy vài chữ khắc bên trên.

Đây cũng là manh mối.

Cái này đương nhiên phải cầm về, vạn nhất bị tìm tới cửa… Nếu mình không địch nổi thì đưa luôn xích sắt này ra ngoài rồi thưa: Vật quy nguyên chủ, ta chỉ bảo quản thay tiền bối thôi...

Nếu vật quy nguyên chủ, liệu có thể tạm thời làm giảm cơn thịnh nộ, tiêu tan cơn giân? Không khéo… còn có thể tạo quan hệ hợp tác một chút...

Vân Dương âm thầm tính toán.

Đương nhiên, suy nghĩ này không thể để Đổng Tề Thiên biết...

Ầm!

Đổng Tề Thiên chứng kiến Vân Dương đem tất cả mọi thứ thu vào không gian của mình, cả ngọn núi đột như sụp xuống, những cây cột vừa rồi chính là thứ chống đỡ trọng lượng cả ngọn núi.

Trong đống khói bụi, hai người nhanh chóng lao ra.

Đổng Tề Thiên thân vẫn đầm đìa máu tươi, phàn nàn:

- Ngươi gấp quá rồi, sơn động này được chống nhờ mấy cái cột ấy, ngươi tuỳ tiện rút ra, tan rã trận thế, sơn động làm sao mà còn được?

Vân Dương nghiêng đầu nhìn qua, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ngươi ở đây còn chưa đủ? Còn thấy như ngựa nhớ chuồng? Nếu có ý này sao không nói sớm?

Đổng Tề Thiên miệng hít lấy hít để không khí mới mẻ bên ngoài, nhìn trời xanh mây trắng, tâm trạng thanh thàn, suy nghĩ xuất thần, không ngờ lại chẳng nghe thấy Vân Dương đang nói gì.

Hắn đứng trên đỉnh núi đón ánh mặt trời một lúc lâu, rốt cuộc kinh ngạc nước mắt chảy ròng ròng, lại đột nhiên cười ha hả, ngửa mặt lên trời gào thét:

- Đổng Tề Thiên ta! Đi ra! Ra rồi!

- Ta đi ra!

- Ha ha ha ha ha... Huyền Hoàng giới! Các đối thủ cũ ơi, ta ra rồi! Các ngươi, nghe thấy không!?

Lại một hồi lâu sau mới khôi phục bình tĩnh, đột nhiên quay sang nhìn Vân Dương, ánh mắt thâm thuý, đột nhiên cúi đầu, rạp người tận đất:

- Vân huynh đệ! Đời này kiếp này vĩnh viễn không quên đại ân đại đức!

Vân Dương ngẩn người, vừa khoát tay định chặn lại, còn chưa lên tiếng, bên kia Đổng Tề Thiên đã đứng dậy cười khẽ:

- Lời cảm tạ này cả đời ta chỉ nói lần này!

Lập tức lại nghe Đổng Tề Thiên ngửa mặt lên trời hét dài, trong tiếng thét sáng sủa này, Vân Dương chứng kiến vết thương toàn thân hắn từ từ chuyển biến tốt đẹp, từng khối thịt dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng sinh trưởng, chỉ trong thời gian ngắn đã lấp kín những lỗ máu trên người hắn.

Tốc độ chữa thương đó cho dù bản thân Vân Dương cũng phải tự than không bằng!

Theo thương thế phục hồi, Đổng Tề Thiên giơ tay lên đầu, mái tóc dài chừng một trượng lập tức đứt chừng chín thành, còn sót lại đều cuộn trên đầu, tiên tay hất lên, râu ria trên miệng đứt tận gốc, tro bụi trải rộng khắp người cũng lập tức ly thể, tất cả đều tróc rả.

Vân Dương thấy thế vốn tưởng rằng động tác chỉnh lý này của Đổng Tề Thiên đã là kết thúc, không ngờ lại thấy hắn thở một hơi, cả khoảng trời đột nhiên linh khí phong vân hội tụ, tiếp đó một tiếng sét nổi lên, mưa rào tầm tã như được triệu tập tới.

Chỉ riêng hô lôi dẫn điện hoá mưa như vậy đương nhiên không lọt mắt Vân Dương, nhưng trận mưa mà Đổng Tề Thiên gọi thành này có điểm lạ, chỉ giới hạn cơn mưa trong phương viên một trượng, tắm rửa cơ thể hắn.

Một lúc lấu sau, một tiếng hô vang dội cất lên, mây tiêu mưa tán, chân trời lại hiện ánh rạng đông.

Đổng Tề Thiên vẫy tay một cái, một chiếc áo choàng màu trắng đã khoác lên người, từ trong ra ngoài đều mặc màu trắng như tuyết.

Thậm chí ngay trên chân cũng nhiều thêm đôi giày da huyền thú, bất kể quần áo hay giày đều có khí tướng cao quý.

Vân Dương đứng bên vừa nhìn vừa cảm thán, chỉ trong thời gian nửa khắc người ta đã từ một tù phạm trọng thương chật vật hoá thành một người trung niên dáng dấp thẳng tắp, khí độ ung dung!

Hiện giờ nhìn dáng dâp cao ráo của Đổng Tề Thiên, còn cao hơn mình nửa cái đầu, hai chân thẳng tắp trên mặt đất, có cảm giác vi diệu như đang chống đỡ thân thể cao lớn của hắn tới tận tinh không!

Hai hàng mi dày như kiếm, hai mắt thâm thuý, áo choàng trắng đón gió lay động, ản chưa khí thế quân lâm thiên hạ.

- Xem ra trước khi bị cầm tù người này phân nửa là một anh hào xuất sắc!

Vân Dương âm thần suy nghĩ.

Đổng Tề Thiên vừa rồi hét lớn rống to đã sớm truyền ra xa. Phía xa cũng như có bóng người nhanh chóng bay lại, hiển nhiên định xem người phương nào gây động tĩnh như vậy.

Vân Dương nhìn trang phục… chắc là người của Thương Ngô môn?

Đông Tề Thiên đứng chắp tay trên đỉnh núi, áo trắng tung bay, con mắt lạnh lùng nhìn bốn người nhanh chóng bay về phía mình.

Bốn người kia mắt thấy đã tới gần nhưng đến thì nhanh mà càng gần càng chậm, có lẽ do dự xem rốt cuộc có nên tới gần hay không, cuối cùng cũng ngừng lại.

Dù sao tu vi người vừa hét dài thật quá đáng sợ...

Ngay lúc do dự không biết có nên lui lại không lại nghe một âm thanh vang vọng. Tất cả cây cối trong không gian trăm trượng giữa bốn người cùng Đổng Tề Thiên Vân Dương đều bị nhổ tận gốc, cùng bay ra ngoài.

Tới lúc này không còn thứ gì che chắn tầm mắt, hai bên đã có thể thấy nhau từ xa.

Rõ ràng người đối diện ghét bỏ rừng cây này che khuất tầm mắt, cảm thấy khó chịu, trực tiếp vung tay dùng bạo lực giải quyết.

Ừm, ta nhìn ngươi muốn mặt đối mặt. Ngươi muốn nấp?

Ngươi nấp thử xem?

Bốn người đối diện như bị sét đánh, vẻ mặt ngây ngẩn.

Vốn có rừng cây gò núi chập chùng để mình ẩn nấp, chỉ chớp mắt đã biến mất, chuyện này khiến họ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Hành động này là sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play