Vui đùa sung sướng?

Ánh mắt mọi người khẽ lướt qua ba bộ thi thể máu me đầm đìa dưới đất, ai nấy không tự chủ được đều giật giật khóe miệng.

Ba nhân mạng vẫn còn bày ở đây.

Còn vui đùa sung sướng? Tim ngươi lớn bao nhiêu a...

Nhưng hiện tại, dù là Đông Thiên Lãnh, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên hay Thủy Nguyệt Hàn với Phó Nguyên Sơn... Đều biết, chuyện này đã làm lớn!

Nó, không dễ thu thập.

Mấy người Đông Thiên Lãnh vẫn tương đối đơn thuần, lầm lớn chuyện thì làm lớn chuyện, dù sao sau khi gây chuyện, đều có gia tộc đi ra chùi đít cho họ...

Nhưng trong đầu Thủy Nguyệt Hàn với Phó Nguyên Sơn lúc này như một đống tơ vò.

Sao lại thế... Sao lại đột nhiên huyên náo lớn như vậy chứ?

Chúng ta chỉ đến bức bách Vân Túy Nguyệt thôi mà a... Chúng ta còn thủ đoạn tiến thêm một bước, chúng ta còn có kế hoạch tường tận...

Chúng ta còn chưa chân chính bắt đầu a...

Hiện tại huyên náo thành như vậy, còn có thể làm gì a?

Trong lúc nhất thời, hai người đều ngây ngốc nhìn vị công tử Vân gia đột nhiên xuất hiện. Đương nhiên, hai người còn không quên chú ý, vị công tử Vân gia này... Tu vi rất thấp a.

Chỉ không đến tam trọng sơn? Có lẽ cũng có thể làm tam trọng sơn? Chỉ là một con tôm tép!

- Kỳ thật ta có điều không rõ.

Vân Dương đâu lòng nhức nhối nói:

- Ta thấy mọi người đều là nhân vật có địa vị, có mặt mũi... Vừa rồi ta còn đang chuẩn bị xem náo nhiệt a, kết quả chớp mắt một cái liền náo ra mạng người... Có cần phải như thế a?

Trên tai Hạ Băng Xuyên bị xuyên một cái lỗ máu, máu tươi nhỏ xuống đất cộc cộc, tâm tình bực bội, tức giận nói:

- Ngươi muốn nói gì? Có thể nói một mạch hay không?

Vân Dương ngăn Đông Thiên Lãnh đang chuẩn bị phát tác, chân thành nói:

- Kỳ thực chuyện này, ban đầu không tới phiên ta nói, nhưng việc đã đến mức này, chúng ta cũng nên cùng nhau giải quyết... Cho nên, tiểu đệ mặt dày, tới làm người hòa giải, đương nhiên nếu các vị công tử cùng Thủy đại nhân, Phó chưởng quỹ cảm thấy tại hạ không đủ tư cách, ta hạ lập tức lui lại nghe dạy bảo.

Mỗi người ở đây đều không hy vọng chuyện này đi xa hơn nữa.

Thủy Nguyệt Hàn với Phó Nguyên Sơn còn mang theo trách nhiệm khác, sao có thể để chuyện càng thêm phức tạp? Mà đám người Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên đều cảm thấy mình đã chiếm tiện nghi: đối phương chết mất ba người, mà bên mình chỉ mấy người thụ thương... Đương nhiên cũng muốn thu lợi trước mắt đã.

Vân Dương nói ra mấy lời, mặc dù trên mặt mọi người đều khinh thường ra mặt “Ngươi tính cái cọng lông”, nhưng đều không nói gì, chấp nhận Vân Dương thành “người đứng ra hòa giải”.

- Chuyện này rất bình thường.

Lời người hòa giải Vân Dương công tử nói ra thấm thía:

- Kỳ thực chuyện này chính là đánh nhau vì thể diện, trong đó ta không thể không nói Thủy đại nhân cùng Phó chưởng quỹ một chút... Người ta thân là nữ tử, không thích uống rượu, ngươi nói, hai đại lão gia các ngươi còn sang mời rượu... Chuyện này... Không nói tới nữa...

- Vân cô nương nhà người ta uông rượu cùng huynh đệ mới nhận, cũng tương đương với uống rượu với người nhà, ngươi nói, các ngươi ghen tị cái gì? Thực sự là...

