Vân Dương kéo tay hắn, hai người nhanh chóng ra ngoài thành.

Nhưng vô số ánh mắt nhìn theo bóng lưng hai người, từng khoé miệng nở nụ cười âm hiểm.

Trên đời này còn kẻ ngu ngốc như vậy sao!

Cầm Tử Cực Thiên Tinh thế mà đứng ngay ngoài đường lấy ra thưởng thức, thế này khác gì đứa trẻ ôm thỏi vàng chạy trong thành thị… Trong cuộc đời xông xáo giang hồ của mình đã thấy không ít kẻ tự tìm đường chết. nhưng muốn chết như hai kẻ này… Thật đúng là lần đầu được gặp!

Loé sáng như kỳ quan, hiếm khi gặp được, có thể là kỳ ngộ!

Kỳ ngộ của ta đây rồi!

Hai người nhanh chóng lao đi, nhanh chóng rời khỏi phạm vi thành thị, trở lại khu vực hoang dã.

Bước nhanh vào khu rừng, tiểu mập mạp mới xem như thở phào một hơi, gương mặt nóng bừng, cực kỳ hổ thẹn nói:

- Lão đại, ta sai rồi… Ta thật đáng chết, gây ra phiền toái lớn như vậy.

Vân Dương lại chẳng buồn để ý:

- Sai, có lẽ ngươi có lỗi sai nhưng chỉ sai ba phần, lỗi của ngươi vốn tỏng dự tính của ta… Vì vậy cái sai này cũng không sao cả.

Hắn thản nhiên nói:

- Nếu chuyện bảo bối bại lộ đã trong dự liệu của ta, vậy chuyện tiếp theo diễn ra đương nhiên cũng trong dự liệu. Đứa trẻ mang trọng bảo qua giữa phố xá sầm uất khó tránh khỏi bị người ta ngấp nghé, nhưng như vậy cũng vừa hay để ta đánh giá một chút thực lực võ giả tại Huyền Hoàng giới này!

Cho dù nghe Vân Dương trấn an, Tiền Đa Đa vẫn hổ thẹn không thôi.

Bản thân mình vừa mới nhận chức đại tổng quản, lần đầu tiếp nhận tài nguyên môn phái thế nhưng lại chọc phải phiền toái lớn như vậy, đúng là chẳng xứng chức!

Mặc dù lão đại vẫn vui vẻ còn ai ủi ngược lại mình, nhưng đây rõ ràng là sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng tới đủ huỷ diệt môn phái mới hình thành này, sai lầm cùng cực tai hoạ ngập đầu!

- Được rồi được rồi, chúng ta giờ nên tính toán xem nên đặt Cửu Tôn phủ ở đâu, đây là đại bản doanh của Cửu Tôn phủ chúng ta tại Huyền Hoàng giới, phải chọn nơi thật tốt, không thể coi thường được!

Vân Dương nói.

Tiểu mập mạp lấy bản đồ vừa mua ra, cúi đầu nghiên cứu cẩn thận, bức thiết muốn lấy công chuộc tội.

- Đại bản doanh cũng không khó chọn.

Tiểu mập mạp vừa chọn bản đồ vừa nói:

- Cờ trắng mặc dù không có hiệu quả khí vận gia thân nhưng dẫu sao cũng có chỗ tương đối hữu dụng, đó là bất kể ngươi đặt tổng bộ môn phái ở đâu, nó đều có thể cải tạo nơi đó thành dáng vẻ ngươi muốn, cũng có phần thần dị.

- Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Hai mắt Vân Dương bừng sáng, nếu lá cờ này có hiệu quả như vậy, thế thì quả thật kỳ diệu bất phàm.

- Nhưng chỉ sử dụng được một lần.

Tiểu mập mạp thở dài:

- Với lại chỉ thay đổi được ngoại hình chứ không có gia tăng hiệu quả công dụng gì, chỉ được bề ngoài thôi.

Vân Dương sờ cằm:

- Vậy cũng đủ rồi.

Nhưng mình nên xây dựng tổng bộ môn phái trông ra sao đây?

Mô phỏng hình dáng Cửu Tôn phủ lúc trước?

Cao to đẹp thì đúng là cao to đẹp, chỉ có điều bắt mắt quá, vả lại Cửu Tôn phủ đã trở thành linh bảo tuỳ thân của mình, phục chế lại có phải vẽ rắn thêm chân không?

Vân Dương còn chưa suy nghĩ cẩn thận thoả đáng lại đã nghe sau lưng vang lên tiếng sàn sạt, mục tiêu nhắm thẳng hai người bọn mình.

Một âm thanh thô hào vang lên:

- Ranh con… còn định chạy!

Vân Dương ánh mắt lạnh đi, không nói hai lời, rút đao xông tới, cả người lẫn đao hoá thành một luồng cầu vồng, nghênh đón đối phương.