Vân Dương lắc đầu, thở dài:

- Bất quá tính tình Đông công tử cũng thật nóng nảy, mới như vậy mà trực tiếp nhảy dựng lên, cái này cái này... Sao cso thể xúc động như vậy? Ngươi làm như vậy, chẳng khác nào làm khó tỷ tỷ ngươi a, về sau ở cái Thiên Đường thành này... Tỷ ngươi kiếm ăn kiểu gi? Ngươi cũng không thể ngày ngày ở đây... Cho nên ta nói, trước khi làm chuyện gì, cũng phải cân nhắc cho chu đáo a...

Đông Thiên Lãnh hổ thẹn cúi đầu:

- Nguyệt tỷ, là ta không đúng, gâp thêm phiền toái cho ngươi.

Vân Túy Nguyệt gượng giọng cười nói:

- Phiền phức của đệ đệ mang đến, đối với tỷ tỷ mãi mãi không bao giờ là phiền phức.

Đông Thiên Lãnh càng thêm hổ thẹn trong lòng, thở thật dài.

Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên đồng thời kinh ngạc nhìn Đông Thiên Lãnh: tên tiện nhân này hôm nay ăn phải cái gì a? Bị người trách một câu liền cúi đầu nhận sai...

Con mẹ nó... Đây... Đây còn là Đông Thiên Lãnh sao?

- Mà Thủy đại nhân cùng Phó chường quỹ đến ép tỷ tỷ mới nhận của người ta uống rượu...

Vân Dương thấm thía, thành thật nói:

- Nói thật... Nếu là ta, ta cũng khó mà chịu đựng... Cái này, quá đánh mặt...

- Kết quả là làm ầm ĩ vài câu, diễn biến thành ba cái án mạng... Chuyện này...

Vân Dương im lặng một lúc:

- Nói thật ta cũng không thấy rõ ràng, ba người này làm sao mà chết...

Nhưng người khác, bao gồm Thủy Nguyệt Hàn tu vi cao nhất cunga gật đầu, đúng vậy a, tại sao ba người này lại chết? Sao ta không thấy được? Vừa rồi... Cũng không đến mức hỗn loạn như thế a?

- Nhưng có chuyện liền phải giải quyết a. Lấy thân phận địa vị các huynh đệ mà nói, nếu còn phải đợi quan phủ đến phán quết... Cái này có chút không hợp...

Câu nói này của Vân Dương thực sự chạm vào lòng người.

Quan phủ phán quyết, mọi người đều phải dính vào... Như vậy sao được?

- Hơn nữa cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng Thanh Vân phường... Quan phủ nhúng ta, coi như không đóng của, nhưng để đáp lại ba cái nhân mạng, đóng cửa mấy tháng là điều khẳng định.

Vân Dương thở dài.

Mọi người càng gật đầu liên tục.

Đông Thiên Lãnh cũng gật đầu: ta không thể khiến tỷ tỷ mới nhận mất đi sinh ý, không kiếm được tiền a. Người ta vừa mới nhận mình làm đệ đệ, tiếp đó tên đệ đệ như mình lại khiến tỷ tỷ mất đi cửa hàng nhiều năm tâm huyết...

Sau này ai dám kết giao với Đông Thiên Lãnh? Con mẹ nó, ta gọi là Đông Thiên Lãnh, chứ không phải là ngôi sao tai họa a...

Mà Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn gật đâu: chúng ta còn có nhiệm vụ ở Thanh Vân phường đâu... Nếu đóng cửa, chúng ta còn sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?

- Cho nên ta cho rằng... Không bằng mọi người cứ định như vậy đi.

Vân Dương khoản dung nói.

Sắc mặt Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn như ăn đại tiện: bên chúng ta chết ba người... Cứ định như vậy?

- Vậy không được a!

Hạ Băng Xuyên cắn răng, vặn vặn cổ nói:

- Lỗ tai ta còn bị người ta chọc một cái lỗ đâu...

Đông Thiên Lãnh cả giận nói:

- Trên lỗ tai ngươi bị chọc một cái lỗ, cũng không phải dưới bụng ngươi bị chọc một cái lỗ... Ngươi kêu to cái rắm!