Một ngày một đêm sau, Vân Dương ôm theo tiểu mập mạp, rơi xuống một khu rừng, thở hổn hển liên tục, hai người cực kỳ chật vật, mệt mỏi không chịu nổi.

Vân Dương có khí của Lục Lục gia trì, tiêu hao phần nhiều là thể lực, chiến lực không giảm bớt bao nhiêu, có điều hắn chung quy vẫn là chiến lực chủ yếu, sức chiến đấu tổng hợp yếu mất ba thành.

Tiểu mập mạp tạm tính là chiến lực thứ yếu giờ này biểu hiện càng hổ thẹn:

- Lão đại… Cái này, cũng do ta nhất thời sơ sẩy, thất thần một chốc liên luỵ tới lão đại, đến giờ ngài đã giết bốn mươi, năm mươi người rồi... Khụ khụ.

Vân Dương thở hổn hển cười ha hả nói:

- Tiểu tử ngươi có biết nói chuyện không vậy? Ngươi phải nói là… Chính vì ngươi nhất thời sơ sẩy nên có hơn ba mươi nhóm người tới gây sự với chúng ta! Mà tiếp đó còn nữa đấy!

Vân Dương dự liệu được mở đầu, dự liệu được rất có thể mình sẽ phải đánh với kẻ đến cướp, thậm chí còn nhiều kẻ tiếp đó. Thế nhưng hắn không dự liệu được tu giả Huyền Hoàng giới theo đuổi Đông Cực Tử Tinh lại như phát rồ, như si như cuồng, thấy chết không sờn, không chết không thôi!

Mới qua một ngày một đêm hai người đã gặp hơn ba mươi lần vây giết!

May là tin tức mới lan truyền không lâu, người biết tin chạy tới tu vi đều không cao, trong đó tu vi cao nhất chẳng qua chỉ một Tôn Giả cấp bốn. Nhưng chính người này khiến Vân Dương nhận thức được một chuyện, Tôn Giả cấp bốn của nơi này thực lực thật sự rất mạnh. So với Vân Dương trước mắt thực lực mới chỉ Tôn Giả cấp ba, chênh lệch cực xa, căn bản không chỉ một cấp một chút như Thiên Huyền đại lục.

Quả thực sai biệt một trời một vực, khác biệt như trời với đất!

Trong những trận chiến liên tiếp vừa rồi, tu giả Tôn Giả cấp ba cùng đẳng cấp với Vân Dương, hắn có thể không sử dụng bất cứ thủ đoạn phụ trợ nào chỉ dùng một cây đao và vài chiêu là giải quyết xong, cứng đối cứng nhanh chóng chém chết đối phương.

Nhưng đối phó với một Tôn Giả cấp bốn, Vân Dương xuất hết vốn liếng, kém chút móc hết cả át chủ bài ra rốt cuộc mới khiến đối phương trọng thương không thể tái chiến!

Không phải Vân Dương không muốn nhân cơ hội xông tới triệt để giải quyết đối phương mà do bản thân hắn đã chồng chất những vết thương, sức mạnh thần thức cũng tiêu hao gần hết, không còn sức tái chiến, hữu tâm vô lực!

Nói tới đây lại phải cực kỳ khen ngợi tiểu mập mạp Tiền Đa Đa, trong thời khắc vi diệu đó nhảy ra cứu giúp, chấm dứt Tôn Giả cấp bốn đang trọng thương nguy cấp kia!

Tuyệt đối không nên khinh thường tiểu mập mạp chiếm lợi, mặc dù xét thực ra đúng là hắn gặp may, nhưng chỗ lợi này tuyệt đối không dễ nhặt. Tiểu mập mạp trước mắt mới chỉ là Tôn Giả cấp hai, nếu bình thường thấy Tôn Giả cấp bốn, người ta không cần xuất thủ, chỉ cần khí thế uy áp cũng đủ áp đảo tiểu mập mạp kia. Tiểu mập mạp ra tay ngay lúc mấu chốt phải gánh áp lực cực kỳ nặng nề, lại còn là một tu giả cấp cao đang trong thời khắc nguy cấp, thời điểm đó cũng là khi tu giả nguy hiểm nhất, ai biết người ta còn lưu lại bao nhiêu át chủ bài giữ mạng hoặc hậu chiêu đồng quy vu tận.

Hay có lẽ tiểu mập mạp quá may mắn, hoặc thời cơ hắn xuất hiện quả thật quá mức xảo diệu, nói tóm lại là chỉ một đòn, Tôn Giả cấp bốn chết ngay tại chỗ!

Sau trận chiến này, Vân Dương không thể không thừa nhận một kết luận:

- Tại Huyền Hoàng giới này chỉ sợ rất khó vượt cấp chiến đấu.

Trên Tôn Giả cấp bốn chính là Thánh Giả. Đến lúc đó chênh lệch càng lớn.

Nói cách khác là: Cho dù ngươi tới Tôn Giả cấp bốn, muốn giết Thánh Giả chỉ là chuyện đùa, hoàn toàn không có khả năng hay may mắn gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play