Hạ Băng Xuyên giận dữ:

- Đông Thiên Lãnh ngươi nói chuyện còn có lương tâm không? Ta đây chính là vì giúp ngươi...

- Hai vị, hai vị, nghe ta một lời.

Vân Dương vội vàng giảng hòa:

- Ý của ta là... Xử lý như vậy, các người tạm thời lắng nghe, được không?

- Ba người chết đi kia, chuyện này dù sao cũng coi như do bên phía Đông Thiên Lãnh công tử... Khụ khụ, ta cũng không biết nói thế nào, dù sao người ta cũng chết rồi, khẳng định là chịu thua thiệt, bên Đông công tử cũng nên khoan dung một chút cũng là phải, Đông công tử, ngươi thấy thế nào?

Đông Thiên Lãnh đối với lời Vân Dương nói đương nhiên là vô cùng đồng ý, hơn nữa hắn cũng kiên quyết tin tưởng Vân Dương sẽ không đứng bên người khác, rất sảng khoái gật đầu nói:

- Khoan dung, không có vấn đề!

Câu nói này thiếu chút khiến Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn tức ngã cái rầm!

Các ngươi giết người của ta, các ngươi còn nói khoan dung...

- Như vậy!

Vân Dương nói:

- Với ba người chết này, Đông công tử bỏ ra ít tiền, mỗi người mười vạn lượng bạc! Lại thêm trợ cấp nồng hậu gia cho người nhà. Thế nào?

Đông Thiên Lãnh liếc mắt:

- Hừ hừ...

Vân Dương quay đầu, hỏi Thủy Nguyệt Hàn:

- Thủy đại nhân thấy... Ý này có được hay không?

Thủy Nguyệt Hàn cắn răng, thật lâu sau nói:

- Chỉ cần Đông công tử bỏ ra được, hai người chúng ta không còn lời để nói!

- Vậy, còn ý của Phó chưởng quỹ a?

Vân Dương quay đầu hỏi Phó Quan Sơn ( Phó Nguyên Sơn 傅元山, Phó Quan Sơn 傅关山, tác giả viết lúc thì 傅元山, lúc thì 傅关山, nên ta tôn trọng ông tác, lúc nào lão dùng 元 thì ta dịch là Nguyễn, còn lúc nào lão để là 关 thì ta để là Quan. Mọi người cứ hiểu nó là một nhân vật là được...)

Phó Quan Sơn tức anh ách, nhưng không dám làm trễ nải đại sự:

- Ta cũng không có ý kiến.

- Ừm, không có là tốt rồi...

Vân Dương nói:

- Về phần Hạ công tử bên này cũng bị thụ thương, Đông Thiên Lãnh công tử cũng bồi thường mười vạn lượng, đồng thời chữa thương giúp, thế nào?

Hạ Băng Xuyên hừ lạnh một tiếng:

- Chỗ ta coi như xong!

Vân Dương ho khan một cái:

- Đúng, hai huynh đệ các ngươi tự thương lượng đi, ha ha... Mọi người xem, cứ như thế không phải mọi người đều vui vẻ rồi không?

- Mọi người đều vui vẻ...

Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Quan Sơn lầm bầm bốn chữ, đều có chung một cảm giác... Cái này, có thể khiến mọi người đều vui vẻ?

Chúng ta ăn tức giận đến no, còn chết ba người... Các ngươi nói mọi người đều vui vẻ?

Đây quả thực là... Con mẹ nó!

- Tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút!

Vân Dương bắt đầu chỉ huy:

- Chờ chút nữa mọi người còn muốn uống rượu a... Đừng làm chậm chễ việc buôn bán... Tới tới tới, mọi người đều cười với nhau một cái, biến chiến tranh thành tơ lụa, từ đây lại có thêm một giai thoai truyền lưu trong cái Thiên Đường thành này....

Cùng nhau cười một cái? Biến chiến tranh thành tơ lụa... Con mẹ nó không thể nào.

Khuôn mặt Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Quan Sơn không chút ánh sáng, hầm hầm cầm bạc, nỏi giận rời đi.

Đông Thiên Lãnh đứng ở lại cũng ngượng ngùng, cảm giác mình mới mang đến phiền phức cho tỷ tỷ, cũng muốn cáo từ.

Vân Túy Nguyệt cố gắng níu lại.

Đông Thiên Lãnh nhất định muốn đưa trăm vạn lượng ngân phiếu bồi thường Thanh Vân phường. Vân Túy Nguyệt kiên từ không nhận, hai người đẩy tới đẩy lui, rốt cục Vân Túy Nguyệt đỏ mắt suýt khóc:

- Chẳng lẽ ngươi xem thường tỷ tỷ? Ngươi vì ra mặt giúp tỷ tỷ, kém chút liền chọc họa sát thân, chẳng lẽ tỷ tỷ lại muốn thu bạc của ngươi? Thôi thôi, nếu ngươi thật muốn cho, tỷ tỷ liền nhận lấy, chỉ là từ nay về sau, cũng đừng gọi ta là tỷ tỷ...

Đông Thiên Lãnh mặc dù là một tên hỗn trướng, nhưng lại là cái tên ăn mềm không ăn cứng.

Hắn vội vàng đem ngân phiếu thu vào trong lòng:

- Nguyệt tỷ... Là tiểu đệ sai...

- Hừ!

Vân Dương nói:

- Nếu biết sai, sau này cũng đừng như vậy nữa. Hôm nay tỷ tỷ bày tiệc, tạ ơn đệ đệ cùng hai vị công tử.

Vân Dương nói:

- Nếu không còn chuyện gì, ta cũng xin phép...

Vân Túy Nguyệt nói:

- May mắn hôm nay có Vân công tử, Vân công tử sao có thể đi? Không bằng để ở lại để ta cảm tạ a.

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Trong nhà có chút chuyện, lại nói, vừa rồi Nguyệt tỷ cũng không nói muốn tạ ơn ta nha...

- Đương nhiên ta muốn tạ ơn.

Vân Túy Nguyệt mỉm cười.

- Kỳ thật nếu muốn tạ ơn ta, chẳng bằng cho ta ít bạc. Thời gian này ta có chút túng quẫn...

Vân Dương gãi gãi đầu, vụng trộm nháy mắt.

Vân Túy Nguyệt ngầm hiểu:

- Chuyện này không thành vấn đề.

Vân Dương kiên trì muốn đi, Vân Túy Nguyệt đau khổ giữ lại, nhưng không lưu đươc, thế là đuổi theo ra cửa, cầm một tấm ngân phiếu, trọn vẹn tới năm vạn lượng:

- Vân công tử, hôm nay may mà có ngươi, đây là chút lòng thành của ta, xin ngài hãy nhận lấy.

Vân Dương kiên từ không nhận, nhưng Vân Túy Nguyệt cũng rớm nước mắt. Cuối cùng, Vân Dương cầm năm vạn lượng rời đi.

Chuyện này diễn ra trước mắt bao người, không ít người hâm mộ cực kỳ!

Xem Vân công tử nhà người ta kìa, đia dạo thanh lâu một vòng, không những không tốn một cắc bạc, thế mà còn kiếm thêm năm vạn lượng.

Những người hữu tâm lại thấy: Vân Dương bỏ nhiều công sức, nhưng không ở lại ăn cơm. Cầm bạc rời đi... Hơn nữa cầm không ít.

Mà đám người Đông Thiên Lãnh thì ở lại Thanh Vân phường, Vân Túy Nguyệt chiêu đãi...

Thân sơ trong đó... Nói rõ không rõ, nói không rõ lại rõ ràng.

Khó bề phân biệt!

Chuyện này từ đầu đến cuối, tựa hồ cũng không phải chuyện của Vân Dương... Hắn chỉ là một người hòa giải mà thôi, nếu Vân Dương thực sự là người kia... Như vậy, sao lại đứng ra hòa giải trong lúc khẩn yếu như thế?

Nhìn bóng lưng Vân Dương tiêu sái đi xa, âm thầm có không ít người rơi vào suy nghĩ.

Bất quá, tên Đông Thiên Lãnh cùng hia vị công tử Xuân Hạ kia...

Hừ... Cái Thanh Vân phường này, hẳn không phải là của Xuân Hạ Thu Đông tứ đại gia tộc a? Chuyện này, nhất định phải điều tra a...

Có quỷ mới tin, vừa gặp đã nhận tỷ đệ...

...

Khụ khụ, ta sẽ không nói cho các ngươi vì sao mà phải cứ tính như vậy...

-----------

Phóng tác: xonevictory

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play